Chương 107: Ngăn không được
" Phi Phi, sao em lại đến đây?" Lộc Hàm ngẩng đầu mặt không biểu cảm liếc nhìn cô ta, nhanh chóng cất giấy tờ trước mặt đặt vào trong ngăn kéo.
Bạch Phi Phi nũng nịu nhìn hắn: " Anh Lộc Hàm, người ta nhớ anh mà, ở nhà buồn chán cho nên em chạy đến công ty thăm anh."
Lộc Hàm chán nản liếc nhìn cô ta thở dài một hơi: " Phi Phi, trong công ty anh còn có rất nhiều việc phải làm, em quay về đi. Nếu buồn chán thì tìm người đi mua sắm." Hắn hận không thể tống cổ cô ta đi ngay lập tức.
Vừa nghe thấy thế, Bạch Phi Phi cong môi lên, vẻ mặt không vui, bước nhanh đến bên cạnh Lộc Hàm, đặt mông ngồi lên đùi hắn, hai cánh tay mảnh mai ôm lên cổ hắn, nũng nịu nói: " Không muốn, anh Lộc Hàm, người ta bây giờ đang mang thai, đi mua sắm sẽ rất mệt, em sợ làm hại đến con, cho nên vẫn nên ngoan ngoãn ở trong nhà thôi."
Lộc Hàm vốn dĩ muốn đẩy cô ta ra, nhưng vừa nghe thấy chữ con, lại bất giác cúi đầu nhìn bụng cô ta.
" Con......." hắn tự lẩm bẩm trong miệng, đưa tay ra xoa xoa phần bụng hơi nhô lên của cô ta.
Khoảnh khắc đó, tình phụ tử trong mắt hắn dâng tràn, nhưng hắn vẫn dùng tay chầm chậm cảm nhận đứa trẻ này.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa phòng tổng tài đột nhiên bị người đẩy ra.
" Lộc Hàm, tôi có việc tìm anh." Còn chưa bước vào, Nhiệt Ba đã vừa đi vừa nói bước vào trong phòng.
Khi cô nhìn thấy tư thế của Lộc Hàm và Bạch Phi Phi ở trong phòng, cô sững người lại, nhìn bọn họ, biểu cảm trên mặt hơi nhăn nhó lại.
Ngay sau đó thư ký chạy vội từ bên ngoài vào, sau đó vừa kéo Nhiệt Ba ra ngoài vừa hoảng loạn xin lỗi Lộc Hàm: " Xin lỗi tổng tài, người phụ nữ này nhất định đòi vào, tôi quả thật ngăn không được." Nói xong lại ra sức kéo cô ra.
Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, cắn chặt môi.
Bạch Phi Phi ngồi trên đùi của Lộc Hàm, vừa nhìn người bước vào là Địch Lệ Nhiệt Ba, không kìm được cười trộm, cánh tay ôm cổ Lộc Hàm càng chặt hơn, dường như đang tuyên bố với cô, người đàn ông này là của cô ta.
Lộc Hàm nhìn cô đứng ở cửa, tim đập nhanh hơn, mấy ngày này hắn hầu như ngày nào cũng dừng xe ở dưới nơi cô ở, nhìn thấy đèn phòng cô tắt mới yên tâm rời đi, cho rằng cô không muốn gặp hắn nữa, không ngờ lại chủ động tìm đến, điều này khiến hắn có chút được yêu thương mà lo sợ.
Sững người một lát, lúc này mới chú ý đến Bạch Phi Phi đang ngồi trên đùi hắn, hắn hoảng hốt đẩy cô ta ra, đứng dậy nhìn Nhiệt Ba muốn nói gì đó.
Nhiệt Ba bất lực lùi về sau mấy bước, lúc này cô không muốn nói gì nữa, trên mặt phờ phạc khó coi, sau đó cô quay người đi nhanh ra ngoài.
" Nhiệt Ba!" Lộc Hàm nhìn theo bóng cô gọi lên một tiếng, sau đó đẩy Bạch Phi Phi ra, chạy đuổi theo.
" Anh Lộc Hàm!" Bạch Phi Phi mắt chăm chăm nhìn người đàn ông của mình đuổi theo người phụ nữ khác, tim như bị dao đâm, nhói đau khó chịu, nhìn Lộc Hàm rồi cũng chạy theo.
Nhiệt Ba đi thẳng về phía trước, cô không quên nổi cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt mình, cô bực tức nắm chặt hai tay lại, người đàn ông này không xứng làm bố của con cô!
" Nhiệt Ba cô đợi tôi." Lộc Hàm đưa tay kéo cô lại.
" Anh buông tôi ra!" Nhiệt Ba quay người căm giận gạt tay hắn ra, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, chẳng ai có thể hiểu được.
" Nhiệt Ba, những gì vừa nãy không phải như cô nhìn thấy." Lộc Hàm nhìn cô, không biết phải giải thích thế nào.
Nhiệt Ba ngoảnh đầu vẻ không vui: " Không cần nói nữa, tôi tin vào mắt mình."
" Nhiệt Ba, không phải như thế." Lộc Hàm bước lên trên tiếp tục giải thích.
Nhiệt Ba bực tức hất tay hắn ra: " Anh tránh xa tôi chút có được không? Anh làm gì với vợ anh, không cần phải giải thích với tôi, không cần anh phải làm bộ làm tịch với tôi, muốn giết tôi hành hạ tôi thì tùy anh, đừng lúc nào cũng trước mặt tôi một kiểu, sau lưng tôi một kiểu." Nói xong ánh mắt nhìn về phía Bạch Phi Phi.
" Ý của cô là gì?" Lộc Hàm nghĩ một lát, không hiểu điều cô nói.
" Ý gì thì trong lòng anh tự biết!" Nhiệt Ba ngang ngược không thèm nhìn hắn.
Vừa nhìn thấy thế, Bạch Phi Phi vội chạy đến bên cạnh Lộc Hàm, đưa tay nắm chặt lấy tay hắn, vẻ đáng thương nhìn hắn: " Anh Lộc Hàm, chúng ta đi thôi, em bé trong bụng em không thể nghe thấy lời nói không dễ nghe như thế, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của nó........." Nói xong, cúi đầu giả bộ xoa xoa bụng mình.
Khoảnh khắc đó, Nhiệt Ba thật sự hiểu cái gì gọi là tuyệt vọng, cô cười khẩy mấy tiếng, nhìn bụng hơi nhô lên của Bạch Phi Phi, lập tức hiểu ra gì đó......
Thì ra..... Bạch Phi Phi cũng mang thai rồi.......
Hơn nữa còn sớm hơn cô.
Cô ta bây giờ là vợ của Lộc Hàm, cô ta cũng giống cô, mang thai đứa con của Lộc Hàm.
Thế thì, đứa bé trong bụng cô chẳng là gì rồi.
Cô đau đớn nhìn hai người họ, quay người định rời đi.
Lộc Hàm cuống cuồng đẩy Bạch Phi Phi ra, bước lên trên kéo cô lại.
" Nhiệt Ba, ý cô vừa nói là gì, cô nói rõ cho tôi." Hắn nghi ngờ nhìn cô, nghe lời cô nói, dường như giữa hai bọn họ có gì đó hiểu lầm.
Nhiệt Ba hất tay hắn ra: " Không cần đâu, tôi và anh chẳng có gì để nói, sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa, xin nhờ anh, để cho tôi một con đường sống!" Cô nhìn hắn từng lời từng chữ nói, giống như đang cứa vào tim hắn.
Sau đó hắn nhìn cô đang vùng vẫy muốn đi.
Hắn cúi đầu cau mày nghĩ lời cô nói.
Cái gì gọi...là tha cho cô một con đường sống chứ?
Bạch Phi Phi vừa nhìn thấy bộ dạng hắn đang không để ý, vội bước lên trước ôm lấy lưng hắn: " Anh Lộc Hàm, em mệt quá, anh đưa em về đi."
Lộc Hàm làm gì còn tâm trạng mà để ý cô ta, thở dài một tiếng, hướng ra ngoài cửa gọi, " Mã Phi, cậu lập tức đưa Phi Phi về nhà."
Bạch Phi Phi nghe xong càng ôm Lộc Hàm chặt hơn: " Anh Lộc Hàm, em không muốn, em muốn anh đích thân đưa em về cơ."
Lộc Hàm quay người, muốn đẩy người phụ nữ này ra, nhưng cô ta càng ôm chặt, đẩy thế nào cũng không ra.
" Em buông anh ra! Không muốn anh cáu giận thì tốt nhất tránh xa một chút!" Lộc Hàm cuối cùng nhịn không nổi, quay người bực tức nói với cô ta.
Chưa bao giờ nhìn thấy hắn cáu giận như thế, Bạch Phi Phi bị dọa cho giật nảy mình, hai tay buông hắn ra. Ngoan ngoãn đứng sang một bên.
" Phu nhân, chúng ta đi thôi." Mã Phi đứng bên cạnh kính cẩn nói với Bạch Phi Phi.
Nhìn sắc mặt của Lộc Hàm,Bạch Phi Phi không nói gì nữa, mất hứng đi cùng Mã Phi quay về Vịnh Tiên Thủy.
.....
Mỹ, trang viên Mễ Nhĩ Na.
Thần sắc lão Lộc cau có ngồi trong phòng tổng tài, trong lòng bất an như có nước nóng trào lên trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip