Chương 7: Mưa xuân thấm lạnh tâm can

Chương 7: Mưa xuân thấm lạnh tâm can

---

Tháng 2, trời càng ngày càng ấm. Lữ Bố dẫn quân chạy dọc xuống phía Bắc, giúp Trương Dương đoạt 2 thành trì, đánh nhanh tấn công mạnh, một đường thắng lợi, tiếng vang truyền xa.

Trong lúc ai cũng nghĩ Lữ Bố cùng Trương Dương sẽ thừa thắng xông lên, tiếp tục chiếm Uyển Thành nằm cách một con sông, thì quân đội Bộc Dương ngoài dự liệu lại chậm rãi rút quân.

"Lần này ngươi định đi bao lâu?" Trương Dương nhìn Lữ Bố sắp xếp tai nải hành lý sơ sài, hỏi.

"Còn chưa biết được," Lữ Bố cười cười, tùy tiện đáp, "đánh đánh giết giết mãi cũng chán, ta đi ngắm thiên hạ một chút, chắc cũng như lần trước, chơi một hai tháng rồi sẽ về."

"Tùy ngươi..." Mọi người đều nghĩ Trương Dương thu nhận Lữ Bố vì lợi ích, mà thậm chí chính Lữ Bố cũng có suy nghĩ như thế. Có lẽ chỉ một mình Trương Dương biết bản thân hết lần này lần khác dung túng người này phần nhiều là vì tình nghĩa đồng hương xưa cũ. Lữ Bố không phải người cam tâm bị ràng buộc, hắn trời sinh kiêu ngạo, chỉ muốn làm theo ý mình, Trương Dương cũng không muốn trói buộc hắn.

"Cũng không còn trẻ nữa... Lữ Bố, nam nhân thành gia lập thất bình thiên hạ là chuyện nên làm, ngươi có dự định gì không?" 

"Bình thường ngươi đâu có quản mấy cái việc này của ta nhỉ..." Lữ Bố nheo mắt nhìn Trương Dương, "Hơn nữa ta mới ba mươi sáu, thế nào là không còn trẻ nữa?"

"Ta bằng tuổi ngươi, con gái ta cũng sắp gả đi được rồi, ngươi còn nói ngươi chưa già?" Trương Dương chẳng qua muốn kiếm chủ đề tán gẫu vài câu trước khi Lữ Bố đi, không để ý bản thân lại tự nhiên nói đến vấn đề chỉ có mấy trưởng bối nhàn rỗi mới nghĩ tới như thế này. Nhưng mà hắn đột nhiên để ý, cũng là có lý do, "Nếu thích cô nương kia thì đừng làm lỡ dở con gái nhà người ta, ta thấy ngươi bây giờ tìm một tri kỉ để dựa dẫm, đời sống tinh thần hẳn sẽ đỡ ảm đảm so với bây giờ." 

Trương Dương nói xong, đột nhiên cảm thấy bản thân mình nói chuyện cứ như người cha già nôn nóng giục con trai đi lấy vợ vậy...

"Ngươi hiểu lầm cái gì rồi?" Lữ Bố cười ha hả, thu xếp xong tay nải rồi ngồi xuống bàn, vơ ấm trà tự rót cho mình một chén, "Ta cứu nàng ta về, một nửa là trả ơn, một nửa là tiện tay thì giúp đỡ, bày tỏ một chút lòng cảm phục... không có gì khác. Ngươi đừng nghĩ lung tung, thoại bản bên ngoài viết cho chưa đủ đặc sắc chắc, bây giờ đến ngươi cũng bị tẩy não rồi?" 

Trương Dương nghe nói, Lữ Bố công thành Trì Châu tình cờ cứu được một cô gái trên đường, mà vị cô nương này tuy ăn mặc giản dị, trông thì có vẻ rách nát nghèo túng thế nhưng diện mạo vô cùng đẹp đẽ, chim sa cá lặn, nhìn qua một lần sẽ khó mà quên được. Người bên dưới đều nói vị cô nương này rất mực xứng đôi với tướng quân, mà tướng quân dường như cũng đặc biệt săn sóc nàng ấy.

Tin đồn trong quân cũng đã truyền ra được một thời gian, Trương Dương nghiễm nhiên cho rằng Lữ Bố thích vị cô nương kia rồi, dù sao đến tận tuổi này hắn vẫn chưa thành gia lập thất, bên ngoài không có nữ nhân, Trương Dương một lòng bao đồng cũng thấy sốt ruột thay.

Lữ Bố nghĩ đến Điêu Thuyền mấy ngày trước mình cứu về, hơi buồn cười, nói chung cũng là duyên phận, hắn cũng chỉ tiện tay làm chút việc tốt thôi mà.

"Hơn nữa, tri kỉ để dựa dẫm là ý gì? Không phải ta nên tìm người để che chở sao, đối phương dựa dẫm vào ta mới đúng?" 

Trương Dương nhìn nam nhân thân cao chín thước đang nhàn nhã nâng trà, "Ngươi nhìn qua thì rất mạnh mẽ, nhưng tâm tính tùy tiện, cần có người uốn nắn dẫn dắt, nói là chỗ dựa tinh thần cũng không sai lắm."

"Hừ." Lữ Bố nhếch miệng cười, đặt chén trà xuống, "Ngươi cũng khỏi phải lo, ta sớm đã tìm thấy rồi."

"Ngươi á?" Trương Dương nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực, qua một lúc mới mở miệng: "Ta cũng không phải trưởng bối nhà ngươi, chỉ tiện miệng khuyên mấy câu, ngươi không cần tìm lý do để qua mặt ta... "

"Ai thèm tìm lý do với ngươi chứ..." Lữ Bố thấy Trương Dương không tin, ghét bỏ lườm hắn một cái, tặc lưỡi, "Ta đi tìm tri kỉ đây, khỏi ở lại ăn bám làm chướng mắt ngươi."

"Cũng không đến nỗi chướng mắt, chẳng qua là hơi tốn cơm..." Trương Dương cảm thấy Lữ Bố hẳn là đang nói đùa, dù sao người này bình thường vốn chẳng phải kẻ đứng đắn gì, hắn quen rồi.

Lữ Bố không tiếp chuyện nữa, uống hết trà rồi đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.

Mùa xuân gió ấm, cây hoa đào trong sân đang nở, trời xanh thăm thẳm, mây trắng lững lờ, cảnh vật thật khiến lòng người vui vẻ.

---

Mấy tháng trôi qua, cũng đủ thời gian để Lữ Bố tự cân nhắc khúc mắc trong lòng mình. Tính cách hắn không ưa vòng vo chần chừ, nói được làm được, lần này quyết định quay về Tụ Thủy Trai bất chấp việc Triệu Vân có thể không ở đó chờ mình, hắn cũng không màng.

Hắn chỉ muốn tự cho mình một câu trả lời. 

Ngày đó trong đình uống rượu đón trăng, Lữ Bố quá phận hôn y, sau đó nói với y, nếu như có thể, đợi mùa xuân về trở lại đây, hắn sẽ đưa y đi ngắm hoa đào trong xuân sớm.

Triệu Vân da mặt mỏng. Hôm ấy hắn chưa nghe được câu trả lời y đã quay người đi mất, Lữ Bố biết người này không dễ chọc, không dám vượt qua giới hạn, đành phải gửi tâm tư của mình vào bóng lưng thẳng tắp của người ta, dưới đêm trăng sáng hứng sương lạnh một mình.

Cứ như vậy, Triệu Vân trở về Ninh Thành, Lữ Bố tìm tới Bộc Dương, quãng thời gian xa cách này hai người hoàn toàn mất liên lạc, nhưng hắn vẫn luôn để tâm nghe ngóng tin tức chiến sự cách mình cả ngàn dặm đường xa.

Triệu Vân là tướng tài, tuy bị đẩy vào thế khó vẫn có thể cựa mình chuyển bại thành thắng, Lữ Bố theo dõi tình hình Ninh Thành và Xuyến Thành sát sao, càng nghe lại càng thêm một tầng cảm phục và tán thưởng đối với người trong lòng.

Người mà mình thích ưu tú giỏi giang, danh vang thiên hạ, đừng nói là Lữ Bố, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy hoa nở trong lòng, chính là cái cảm giác vừa tự hào vừa sung sướng. 

Hắn là người trời sinh tự tin, đối với việc Triệu Vân có thích hắn hay không, hắn nghĩ rồi, chắc chắn là có.

Thật ra mà nói, với tính cách của Triệu Vân, nếu không thích hắn mà hắn dám hôn y, mười phần thì đến mười một phần hôm đó hắn sẽ bị y đạp thẳng xuống hồ tắm cùng ánh trăng một cách không hề do dự.

Lữ Bố nghĩ một chút, tưởng tượng Triệu Vân bình thường mặt lạnh tiếc lời hơn vàng nổi giận với mình, hắn cảm thấy y như vậy hẳn là rất đáng yêu...

--- 

Tụ Thủy Trai cuối tháng hai, mưa xuân trắng xóa, hoa đào rủ cánh, cảnh sắc có phần ảm đạm không nói thành lời.

Lữ Bố cầm ô giấy đứng bên bờ hồ đằng sau Tụ Thủy Trai, nhìn rừng trúc rì rào đón gió, mắt phóng ra xa.

Hôm nay đã là ngày thứ mười một Lữ Bố trở lại nơi này, nhưng vẫn chưa chờ được người kia. 

Hắn có tự tin Triệu Vân thích mình, cũng có tự tin Triệu Vân nhất định sẽ xuất hiện. Nhưng tự tin của hắn từng ngày bị nước mưa mài mòn, từng ngày bị sương lạnh ướt đẫm. Hắn không sợ tuyết rơi, càng không sợ gió bấc, mùa đông trên Bách Nhạn Sơn khắc nghiệt nhường ấy, hắn vẫn có thể sống rất thoải mái.

Hắn chưa từng sợ lạnh, nhưng lại vì một người sợ lạnh mà cảm thấy tê buốt dưới mưa phùn mùa xuân. 

Lữ Bố trong lòng có hơi rối rắm.

Tuy rằng nói là hắn chẳng thiếu thời gian, nhưng đó chỉ là lời trêu đùa của hắn với Trương Dương. Chiến sự không trì hoãn lâu được, sau hai lần công thành, quân đội Bộc Dương đều đang chuẩn bị sắp xếp để hành quân xuôi Nam, mà chủ tướng như Lữ Bố, dĩ nhiên không thể vắng mặt. Trương Dương không cố ý nhắc nhở trói buộc thời gian với hắn, không có nghĩa là hắn có thể vô trách nhiệm với chính quân sĩ dưới trướng mình.

Hơn nữa... mật báo phía Bắc đêm qua vừa mới gửi tin, nói phía kia đang rục rịch cho người nuôi binh trong núi, bố trí mai phục ở Quần Châu, rất có thể muốn đánh vào Bộc Dương. Lúc đọc đến đây, Lữ Bố đã hơi nản lòng.

Mưa xuân không nặng hạt nhưng rất dai dẳng, cả ngày không ngớt. Lữ Bố đứng một canh giờ, vạt áo đã sớm bị nước mưa thấm đến ướt sũng.

Bàn tay nắm cán ô sắp mất hết cảm giác, suy nghĩ trong đầu hơi rối loạn, mày kiếm cau chặt, tâm tình Lữ Bố lúc này không ổn lắm.

Hắn đang do dự, đang vân phân, đang không biết nên làm thế nào.

Hoa đào của Tụ Thủy Trai chỉ nở hai mươi hai ngày, ngày hắn trở về đã nở qua tám ngày, tính cả thời gian hắn ở đây chờ người, cũng chỉ còn vỏn vẹn ba ngày.

Mưa nếu còn không dứt, chỉ sợ qua đêm nay, ba ngày cũng không giữ được.

Càng nghĩ lòng càng thêm sầu muộn.

Lữ Bố hiếm khi buồn rầu, hắn quá kiêu ngạo, thiên hạ ít chuyện có thể khiến hắn bận tâm, thế mà hôm nay chỉ vì tàn phai của một vườn đào, tâm trạng hắn đã chạm đến tận đáy, khóe miệng không kéo lên nổi dù chỉ một chút.

Hắn xoay người buông ô, mưa thấm trên vai áo đơn bạc, mái tóc xõa tung đọng nước ướt đẫm, bước chân nặng nề đạp xuống đất bùn, toàn thân lạnh toát.

Nghĩ lại, nếu Triệu Vân không tới, có lẽ sáng ngày mai hắn cũng phải lên đường trở về. 

Lữ Bố thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, một đóa hoa đào nghiêng ngả bị gió mưa quật ngã, vương trên mũi giày.

Đêm đó hắn nghỉ lại Tụ Thủy Trai, lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm lăn lộn, lên cơn sốt cao, hôn mê không tỉnh, ý thức trở nên mơ mơ hồ hồ, dường như mơ thấy Triệu Vân trở về, dịu dàng mỉm cười với hắn.

"Nếu sáng mai còn không tỉnh lại, ngươi tốt nhất là chết luôn đi!"



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip