Chương 2: Màu Trắng Vô Vọng

Bệnh viện vẫn mang cái mùi thuốc sát trùng quen thuộc, thứ mùi mà Bùi Anh Tú ngày càng cảm thấy quen thuộc đến đáng sợ. Cậu ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế chờ lạnh lẽo, trong lòng không khỏi dâng lên những hồi hộp lo lắng. Tờ phiếu xét nghiệm mỏng manh trong tay Cậu dường như nặng trịch hơn bao giờ hết.

Cánh cửa phòng khám khẽ mở, bác sĩ bước ra gọi tên Cậu. Tim Cậu khẽ run lên một nhịp, cố gắng giữ cho vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể.

"Chào cậu Tú," bác sĩ mỉm cười nhẹ, ánh mắt có chút ái ngại khi nhìn vào kết quả trên tay. "Tình hình... không được khả quan lắm."

Một khoảng lặng bao trùm căn phòng nhỏ. Cậu nhìn bác sĩ, cố gắng đọc vị những điều chưa được nói ra.

"Tế bào ác tính đang phát triển nhanh hơn dự đoán," bác sĩ tiếp tục, giọng trầm xuống. "Chúng ta cần phải có phác đồ điều trị tích cực hơn. Hóa trị có thể sẽ là lựa chọn duy nhất."

Hóa trị. Hai từ đó vang lên trong đầu Cậu như một tiếng sét. Cậu biết, con đường phía trước sẽ còn nhiều đau đớn và khó khăn hơn nữa. Nhưng điều khiến Cậu sợ hãi nhất không phải là những cơn đau thể xác, mà là việc phải đối diện với Anh trong tình trạng này. Cậu không muốn Anh nhìn thấy Cậu yếu đuối, bệnh tật. Cậu sợ ánh mắt thương hại, hoặc tệ hơn, sự lợi dụng.

"Tôi hiểu rồi," Cậu khẽ gật đầu, cố gắng nuốt ngược sự nghẹn đắng trong cổ họng. "Vậy... chúng ta sẽ bắt đầu khi nào?"

Sau buổi khám, Cậu trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu. Anh vẫn chưa về, căn nhà yên tĩnh đến lạnh lẽo. Cậu lặng lẽ ngồi xuống sofa, nhìn ra khung cửa sổ. Những vệt nắng chiều yếu ớt hắt vào, nhuộm mọi thứ một màu vàng nhợt nhạt, giống như chính cuộc sống của Cậu lúc này.

Cậu lấy điện thoại ra, ngắm nhìn hình ảnh Anh đang cười rạng rỡ trong một buổi chụp hình. Anh đẹp trai, quyến rũ, luôn tỏa sáng ở bất cứ nơi nào anh đến. Cậu tự hỏi, liệu trong thế giới rực rỡ của Anh, có một góc nhỏ nào dành cho một người như Cậu không?

Một tiếng mở cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Cậu. Anh bước vào, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Em về rồi à?" Anh khẽ hỏi, cởi áo khoác vắt lên ghế.

"Dạ," Cậu đáp, cố gắng nở một nụ cười tự nhiên. "Anh về mệt không?"

"Cũng tạm," Anh đáp, không nhìn thẳng vào mắt Cậu. Anh đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh tìm đồ uống.

Cậu lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Anh. Sự hờ hững của Anh đôi khi khiến Cậu cảm thấy mình như một bóng ma trong chính ngôi nhà này. Cậu ở đây, chăm sóc Anh, yêu thương Anh, nhưng dường như Anh không hề nhận ra sự tồn tại của Cậu.

Tối hôm đó, khi cả hai đang ngồi xem tivi, Anh đột nhiên lên tiếng: "Cuối tuần này tôi có một buổi tiệc quan trọng. Em chuẩn bị quần áo cho tôi đi."

"Vâng," Cậu khẽ đáp, cúi đầu xuống để che giấu đi sự hụt hẫng trong lòng. Anh chưa bao giờ mời Cậu tham gia những buổi tiệc như vậy. Cậu biết, vị trí của Cậu trong cuộc sống của Anh chỉ là một người ở phía sau, âm thầm lo liệu mọi thứ.

****

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip