Chương 8: Gió thổi sắc đào bay
Chương 8: Gió thổi sắc đào bay
---
Lữ Bố giật mình mở to mắt, trừng trừng nhìn người ngồi bên mép giường.
Hắn định mở miệng nói gì đó, lại nhận ra cổ họng đau rát, bao nhiêu lời kẹt hết trong ngực, đau đến đổ mồ hôi.
"Nằm yên đi." Triệu Vân cau mày ấn Lữ Bố đang định nhổm dậy xuống, kéo chăn cuốn hắn như một con tằm, "Có ai như ngươi không, dầm mưa đến nỗi đổ bệnh... ngươi lúc nào cũng coi thường sức khỏe của mình như thế à?" Y vừa cằn nhằn vừa vắt khô khăn mặt, đưa lên thấm mồ hôi rịn ra trên trán Lữ Bố.
Lữ Bố chớp mắt liên tục, khả năng nhả tiếng tạm thời không dùng được, chỉ có thể chằm chằm nhìn gương mặt tuấn tú của người trong lòng, tim bắt đầu phi ngựa trong ngực. Chạy còn nhanh hơn cả lúc hắn cưỡi Xích Thố truy quét quân địch...
"Chủ tử, em mang đồ ăn đến." Bên ngoài truyền tới giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Liên, Triệu vân đặt khăn mặt xuống, xoay người: "Mang vào đây."
Bạch Liên đẩy cửa, trên khay có vài cái bát, thìa đũa ngay ngắn đặt một bên. Lúc nàng đặt khay xuống, Lữ Bố nghiêng đầu mới thấy trên đó có một bát cháo trắng, một bát bún thịt, còn có... một bát thuốc đen xì nhìn qua đã biết là rất đắng.
"Không giống hôm đó ta bị bệnh trong hang núi ẩm thấp lạnh lẽo, ngươi may mắn đấy, ở Tụ Thủy Trai không thiếu lương thực thuốc thang, nằm nghỉ một hai ngày là sẽ khỏe thôi." Triệu Vân nhàn nhạt nói, tuy trên mặt không hề tỏ ra quan tâm chút nào, nhưng Lữ Bố không ngốc, sự dịu dàng ân cần của đối phương, hắn dù có nhắm một bên mắt cũng có thể nhận ra được.
Ban này tắm mưa lòng còn lạnh toát, thế mà giờ cả người lên cơn sốt bừng bừng, hắn lại cảm thấy tràn đầy sức sống.
Thật là kì quái...
"Ngồi dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc." Triệu Vân đưa tay đỡ Lữ Bố dậy, động tác chậm rãi cẩn thận.
Lữ Bố ngoan ngoãn làm theo, lúc Triệu Vân bưng bát cháo qua, hắn lại chớp chớp mắt mấy cái.
"Cầm lấy, nhìn cái gì?" Triệu Vân không hiểu sao tên này cứ ngồi đần ra đấy, nhíu nhíu mày: "Nhanh lên."
Lữ Bố lại chớp chớp mắt, mặt mày ủ ê tỏ vẻ mệt mỏi yếu đuối, lắc lắc đầu.
Triệu Vân: "?"
Lữ Bố thấy y vẫn chưa hiểu ý mình, cũng không gấp gáp, kiên nhẫn bày tỏ sự mong manh dễ vỡ của bản thân, bàn tay nâng lên run rẩy mãnh liệt, xòe ra định đỡ bát cháo thì bị Triệu Vân giật về.
Y có cảm giác nếu đưa bát cho hắn, không quá một khắc cái bát này sẽ bị hắn run tay làm vỡ.
"Thôi, ngươi ngồi yên đấy, ta giúp ngươi."
Lữ Bố đạt được mục đích, cố đè nén khóe miệng cong lên, nhiệt tình diễn vai ốm đau bệnh tật sắp chết đến nơi.
Triệu Vân dù sao cũng là nam tử thân cao tám thước, lớn từng tuổi này rồi, đây là lần đầu tiên y chăm sóc người khác, khó tránh khỏi vài phần vụng về không nói rõ được.
Chật vật lắm mới đút hết một bát cháo, tiết mục uống thuốc cũng li kì không kém là bao nhiêu.
Lữ Bố mếu máo nhìn bát thuốc đen kịt, mắt long lanh muốn khóc, Triệu Vân biểu tình vặn vẹo, không chắc chắn lắm mở lời: "Ngươi... sợ đắng?"
Thôi đi, người ngồi trước mặt y là ai? Là hung thần ác sát nổi danh Tam quốc, là chiến thần tu la đạp thây ngàn vàn quân địch Lữ Bố! Hắn sợ đắng? Haha, không thể nào đâu.
Thế mà, nghe xong câu hỏi quái dị của của Triệu Vân, hai mắt Lữ Bố liền sáng rực, liều mạng gật đầu.
Thái dương Triệu Vân giật giật: "..."
Hoảng hốt thật đấy...
"Được... rồi, ta... ta bảo Bạch Liên chuẩn bị mứt đường cho ngươi, được không?"
Lữ Bố cụp mắt nhìn bát thuốc một chút, chần chừ ngẩng đầu.
Triệu Vân thấy da đầu tê rần, không biết mắt mình có vấn đề gì không mà giờ phút này lại cảm giác Lữ Bố giống một con cún con ướt nhẹp khổ sở, y loạn óc rồi, hàm hồ dỗ dành: "Ngoan... nha, uống thuốc xong, ăn mứt đường là sẽ không đắng nữa..."
Lữ Bố lần này thể diện gì đó đề đã ném cho chó ăn hết, diễn đến là chuyên nghiệp, lừa Triệu Vân tin sái cả cổ. Hắn âm thầm đắc ý hưởng thụ cảm giác được chăm sóc dỗ dành, ngoài mặt thì vẫn ủ rũ cực kì, chần chừ hồi lâu mới chậm chạp gật đầu, rướn người uống hết bát thuốc đắng.
Triệu Vân cũng rất giữ lời, chuẩn bị sẵn một viên mứt đường, Lữ Bố vừa uống xong thuốc thì đưa tới bên miệng hắn.
Lữ Bố giấu đi nét cười giảo hoạt, nghiêng đầu tới, mở miệng ngậm lấy, không chỉ có viên mứt đường ngọt đến gắt cổ mà còn có cả hai đầu ngón tay trắng như mảnh trăng rơi của Triệu Vân.
Xúc cảm ướt át nóng bỏng bao phủ da thịt, Triệu Vân rùng mình, cứng đờ người trợn mắt nhìn Lữ Bố, chạm phải vành mắt hơi đỏ cùng con ngươi màu hổ phách đầy ý vị của hắn mới hoảng hốt giật tay lại.
Y bị dọa sợ, lật đật bật dậy giấu tay sau lưng, chân đá vào cái ghế lùn suýt thì ngã ngồi trên đất, may mà thân thủ học võ nhiều năm cũng có chỗ dùng, phản xạ có điều kiện bước lùi hai bước tìm lại thăng bằng, sau đó... bỏ chạy chối chết.
Trước khi người đi, Lữ Bố còn nhìn rõ rành rành hai vành tai đỏ chót của y, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thật đúng là, đáng yêu không thể chịu nổi.
---
Sáng hôm sau, lúc Lữ Bố tỉnh dậy thì mặt trời đã leo tận đỉnh đầu, cơn sốt qua đi, cả người nhẹ nhàng thoải mái, cổ họng cũng đỡ hơn nhiều, miễn cưỡng có thể nói được mấy câu.
Hắn ngồi dậy, mặc quần áo đơn giản, gọi người mang nước tới rửa mặt một chút rồi ra ngoài. Dư âm của trận sốt đêm qua gần như không còn, hắn lại vừa mới tìm thấy câu trả lời mình muốn, cả người vui đến muốn bay lên, bước chân cũng gấp gáp hơn mấy phần.
Lúc Lữ Bố chạy tới vườn đào bên ngoài Tụ Thủy Trai, gió xuân hai bên vuốt qua gò má, thổi vài cánh hoa đào tới dừng chân bên tóc mai, hắn cũng không để ý, mắt chỉ nhìn một người.
Người ấy tắm trong nắng xuân ấm áp, cả thân mặc trường bào trắng muốt, lọn tóc đen nhánh theo gió bay bay, dải lụa thắt hờ phiêu diêu tựa như đang nhảy nhót. Hoa đào trút từng đợt như mưa, không gian một mảnh thơ mộng như chốn tiên cảnh, còn người đang chắp tay đứng giữa vườn đào, buông mi nhếch miệng kia, tựa như là một tiên nhân hạ phàm.
Lữ Bố chợt nhớ đến điển tích xưa cũ, nghĩ bụng nếu như Triệu Vân thực sự là thần tiên hạ phàm phải có đôi cánh mới bay được về thiên giới, hắn thực sự có ý định muốn chạy đến giấu đôi cánh của y đi ngay bây giờ, để y mãi mãi mắc kẹt dưới nhân gian, ở lại bên cạnh mình.
"Tiểu Triệu..." Giọng hắn hơi khàn, mang theo phần cảm xúc kìm nén rất lâu, còn có hút run rẩy.
Triệu Vân nghiêng đầu, cánh hoa đào bay ngã bên gò má, y mỉm cười, đuôi mắt ẩn chứa ánh nhìn dịu dàng trong trẻo, đưa tay về phía hắn, nhẹ giọng nói: "Ừ, ta đây."
Lữ Bố bước nhanh tới, hai tay giang rộng, vội vàng như sợ người ta chạy mất, kéo y vào ngực mình.
Dáng vóc Triệu Vân cũng rất cao lớn, chỉ là khung xương vốn mỏng, giống như một con hạc trắng tao nhã kiêu ngạo, lúc này vùi trong lòng Lữ Bố lại vừa vặn khảm vào cơ thể cường tráng rộng rãi của hắn, hòa hợp tựa như trời sinh đã thuộc về nhau.
Lữ Bố kìm nén xúc động rục rịch trong lồng ngực, khàn giọng nói lung nói tung: "Đi đường mệt không?"
Triệu Vân thở nhẹ, luồng hơi ấm áp khẽ khàng cọ vào hõm cổ Lữ Bố. Y buông mắt nhìn những lọn tóc bạch kim chạm vào da mặt, cảm giác mềm mại man mát, đáp: "Mệt lắm, đã thế nửa đêm còn phải chăm sóc một gã bệnh."
Lữ Bố bật cười, bàn tay to lớn xoa xoa lưng Triệu Vân, "Ơn nghĩa của Tướng quân, Phụng Tiên tình nguyện lấy thân báo đáp."
"Nói nhảm..." Triệu Vân cũng bị chọc cho cười theo. Mấy tháng này ra trận liên tục, thân thể tinh thần đều quá nặng nề, vậy mà lúc này ở bên cạnh Lữ Bố, tất cả muộn phiền tựa hồ đều bị rửa trôi.
Giống như cơn mưa xuân ngày hôm qua, sau khi mưa dứt, nắng mai ló rạng, lại là một ngày mới, chậm rãi đón chờ những sinh mệnh mới.
---
"Em ở lại đây bao lâu?" Lữ Bố ôm Triệu Vân từ đằng sau, rúc mặt vào hõm cổ y, hít hương trúc nhàn nhạt trên cơ thể y, cả người như con gấu trúc bám vào thân cây, lôi cũng không ra.
"Vài ngày... thật ra lần này không thu xếp nhiều, đi rồi phải về luôn, quân sự bận rộn."
"Ừm." Lữ Bố khẽ đáp, cũng không quá thất vọng. Dù sao với thân phận của hai người, có thể thỉnh thoảng gặp gỡ, ở bên nhau như vậy đã là rất tốt rồi. Lữ Bố tính toán, Triệu Vân rời đi thì hắn cũng sẽ trở về Bộc Dương để lo quân sự nhà mình.
"Em đi đường phải bảo trọng thân thể, thời tiết thất thường, cẩn thận ngã bệnh."
"Hừ." Triệu Vân nhếch môi, "Còn không biết đêm qua ai là người dầm mưa đến bệnh, báo hại ta phải thức cả đêm chăm sóc."
Lữ Bố nghĩ đến chuyện mình liều mạng diễn trò làm nũng để lừa gạt Triệu Vân, mím môi nén cười, không dám nói ra, sợ nói ra tri kỉ của mình sẽ giận. Nhà hắn da mặt mỏng, rất dễ xấu hổ, vẫn nên ít trêu chọc một chút thì hơn.
"Ngươi... " Triệu Vân ngừng một lúc, lại nhẹ giọng hỏi: "Có còn cảm thấy không khỏe ở đâu không?"
À, thì ra là vẫn lo lắng cho hắn.
Miệng cứng lòng mềm.
"Vừa nhìn thấy em, ta liền hết bệnh!" Lữ Bố trợn mắt nói phét.
Triệu Vân hừ nhạt, không thèm nói nữa.
Lữ Bố không kìm chế được ánh cười nơi đáy mắt, bàn tay bên dưới nâng hai tay Triệu Vân, chậm rãi vuốt ve, mười ngón đan chặt, cận kề quyến luyến không muốn rời ra.
Triệu Vân buông mắt nhìn hai đôi ban tay quấn quít lấy nhau, cả người được hơi ấm từ cơ thể cường tráng của nam nhân bao bọc, trong lòng ngọt ngào lấp đầy tâm trí.
Quên đi cách biệt thân phận, địa vị, giới tính, hai người ôm lấy nhau đứng dưới mái hiên Tụ Thủy Trai phóng mắt ngắm hoa đào bay đầy trong gió, hoàng hôn ngả dần về Tây, âm thầm suy nghĩ, nếu thời gian cứ mãi mãi dừng lại ở khoản khắc này, thì hay biết mấy?
"Tiểu Triệu, Tiểu Triệu... Tiểu Triệu..."
"Ơi?"
"Ta thích em, ta thích em lắm..."
Triệu Vân mỉm cười, ráng chiều như mật phủ lên gương mặt tuấn tú.
Tóc mai cuốn quýt, hơi thở không rời, mười ngón chặt chẽ đan lấy nhau, trái tim cũng đập chung một nhịp.
"Ừm, Tiểu Triệu cũng rất thích tướng quân."
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip