luật số 11: liên thủ với đội hura lừa yang jungwon về nhà
khi park jongseong vừa khuất bóng đằng sau cánh cửa cũ đã có màu rỉ sắt theo dòng thời gian, yang jungwon mới buông điếu thuốc đang cháy dở trên tay xuống
em ta cầm lên túi giấy đựng mấy chiếc bánh nướng vẫn còn khá nóng hổi, phía trước em là vài cặp mắt đang nhìn về túi bánh một cách thèm thuồng
nhìn nhìn túi bánh, yang jungwon nở một nụ cười độc ác như thể vừa nghĩ ra trò gì đó mất dạy
"này tụi kia, mấy cái bánh trong đây rất thơm phải không?"
jungwon cười mỉm, cơ mà nụ cười này có vẻ không đúng cho lắm
"hì, nếu tụi bây muốn ăn nó thì..."
yang đại ca híp mắt nhìn mấy đứa đàn em đang nín thở chờ xem đại ca của chúng lần này sẽ bày ra cái trò gì đây
mấy đứa hura nghe đại ca nói thế thì gật đầu lia lại, ai bảo mấy cái bánh đó thơm ngon lại ngọt ngào đến thế cơ chứ. mùi bánh nướng thoảng thoảng cùng hương chocolate cứ lan tỏa trong không khí quyến rũ mấy đứa nhỏ mang vẻ ngoài lấc cấc
căn bản là tất cả hội yang đại ca đều đã ăn đồ căn tin trong do park jongseong đảm nhiệm nấu nên chúng biết anh chẳng phải là tay mơ hay "thực tập" cái quái gì đó qua lời giới thiệu của bà cô chủ nhiệm. tay nghề rõ ràng tốt như vậy, có khi còn sánh được với cô kim chủ quán ăn dưới trấn ấy chứ, thậm chí ngang tầm mấy ông chú già múa lửa trên tv
cái đầu bóng loáng không miếng tóc của lũ hura đang mổ cò liên tục, thấy vậy, yang jungwon bật cười rồi ném túi bánh cho bọn hura
"tao đùa thôi, ăn đi, đồ ngon mà để hỏng thì phí lắm"
nói rồi em ta cũng cầm miếng bánh lên đưa vào miệng ăn một cách ngon lành. vừa cắn miếng đầu tiên là một dòng kem sữa chocolate chảy ra từ bên trong
yang đại ca hôm nay trông có vẻ phấn khởi hơn ngày thường, nuốt nuốt miếng bánh vừa cắn vào miệng, ừm ngọt thật. jungwon bất giác nở một nụ cười vui vẻ trên môi, một nụ cười thực sự
biểu hiện này của em đã khiến đội hura phải ngớ người ra một lúc, chúng đảo mắt nhìn nhau rồi tự hỏi tại sao dạo này đại ca của chúng lại trở nên hiền từ và dễ thương hơn bình thường đến thế? cơ mà tính tình đại ca đột nhiên tốt lên chúng cũng được hưởng sái nên chúng cũng kệ, lạ thì lạ, đại ca vui là được
không hiểu thằng nhóc hura nghĩ nghĩ gì đó mà mắt nó đảo như rang lạc, haha ra vậy, nó hiểu lí do tại sao tên park jongseong kia lại hay chủ động bám dính lấy yang đại ca của chúng như thế haha
chắc chắn cái anh chú đầu bếp kia có tình ý gì đó với đại ca rồi, chắc chắn là có. hura tự hỏi, nếu như nó giúp anh đẹp trai kia tán đại ca chúng, chẳng phải cả bọn sẽ được ăn ké từ nay về sau hay sao?
ý tưởng này hay ho quá còn gì, hura tí nữa sẽ phải tạo một nhóm chat mới rồi add mấy đứa còn lại vô thôi. kế hoạch giúp đại ca của chúng nằm trong lòng anh đầu bếp nam thần này phải sớm được thực hiện thì ước mơ ăn ké mới thành sự thật
yang jungwon vẫn thưởng thức từng miếng bánh ngọt ngào, em ta thả hồn trôi theo từng làn mây bay du dương trên nền trời trong xanh mà không hề biết rằng em đang bị chính lũ đàn em của mình bán đi vào tay tên biến thái giả danh tri thức có họ park tên jongseong
**********
nụ cười tươi như hoa như nắng kia của jungwon đã được park jongseong nhìn thấy. thật ra sau khi bước vào trong, anh đã nấp một góc để tiện quan sát xem cảm xúc hôm nay của đại ca sữa bột kia như thế nào
park jongseong tò mò muốn biết khi không có mặt anh ở đấy liệu yang đại ca có còn chưng ra cái bộ mặt lấc cấc nhăn nhó hay không?
thật tình cờ và cũng thật bất ngờ, yang jungwon đó mà lại nở một nụ cười cực kỳ xinh đẹp và hạnh phúc. thực sự đấy, một nụ cười mà anh chưa bao giờ nhìn thấy yang đại ca bày ra. bình thường em ta toàn cười mỉa mai, cười kiểu khinh khỉnh thôi
nhưng cái nụ cười này nó khác lắm, rất xinh, rất thuần khiết. yang jungwon khi ấy như một bức tranh mùa hè đầy nắng và gió với tông màu chủ đạo xanh ngắt đến ngây người vậy. đến đây park jongseong đã hiểu tại sao ông chú của anh lại bị yang jungwon thu hút ngay từ lần gặp đầu tiên đến mức phải lôi chiếc máy quý giá của lão ra để nắm lấy nụ cười đó rồi
chỉ cần em cười đơn giản một cái thôi mà đã nhéo trái tim anh một cách đau điếng rồi jungwon à...
"nếu mình cho em ấy ăn liên tục có khi nào em ấy sẽ luôn cười như vậy không?"
"chết tiệt, muốn em ấy là của riêng quá..."
**********
mang theo tâm trạng tốt bước chân vào gian bếp quen thuộc thì anh đã thấy dì kim đang loay hoay làm một cái gì đó
"chào dì, con đến rồi ạ"
"jongseong đến rồi đó à? cứ từ từ thay đồ đi rồi vô đây nha, có cái này hay lắm"
giọng nói của dì kim hôm nay có xen chút háo hức và phấn khởi khiến jongseong lấy làm lạ
tuy nhiên anh vẫn thoải mái gật đầu đáp ứng dì kim. park jongseong nhanh chóng thay ra bộ đồ đang mặc trên người rồi thư thái và từ tốn bước về phía dì kim
khi anh đến gần dì ấy mới thấy đó là rất nhiều thùng hàng dẹt dẹt sắp xếp ngăn nắp lên nhau. khó hiểu nghiêng đầu nhìn dì kim đang cực kỳ phấn khởi, park jongseong thắc mắc tại sao dì ấy lại vui vẻ với đống thùng giấy này đến vậy
"con không biết sao? sang tuần là ngày hội thao rồi, chỗ thùng này là đồ ăn điểm tâm thêm cho tụi nhỏ đó"
park jongseong đã nhớ ra, hinh như tối qua có tin nhắn thông báo trong nhóm hành chính của trường rằng có thêm đồ ăn cho bữa phụ của học sinh được cấp phép trung chuyển từ thành phố vào
gật gù tỏ vẻ đã hiểu, jongseong thể hiện ý rằng dì kim hãy tiếp tục câu chuyện đi
"bình thường mọi năm mà làm đơn lên sở để xin thêm phần quà bánh cho bọn trẻ con thôi cũng khó, năm nay chẳng hiểu sao lại được duyệt"
"hơi kỳ lạ nhưng cũng khá vui, sáng nay thầy phụ trách báo dì là có xe tải trở thêm đồ ăn bữa phụ cho tụi trẻ từ thành phố xuống, còn được sở duyệt sớm nữa chứ"
"vui quá chừng, mấy đứa nhỏ lại được tiếp thêm sức để thi đấu rồi"
trạng thái hiện tại của dì kim phải nói là cực kỳ hạnh phúc, dì ấy còn cao hứng đến mức vừa đi vừa nhảy. thấy dì kim như vậy jongseong bất giác nở nụ cười, anh đã hiểu tại sao bọn trẻ con ở trường này lại yêu thích dì ấy đến vậy, kể là hội yang đại ca cũng rất tôn trọng dì kim
tiến đến dỡ từng bao hàng thay dì kim, jongseong cảm thấy bao bì và cách đóng gói này có chút quen mắt. quen lắm nhưng anh không thể nhỡ rõ được là anh đã từng thấy thứ này ở đâu hay chưa
nheo nheo mắt nhìn các dòng chữ ngoằn nghèo trên bao bì, thật sự anh cảm thấy có gì đó rất quen thuộc. sự ngẩn ngơ của park jongseong đã thành công lôi kéo được sự chú ý của dì đầu bếp. thấy anh cố nheo mắt để đọc, dì kim mỉm cười tiến đến
"con bị cận sao? tò mò về chỗ đồ ăn này à?"
park jongseong gật gật đầu
"à, đây là hàng hóa thuộc tập đoàn pj đó, là tập đoàn thực phẩm đứng đầu cả nước đó con"
"nhà trường mình luôn chú trọng về chất lượng trong tất cả mọi mặt nên mới cố gắng chèo kéo được hợp đồng về thực phẩm với tập đoàn pj"
"hơi khó khăn chút nhưng không bây giờ đã được rồi sao haha?"
hít một hơi thật sâu, tập đoàn thực phẩm pj gì đó... chẳng phải là tập đoàn của gia đình anh hay sao? chẳng trách sao bao bì và cách đóng gói lại quen thuộc như vậy
không ngờ xuống đến tận đây rồi mà vẫn còn thấy bóng dáng của bố anh... tệ thật đấy. đột nhiên park jongseong cảm thấy cái việc hàng loạt hàng hóa chất lượng cao đổ về cái chốn khỉ ho cò gáy này không chỉ là ngẫu nhiên. cảm giác như có ai đó tác động vào vậy
chẳng nhẽ là bố anh sao? nhưng ông ấy làm thế để làm được gì? chẳng phải ông ấy chán ghét cái nghề hèn kém này đến ngứa chân răng, chán ghét đến tận xương tủy sao? sao ông ấy phải bày ra cái trò này cơ chứ
"haha dì nghe đồn từ thầy phụ trách với thầy hiệu trưởng là đích thân người đứng đầu tập đoàn đó duyệt để gửi đấy"
park jongseong nhướn mày, người đứng đầu chẳng phải là bố anh à? tin nhắn thì chẳng đọc mà lại làm cái này. đây là cách quan tâm con cái kiểu mới sao?
"trường ta không biết có phúc khí gì mà may mắn đến vậy. mấy đứa nhỏ được ăn ngon rồi"
dì kim hào sảng nói cười rất tươi
thôi được rồi, cho dù bố anh có bày trò hay tính toán cái gì anh cũng kệ, phải gạt nó qua một bên. nếu ông ấy thực sự còn lo lắng cho anh, hãy liên hệ trực tiếp chức đừng làm ba cái trò như vậy, jongseong nói thật, anh chẳng thấy cảm kích gì cho cam đâu
park jongseong này còn phải chăm lo cho dạ dày của nhóm mầm non tổ quốc trước đã rồi mới tính đến các vấn đề khác, đặc biệt là vấn đề với bố anh - anh vón ném nó qua một bên rồi. còn về yang đại ca, chỉ cần được ăn ngon mà em ta đã hành xử như một con người khác rồi, quá dễ dàng để túm lấy
tâm hồn bà tám của park jongseong lại muốn nổi lên, anh muốn biết thêm nhiều về yang đại ca kia một chút
sau khi được dì kim chỉ cho cách dỗ yang sữa bột bằng kẹo dẻo vị nho, anh thực sự muốn biết nhiều hơn bên cạnh mấy túi kẹo dẻo đó
"con muốn làm thân với nhóc jungwon hả, dì hiểu rồi? cũng không quá khó"
"ngoài kẹo dẻo ra nhóc đó còn thích bánh nhân socola, mấy thứ đồ ngọt ngọt ấy. à rất thích ăn cà ri nha. lần nào dì nấu món cà ri là nó sẽ kéo đám hura đến lấy rất nhiều"
jongseong gật gù take note lại tất cả, đồ ăn thì dễ thôi, đúng sở trường của anh rồi nhưng mà anh muốn biết mấy cái khác nữa cơ
"còn ngoài đồ ăn ra thì dì không rõ... cơ mà người thân cận nhất của nhóc đó là cô kim chủ quán ăn dưới thị trấn và mấy đứa hura thôi"
"hay con thử làm thân với nhóm hura trước xem? chúng nó lành hơn jungwon nhiều"
lành hơn á? khóe miệng jongseong giật giật, không hiểu lành hơn chỗ nào khi hura là cái đứa thượng cẳng chân hạ căng tay với anh trước
thôi được rồi, làm thân thì làm thân, park jongseong từng nghe câu "muốn yêu cô chị phải chiều cô em" rồi, nhưng trường hợp này nên đổi thành "muốn yêu đại ca phải chiều đàn em"
luật số 11: liên thủ với đội hura lừa yang jungwon về nhà
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip