CHAP 8
Lucia nắm tay Arnold tùy ý đi dạo trong giáo đình, mỗi chỗ đi đến đều sẽ dùng thanh âm ôn nhu miêu tả cảnh sắc trước mặt cho Arnold....
"Ai, ngươi có nghe chuyện gì không?", một nam nhân còn trẻ thần thần bí bí thấp giọng nói.
"Chuyện gì?", một thanh âm hiếu kỳ khác hỏi.
"Thánh tử mang về một đứa trẻ mù, hơn nữa cư nhiên còn cùng hắn cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng ngủ, đối đãi với hắn đặc biệt tốt." Đoạn sau trong giọng nói đã không tự giác mang thêm một hương vị hâm mộ ghen tị.
"Kia thì có cái gì, Thánh tử chẳng qua thấy hắn đáng thương, đối đãi với hắn tốt chỉ vì thương hại mà thôi."
"Cũng đúng, không có thiên phú, mắt lại bị mù, cái gì cũng không thể làm, cho dù hiện tại Thánh tử đại nhân thấy hắn đáng thương, nhưng cũng không thể nuôi hắn một đời đi. Cuối cùng còn không phải sẽ dần dần bị Thánh tử đại nhân quên đi, vừa mới nghĩ như vậy, kỳ thật hắn cũng rất đáng thương."
Arnold từ khi nghe được hai người kia nói chuyện vẫn luôn nắm chặt tay Lucia, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi buông xuống tràn đầy âm trầm.
Lucia bị hắn nắm tay có chút đau nhưng vẫn chưa chú ý nhiều lắm, đến khi nghe thấy 'Đứa trẻ mù', cậu mới theo bản năng cúi đầu nhìn Arnold, từ góc độ của cậu, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi Arnold có chút trắng bệch, liền nhéo nhéo tay Arnold để trấn an.
Nắm tay Arnold đi đến phía sau hòn núi giả bên cạnh hai người, mặt bình tĩnh, thanh âm lạnh lùng nói: "Các ngươi thật rảnh rỗi a, tại bên trong hoa viên phong cảnh tú mỹ này nói chuyện phiếm."
Hai người kia thấy Thánh tử xuất hiện, sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất, run rẩy cúi đầu ngập ngừng hô: "Thánh tử đại nhân!", một đôi giày màu bạc thêu hoa văn màu vàng chậm rãi đi đến chỗ bọn họ, y bào thuần trắng tung bay phảng phất giống như nỗi lòng thấp thỏm bất an của hai người giờ phút này.
"Đi nhận tội đi, tự lĩnh ba mươi roi, trục xuất Giáo Đình." Lucia nhìn hai người đang kinh hãi quỳ trên mặt đất, khuôn mặt mỉm cười ôn hòa không chút thay đổi nói.
Thiếu niên một thân cẩm y áo trắng, mái tóc vàng dùng dây nạm bạch ngọc buộc ở sau đầu, chỉ dư lại vài lọn tóc nghịch ngợm ở hai bên thái dương, đôi mắt màu lam mĩ lệ vô hỉ vô bi, đứng ở nơi đó phảng phất giống như vị Thần từ đám mây hạ xuống, cao cao tại thượng.
Arnold đứng ở bên cạnh thiếu niên, giương mắt nhìn gương mặt tinh xảo tuyệt luân kia, không khỏi cảm thấy khủng hoảng thật sâu, đúng như bọn họ nói, hắn cái gì cũng không có, thậm chí bởi vì đôi mắt đáng giận này khiến hắn ngay cả quang minh chính đại nhìn ca ca cũng không thể.
Hiện tại hắn không sợ ca ca sẽ quên cùng vứt bỏ hắn đi, nhưng hắn sợ sẽ trở thành trói buộc và là vết nhơ của ca ca, ca ca của hắn nên có được những thứ tốt nhất, cho dù là người ở bên cạnh, mà hắn lại không tốt! Lại một lần nữa, Arnold vô cùng khát vọng có được lực lượng, có được lực lượng đủ để cùng ca ca xứng đôi, khiến ca ca có thể lấy hắn mà tự hào!
"Không cần a! Thỉnh không cần đem chúng thần trục xuất Giáo Đình, Lucia đại nhân!", người bị trục xuất khỏi Giáo Đình trừ phi rời khỏi Thánh thành, bằng không ở Thánh thành sẽ bị mọi người bài xích, thậm chí ngay cả người nhà bọn họ cũng sẽ không buông tha bọn họ.
Nếu nói khi đi đến thế giới này, biến hóa lớn nhất của Lucia là cái gì, như vậy không thể nghi ngờ là thích ứng cái thế giới tôn sùng chế độ đẳng cấp cùng ý niệm cường giả làm chủ này, cậu sẽ không tự kỷ cho rằng một mình cậu có thể thay đổi cả thế giới, trước khi không có đủ năng lực cùng địa vị mà tuyên dương mỗi người bình đẳng cái gì đó thì chắc chắn sẽ bị xử tử.
Làm Thánh tử Thánh thành, Lucia càng biết rõ tuy cậu bình thường vẫn lấy ôn nhu thân thiết đối xử với mọi người, nhưng sự uy nghiêm vẫn phải duy trì, cho nên đối mặt với sự cầu xin của hai người kia, Lucia không có chỉ cho bọn họ đã phạm vào lỗi nào hay có ý tưởng tha thứ, cậu im lặng nghe thanh âm thanh lãnh của chính mình thản nhiên hỏi, "Các ngươi là muốn dựa theo giáo điều nhận hình phạt cắt lưỡi sao?"
Hai người kia thoáng giương mắt, nhìn vào đôi mắt màu lam không mang một tia xúc cảm của Lucia, trong lòng chấn động, biết Thánh tử đại nhân không có khả năng tha thứ cho bọn họ, tuyệt vọng nói: "Cảm ơn đại nhân!", nói xong lại cúi đầu khấu một lần, biểu tình trầm trọng đứng lên, thân mình vừa đối mặt với Lucia vừa lui lại về phía sau mấy bước rồi mới xoay người nhanh chóng ly khai.
Lucia nhìn hai người đã đi xa kia, vội vàng cúi đầu nhìn cái người từ lúc bắt đầu đã không nói lời nào – Arnold, sợ hắn lại bởi vì mấy lời này mà trong não bổ ra đồ vật ghê gớm gì đó.
Quả nhiên, Lucia cúi đầu chỉ có thấy một cái đầu nhỏ lông xù, trong lòng âm thầm cảm thán trẻ nhỏ quả thật không dễ nuôi, nhận mệnh bắt đầu nghiệp lớn dỗ trẻ con.
Vươn tay nhẹ nhàng nâng cái đầu nhỏ của Arnold lên, nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút thay đổi của hắn, Lucia cố ý nhéo nhéo cái mũi thẳng tắp của hắn, nhìn hắn nhăn mày, lấy tay bắt lấy cái tay đang làm loạn của mình.
Cầm lấy hai tay gầy nhỏ của hắn, Lucia nhẹ giọng nói: "Trẻ con nên có biểu tình phong phú, tiểu Arnold của chúng ta vừa rồi đang suy nghĩ cái gì vậy? Có thể nói với ca ca không?"
Hai tay của Arnold đều bị Lucia nắm, xúc cảm thon dài trắng mịn khiến hắn liên tưởng cứ nắm tay người này như vậy, vĩnh viễn cũng không buông ra, tuy tay người này cũng không ấm hơn tay mình, nhưng lại khiến Arnold có cảm giác hai tay này dễ chịu hơn nhiều so với cái chăn đắp trong trời đông giá rét.
"Ca ca, ta có phải rất vô dụng hay không? Cái gì đều không có, cái gì cũng đều không thể giúp ca ca, về sau cũng chỉ liên lụy ca ca." Arnold thấp giọng mê mang nói xong liền dúi đầu vào ngực mình.
Liên lụy? Đó là do ngươi không biết chính mình về sau có bao nhiêu lợi hại, Lucia không những trong lòng yên lặng thổ tào mà còn phải ôn nhu an ủi Arnold, "Đệ làm sao sẽ liên lụy ca ca chứ, ta tin Arnold nhà ta sau này sẽ là một người cực kỳ lợi hại, ca ca còn muốn chờ Arnold đến bảo hộ đấy!"
Lần này Lucia an ủi chẳng những không có phát ra tác dụng gì, ngược lại còn chạm đến nỗi đau của Arnold, hắn liền kích động bỏ tay Lucia ra, "Ca ca không cần gạt ta, ta căn bản không có bất kỳ thiên phú ma pháp hay đấu khí gì, sau này căn bản cũng không có khả năng trở thành người lợi hại gì đó!", nói đến câu sau, thanh âm của Arnold không tự chủ được trở nên bén nhọn, trong giọng nói hỗn loạn có một tia không cam tâm cùng oán hận quát lên với Lucia.
Lucia chỉ chiếu theo phương pháp dỗ trẻ con trước kia đã đọc được mà nói, không nghĩ tới Arnold lại phản ứng lớn như vậy, nghe ra cảm xúc phản đối trong giọng nói của hắn, nhìn chằm chằm đôi tay của mình bị quăng ra, Lucia không khỏi cảm thấy đau đầu, nói làm sao biến sắc mặt liền biến sắc mặt, còn đâu là nhân vật chính nhu thuận nhuyễn manh lúc sáng của cậu a!
Nhìn đến thần sắc đau thương nhìn chằm chằm tay mình bị bỏ ra đến xuất thần của Lucia, Arnold mới ý thức được vừa rồi hắn đã làm cái gì, hắn cư nhiên nổi giận với ca ca, không thể tha thứ! Cho dù là chính mình, làm thương tổn đến ca ca cũng không thể tha thứ, sự phẫn nộ trên mặt Arnold ḍ càng ngày càng nặng, lại là đối với chính mình..............
'Ba.' Lucia chính mắt thấy Arnold đột nhiên tự cho mình một bạt tai, nhanh đến mức cậu ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể lăng lăng nhìn má phải trắng nõn của Arnold nhanh chóng hiện ra một dấu tay đỏ tươi, có thể thấy được hắn đã dùng bao nhiêu lực.
"Đệ đây là làm sao? Không đau sao?" Lucia tiến lên xoa nhẹ má phải của Arnold, một đợt ánh sáng trắng chợt lóe lên, hai má nguyên bản có chút sưng đỏ trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.
"Ta vừa nổi giận với ca ca!", cảm giác đau nóng trên mặt rất nhanh liền biến mất, Arnold nhìn ánh mắt mang theo đau lòng của Lucia nhỏ giọng nói.
Tuy rằng rất cao hứng khi cậu ở trong lòng Arnold trọng yếu như vậy, nhưng đối với tâm tính cẩn thận như đi trên băng mỏng đối với cậu mà nói, Lucia lại không thích, "Đối với ca ca, đệ là người rất quan trọng, cho nên đệ có thể tùy hứng với ca ca, có thể làm nũng với ca ca, ca ca vĩnh viễn sẽ không nổi giận, nhưng không thể tự thương tổn đến chính mình, biết chưa?"
Lucia cảm thấy hiện tại vấn đề chủ yếu vẫn là khiến Arnold có việc để làm, thể hiện đến giá trị của hắn mới được, "Hơn nữa ai nói đệ cái gì cũng không làm được, Arnold nhà ta so với ca ca còn lợi hại hơn, đệ xem, buổi sáng hôm nay chẳng phải ca ca không buộc được tóc của mình nên phải nhờ Arnold hỗ trợ sao, sau này Arnold có thể giống như Jocelyn, giúp đỡ ca ca trong sinh hoạt a, đệ hoàn toàn không phải là trói buộc của ca ca đâu."
Lucia nói khiến Arnold nhớ tới buổi sáng mái tóc vàng đặt ở đầu ngón tay mình, cảm giác mềm mại kia hiện tại phảng phất còn lưu lại ở trong lòng bàn tay, khiến hắn khó quên.
"Vâng, ta biết, ca ca." Arnold phảng phất giống như bị Lucia thuyết phục, tán đồng gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn lại vẫn thủy chung với cảm nghĩ, vô luận là ai, đều không có tư cách thương tổn đến ca ca, phàm là người nào mạo phạm đến ca ca thì đều phải bị xử phạt, cho dù chính hắn cũng vậy!
Sau chuyện này, sinh hoạt của Lucia rõ ràng có biến hóa....
Buổi sáng rời giường, Arnold nhất định đã đem đồ rửa mặt hoàn tất chờ ở trước giường, không chỉ là cột tóc, ngay cả mặc đồ mang giày cũng đã hoàn toàn không tới phiên Lucia tự mình động thủ, thậm chí khi ăn cơm Arnold cũng không muốn cậu hỗ trợ, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Arnold lại có thể dựa vào trí nhớ cường đại của mình nhớ kỹ mỗi ngày đồ ăn gì đặt ở đâu, đến sau này, hắn thậm chí còn có thể gắp thức ăn cho Lucia, dưới sự chiếu cố của Arnold, Lucia hoàn toàn y như trong truyền thuyết trải qua những ngày áo mặc đến thân, cơm đến há mồm.
Lúc bắt đầu, Lucia còn có thể ngăn Arnold lại, nhưng mỗi lần như vậy Arnold đều bày ra một bộ dáng thương tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn chọc người thương tiếc nhẹ giọng nói với Lucia chính mình quả nhiên là trói buộc, nói linh tinh cái gì đều làm không được, khiến Lucia trong nháy mắt bị cạn lời, khuyên giải an ủi cái gì đều không nói ra được....
Cứ như vậy, đối với người khác liền lấy thân phận người hầu bên người Thánh tử đại nhân, Arnold đoạt cuộc sống của Jocelyn, trên sinh hoạt của Lucia hoàn toàn tới không phiên người khác nhúng tay vào, đều là một tay Arnold xử lý.
Không thể không nói, Arnold đối đãi Lucia thật sự rất dụng tâm, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, hắn đã biết rõ sở thích của Lucia, từ mặc đồ ăn cơm tắm rửa đều có thể khiến Lucia cảm thấy thư thái cùng hưởng thụ.
Mỗi khi nhìn Arnold ở phía sau cậu vì cậu mà bận trước bận sau, Lucia đều có cảm giác cậu phải làm cái gì đó.... Trải qua một phen suy nghĩ thấu đáo, cậu rốt cuộc cũng làm một cái quyết định....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip