Chương 3
Chương 3. Là người tạo ra duyên, không phải trời định
/Cốc cốc cốc/
'Tới đâyyy'
Giọng nói ngái ngủ vang tận cửa, người đứng bên ngoài không hài lòng mà hơi cau mày. Hôm nay là chủ nhật, hiện tại là 2 giờ chiều, cậu ta offline lúc 10 giờ tối, suy ra đã ngủ nướng được 14 tiếng đồng hồ. Đỉnh của chóp. Ngủ thế mà không đau lưng mới giỏi. Chứng tỏ đệm anh chọn cũng tốt lắm đấy chứ.
Mà khoan? Đệm anh chọn?
Quay lại một tháng trước, khi anh đang chuẩn bị giấy tờ xin nghỉ việc...
'Law, Luffy sẽ tới. Cậu còn muốn bỏ việc à?'
Monkey D. Garp nhấp một ngụm trà, ngồi trong văn phòng người ta mà tự nhiên hơn cả ở nhà. Ông ta và gia đình Trafalgar có mối giao tình nhỏ. Một bên là quân nhân, một bên là quân y cùng một đơn vị, việc thân thiết cũng là điều dễ hiểu. D. Law ra nước ngoài từ năm 10 tuổi, anh có ba năm chứng kiến quá trình hình thành, ra đời rồi lớn dần lên của Luffy. Chỉ tiếc lúc đấy cậu nhóc ấy còn quá nhỏ để hiểu thế nào là chia xa, cũng chẳng thể nhớ nổi anh là ai. Nhưng không sao, anh nhớ giùm phần của cậu là được mà?
'Em ấy, vẫn khỏe chứ?'
'Khỏe đã là gì, nó còn nghịch hơn lũ giặc cỏ ấy chứ'
Nhắc đến đứa cháu út, ông ta không tránh nổi sự tức giận. Một năm ông về nhà nhiều 2 lần ít 0 lần, thế mà lần nào nhãi con đó cũng chọc ông đến muốn tăng xông. Cháu chắt gì nơi nó?! Ông cũng muốn áp dụng thiết quân luật với thằng trời đánh này lắm chứ, ác nỗi mỗi lần định tóm nó thì hai thằng anh ôm cứng chân ông di chuyển không nổi, đành để nó tẩu thoát. Tức! Tức lắm!
'Ông tính cho em học ngành gì?'
'Ngành gì chẳng được. Nó không đủ tiêu chuẩn nhập ngũ, nên ta đành đưa vào đây nhờ cậu đấy'
'Ngành con được không?'
Nụ cười u ám xuất hiện trở lại. Mugiwara-ya, 16 năm không gặp, em giờ ra sao nhỉ? Không phải tôi không muốn tới tìm em, chỉ là thời cơ chưa tới, không muốn kinh động đến em. Sẽ ra sao nếu em không thích tôi, bài xích tôi, ghét bỏ tôi? Vậy nên, tôi sẽ bước tới gần em, mỗi giây mỗi phút đều khiến em phải nghĩ về tôi!
Em...có phải đã quên tôi rồi không?
16 năm qua, tôi chưa từng ngừng thuê người đào mọi tin tức về em, biết mọi thứ về em, âm thầm bảo vệ em, chỉ vì muốn em bình an lớn lên mà không gặp phải trở ngại gì. Nếu tôi có bộ luật riêng của mình, thì em chính là luật bất thành văn của tôi. Người của tôi, không phải ai cũng được động tới!
'Ủa thầy? Mới sáng sớm thầy kêu chi em vậy?'
Cậu dụi dụi mắt, than thở.
'Sớm? Ý em 2 giờ chiều mặt trời mới mọc à?'
Anh khinh bỉ hỏi. Mặt cậu ta thậm chí chưa kịp rửa mà đã dám ra mở cửa, eww sao anh lại đem lòng thích thằng cu này nhỉ?
'Sao thầy lại bắt bẻ em chi? Thầy vẫn chưa trả lời em'
'Chẳng phải cậu cũng mới chuyển tới à? Nhân danh vừa là cố vấn vừa là hàng xóm của cậu, tôi có nghĩa vụ quan tâm tới cậu chứ. Đi mua đồ cùng tôi'
'Ủa? Sao lại là em?'
'Tôi cần người khiêng đồ'
Không cần cậu cho phép, anh trực tiếp bước vào phòng. Hmm, phòng mình chọn và trang trí có khác, nhìn xịn xò phết. Màu chủ đạo chẳng khác phòng anh là mấy, cứ đen trắng mà quất thôi. Từ mỗi cái ly cái chén, đến chăn ga gối đệm đều là anh dành thời gian lựa. Đừng nói là vào căn hộ này, mọi ngõ ngách anh còn rành hơn chủ hộ là cậu! Anh chơi khôn vậy đó, thì sao? Người có tiền nói gì cũng được!
'Đợi em một chút, em thay đồ'
Cậu ta chẳng ngại ngùng gì, cởi áo ngay trước mặt anh vứt bừa lên sofa. Máu lười vượt qua máu não, thông cảm, thông cảm :>
'Sao lại có vết sẹo đó thế?'
Anh cau mày nhìn vết sẹo hình chữ X phía trước ngực cậu. Sao anh lại không biết về vụ này nhỉ??
'À, em đánh nhau với người ta thôi há há'
'Còn cười cợt được như vậy hả?'
'Thì em vẫn còn sống khỏe mạnh nên tí vết thương đó có là gì đâu. Chẳng qua khi đó dọa cho anh em hú hồn hú vía một chút thôi'
Nhớ lại quãng thời gian kinh hoàng năm 17 tuổi đó, cậu không khỏi rùng mình. U là trời cậu hôn mê mất mấy ngày có biết cái gì đâu, đến khi tỉnh lại thấy Ace và Sabo khóc lóc thảm thương mới thấy sợ ấy. Đàn ông con trai gì khóc sưng cả mắt, chẳng có tí tinh thần nghĩa hiệp gì.
Anh chẳng nói gì, mặt nghiêm trọng hẳn đi. Bọn họ giấu anh cũng giỏi ghê gớm ha. Giỏi, rất giỏi!
'Ủa sao thầy đen mặt đi thế? Thầy không khỏe à?'
'Mugiwara-ya, nếu sau này em còn để mình bị thương nữa, tôi sẽ đập gãy chân em'
'Em lại sợ quá đi hahaha'
Cậu mặc một bộ đồ đơn giản, xỏ chân vào giày rồi mới gọi anh ra
'Thầy Torao, nhanh lên. Em còn muốn đi ăn nữa'
'Em không được đi giày vào nhà vậy chứ?'
'Nhà em, luật của em shishishi'
Thằng bé thật đáo để, bây giờ còn bật lại anh được rồi đấy. Nhớ hồi anh đi, nó còn nói chưa sõi cơ mà!
Tất cả những gì hai người này cần mua đó là đồ ăn, đồ dự trữ cho những ngày mưa sắp tới. Thành phố này đến mùa lụt rồi, không trữ đồ ăn thì đến lúc đó cũng chẳng có đất mà cạp đâu. Cứ càn quét đi, dù sao cũng có một cây ATM đi cùng, cậu không đủ tiền thì ăn chực người ta tiếp thôi. Game là dễ :v
'Em muốn ăn thịt gì?'
'Tất cả'
'Kể cả thịt tôi à?'
'Thịt thầy mà ăn được thì em cũng sẵn sàng'
'Đừng gọi tôi là thầy. Đây không phải trường học. Gọi anh!'
'Thầy hơn em 7 xuân xanh đấy'
'Thì sao?'
'Ok ok, có mỗi cách xưng hô thôi mà'
Nhìn bóng lưng nhỏ bé cứ vơ thứ này đến vớt thứ kia, chạy nhong nhong như khỉ con lạc bầy khiến anh không khỏi cảm thán. Sao trên đời lại có người dễ thương như vậy nhỉ?
'Torao-sama, anh không phụ em thật à?'
Nhìn túi to túi nhỏ trên tay mình, Luffy khóc không ra nước mắt. Anh chẳng bận tâm, vẫn thong thả bước đi.
'Em Mugiwara, tôi đã bỏ tiền ra mua đồ ăn cho em, lại còn là cố vấn của em, một chút việc nhỏ như xách đồ này mà em cũng không làm được à?'
'Quá đáng dị ba'
'Vậy trả lại tiền cho tôi đi'
'Không. Đi thôi, em sẽ xách'
Cậu hùng hổ bước đi. Xách đồ thôi mà, coi như đỡ phí tiền tập gym mà vẫn lên cơ vậy. Xách tầm 10 ngày auto cơ bắp cuồn cuộn khửa khửa. Tiết kiệm được khối tiền đấy nhờ $$
____ giải phân cách thời gian__
'Buổi học cuối cùng của học phần rồi, các em còn gì thắc mắc không?'
Hai tiết học trôi qua, Law tắt laptop quay xuống hỏi lớp. Vì đây là môn đại cương nên tổng số cũng khá đông, chắc mẩm tầm 80 cái đầu nên không tránh khỏi việc ồn như cái chợ. Mua hai con vịt bỏ vào nữa thì đúng chợ huyện ở quê rồi.
'Thầy ơi, vậy bao giờ thi vậy ạ?'
'Như đầu năm đã nói, cuối tháng 1 các em sẽ thi kết thúc học phần, sau đó sẽ có 1 tháng nghỉ Tết. Nghỉ Tết ở đại học khá dài, các em muốn làm gì cũng thoải mái. Nhưng trước đó, hãy ôn tập và vượt qua môn của tôi, tôi không muốn gặp lại các em ở môn này vào năm sau đâu'
'Thi khó không thầy'
'Không khó, hầu như ai cũng qua môn. Chỉ có khoảng 65% là thi lại thôi. Các em còn một tháng để ôn tập nên đừng quá lo lắng'
Luffy nằm trườn lên bàn, thở dài:
'Gì thi goài dị chời!'
Usopp an ủi:
'Tình trạng chung thôi Luffy'
Ú òa, mới đó mà cậu đã là hàng xóm của anh được 3 tháng rưỡi rồi đấy nhé. Mỗi ngày đều sang gõ cửa nhà anh ăn chực. Hết ăn rồi nằm rồi lại ăn khiến cậu tăng lên hẳn 5 kí, nhìn người ngợm cân đối hơn chứ không da bọc xương như hồi đầu năm. Khá khen cho tay nghề của anh giáo hihi. Và tất nhiên cậu chả trả cho anh đồng nào, cậu nghèo, cậu làm gì có tiền??
Anh cũng chẳng ý kiến việc đó, cậu cứ ngày sang đều đặn ba lần sáng trưa tối thì anh càng có nhiều thời gian ở bên cậu hơn thôi. Duyên là do người tạo chứ chẳng phải do trời định!
'Mugiwara-ya, ôn tập thế nào rồi?'
Kết thúc môn nghĩa là cậu chẳng cần tới trường nữa mà chỉ cần ở nhà ôn tập thôi, thế nên sâu gạo bắt đầu thâm nhập! Kỳ 1 khá nặng kiến thức đại cương, cậu chỉ tới nằm nghe và điểm danh thôi chứ chẳng mê nổi việc ngấm mấy lớp lí thuyết đó. Và như một lẽ dĩ nhiên, học không hiểu thì ôn gì cũng không vào đầu. Khỏi ôn :v
'Em mắc bệnh không thể ôn bài được. Dù sao cũng qua môn thôi thầy lo gì há há'
'Nói đơn giản quá ha'
'Chẳng phải môn thầy điểm thành phần em toàn 9, 10 không à?'
Cậu chẳng ba xạo đâu, cậu ăn may đấy. Vì đã hứa với ông nội nếu nắm trong tay bằng đại học sẽ được tự do bay nhảy rồi, nên cậu muốn càng sớm ra trường càng tốt. Cậu không phải học sinh yếu, cậu cũng thông minh chứ bộ. Mỗi tội cậu lười nên chưa bao giờ được giấy khen thôi nhớ, chứ cậu mà quyết tâm thì song bằng còn được nói gì một bằng. Xớ!
À đó là cậu ta nghĩ thế cho ngầu thôi, chứ học ngày cày đêm khổ như chóa để học vượt đấy. Tứk ghê!
'Người khôn ngoan sẽ không đem khoe mấy cái thành tích đó đâu. Hồi còn ở Anh, tôi còn giật được nhiều thứ mà chưa khoe nữa kìa'
Anh chẳng ngại ngùng gì chặt đứt mạch cảm xúc của cậu. Cậu bĩu môi vẻ không phục. Như nhớ ra gì đó, cậu nói:
'Hình như hồi bé em có ông anh cũng đi Anh đó, giờ chẳng biết sao rồi. Ủa? Thế sao thầy về đây học đại học dọ?'
Tim anh hẫng mất một nhịp, thì ra em vẫn còn chút ấn tượng đó à. Không uổng công tôi mấy năm giúp em thay tã, bón em từng thìa cháo. Ố là la :v
'Tôi...'
Hết chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip