Chap 12 : đi chơi cũng có thể lạc.
ánh mắt anh sáng lóe lên khi nhìn mấy sạp hàng ven đường nơi này quá tuyệt vời thật sự tuyệt vời , từng món đồ đều thủ công ,đều xinh đẹp ,đến mùi đồ ăn cũng thơm như vậy...thật sự không chịu nổi mà.
không để cho cái bụng và sự hiếu kì của mình chờ lâu , anh lập tức lao đến chỗ những gian hàng quyến rũ gần đó .
vì tốc độ quá nhanh ...anh đã triệt để làm cho 3 người bên cạnh trố mắt trầm trồ.
Tiểu Mã : Thái...Thái Tử Phi người bình tĩnh chút ..cẩn thận không ngã...
Kế Dương: đây là Tiêu Chiến ...nhưng mà nó lạ lắm ... sao cứ có cảm giác khác khác ta
Hạo Hiên :...Thái Tử Phi...cũng quá nhanh rồi...
trong khi ba người vẫn còn đang bần thần đứng ngoài đó thì anh đã yên vị trong một gian màn thầu rồi...nhận bánh xong anh mới sờ quanh người ...anh giật mình..chết anh làm gì có tiền ...bấy giờ anh mới nhớ đến ba người nào đó liền vẫy tay gọi lớn..
Tiêu Chiến : này mọi người đang làm gì thế hả ? mau lại đây.
Kế Dương : a..tới ngay...
y cùng hắn và cô nhanh chóng chạy đến chỗ anh đang đứng .
Kế Dương : ngươi đang mua cái gì thế ?
nghe y hỏi anh liền giơ túi màn thầu trước mặt y cười cười để lộ hai răng thỏ .
Tiêu Chiến : là màn thầu nhân thịt đó..nóng nóng mềm mềm..
y đứng hình trước sự bán manh trong vô thức này..
Kế Dương : vâ...vậy sao ?
Tiêu Chiến : ừm...Dương Dương ơi...
anh nói mắt ánh lên những ngôi sao lấp lánh nhằm thẳng về phía y mà lao tới , tay anh cũng ngửa lên , giơ ra phía trước.
Tiêu Chiến : hihi cho ta xin chút tiền trả tiền bánh nha...ta không có tiền .
nghe vậy y chợt lắc đầu ...hóa ra không có tiền mới nhớ đến sự tồn tại của vị huynh đệ là y đây...
Kế Dương không nói gì , nhẹ nhàng lấy ngân lượng trả cho ông bán màn thầu ... sau đó nhận được lời cảm ơn hết sức chân thành của Tiêu Chiến .
tiếp đến 4 người liền kéo nhau đi vòng quanh khu chợ này , đi đến đâu càn quét đến đấy .
sau một hồi lượn lờ , trên tay Tiểu Mã đã chất túi lớn túi nhỏ đồ ăn ,đồ chơi mà anh mua được . còn hắn cũng chả khá hơn là mấy , tay cũng xách thêm chục cái túi đồ của Kế Dương.
chả là vừa nãy y mua đồ cầm đầy cả tay mà vẫn muốn mua tiếp ,hắn thấy vậy liền muốn nhân cơ hội tạo ấn tượng tốt với ái nhân ,nên nhận cầm hết .
y cũng chẳng kiêng dè gì muốn cầm thì y cho cầm thôi thành ra bây giờ khung cảnh là y và anh chạy đằng trước còn hắn và cô ôm đồ đi sau.
4 người đi một hồi cơ hồ cũng đã tung hoành phân nửa cái chợ đồ sộ nhất nhì kinh thành rồi...mới nán lại một quán trà ven đường , nghỉ ngơi lấy sức.
anh bước nhanh vào trong , thả mình ngồi xuống chiếc ghế gần đó , miệng nhỏ không ngừng than thở .
Tiêu Chiến : haizzz mệt chết đi mất..cứ thế này có khi chân mình rụng quá...aa cái thân này đúng là yếu nhớt..
Kế Dương : ngày trước bảo ngươi đi học võ công cùng ta thì cứ ru rú trong nhà...giờ làm thái tử phi cả ngày quanh quẩn trong biệt viện ...yếu là đúng rồi.
y không nhanh không chậm ngồi phía đối diện với anh ,miệng liên tục càm ràm như một người cha già chỉnh đốn con cái.
anh nghe y nói liền bĩu môi.. y có mắng anh cũng có tác dụng gì đâu chứ , cơ thể này trước đó của nguyên chủ , chính là do cách sinh hoạt , lao động không đúng của nguyên chủ mới dẫn đến thân thể yếu ớt như thế này...
giờ anh lại là người nghe mắng ... chẳng phải ủy khuất cho một công dân ba tốt của xã hội , người đi đầu các phong trào sống khỏe sống văn minh như anh sao.
nhưng...những suy nghĩ đó anh cũng chỉ dám giấu trong lòng..nào dám nhào nặn nó ra thành lời mà phản bác , thành ra chỉ có thể ngấm đắng nuốt cay chịu trận.
ngồi nói một lúc , miệng y liền cảm nhận được sự khô khốc , đăng đắng nơi đầu lười.
liền dừng công cuộc giáo huấn nhi tử lại ... gọi nước uống.
Kế Dương : Tiểu nhị cho bọn ta trà..
Tiểu Nhị : dạ có ngay thưa công tử.
tiểu nhị đó nhanh chóng chạy vào trong rồi lại nhanh chóng bê khay trà ra ngoài , cẩn thận xắp xếp lên bàn cho 4 người sau đó niềm nở , vẽ lên mặt một nụ cười tiêu chuẩn .
Tiểu Nhị : dạ mời quan gia thưởng thức trà.
Hạo Hiên : nhân tiện chuẩn bị các món ăn đặc biệt ngon miệng của quán các ngươi nữa...nhanh lên.
Tiểu Nhị : dạ... đồ của quan gia sẽ có ngay ạ.
nói xong tiểu nhị liền cong mông phi vào trong kêu bếp trưởng chuẩn bị trà..
bên ngoài lúc này.
Kế Dương : sao đột nhiên người lại gọi đồ ăn thế.
Hạo Hiên : cũng trưa rồi mà...chúng ta ăn một chút rồi nghỉ ngơi ..xíu nữa lại lên đường.
y nghe hắn xong không nói thêm gì nữa chỉ gật đầu .
bốn người ngồi chờ đồ ăn lên nhân tiện thưởng thức ấm trà nghi ngút khói kia...
vị trà thanh thanh ,tuy trà nóng nhưng vào đến họng lại có cảm giác mát mẻ , bất di bất giác liền làm giảm đi sự mệt mỏi trong người.
Tiêu Chiến : đúng là trà ngon.
anh uống xong không kiềm được liền thốt lên.
Tiểu Mã nghe liền gật gật như gà mổ thóc tán thành với thái tử phi nhà mình.
Hạo Hiên : tất nhiên đây là loại trà hảo hạng đó..
Kế Dương : ngươi thích .. sau này ta sẽ đem vào cung cho ngươi vài túi.
Tiêu Chiến : uôi thế thì còn gì bằng...hihi.
Tiêu Chiến vui vui vẻ vẻ ngồi nhún nhảy không ngừng , hóa ra đây là cảm giác có bạn đain gia ,hồi trước ở chô làm anh chỉ quen duy nhất một cậu nhóc tên Tống Á Hiên ...vừa đáng yêu , lương thiện , lại ngoan ngoãn nghe lời...khiến cho người ta không khỏi yêu mến..
nghĩ đến đây anh liền có cảm giác trống rỗng...anh nhớ Tiểu Hiên Hiên rồi a...ngày trước có cậu nhóc hôm nào cũng cười ha hả , nhóc nhìn ngờ nghệch , dây thần kinh hoạt động hơi dài xíu nhưng lại rất tếu ,hài hước không chịu được.
anh vừa nghĩ , môi lại bất giác nở nụ cười .
một lúc sau ,khi đồ ăn đã được dọn len đầy đủ ...cái bản tính đói ăn của anh và Tiểu Mã lại nổi lên , cả cơ thể đều theo hám muốn trong tiềm thức mà sà vào bàn đồ ăn ,yêu thương từng món một .
Kế Dương cùng Hạo Hiên ngồi đối diện nhìn thấy hình ảnh ấy cũng không khỏi bàng hoàng...hôm nay mới thấy bộ mặt thật của thái tử phi...không ngờ như thế này..
Tiêu Chiến : ác ươi ông ăn à ( các ngươi không ăn à)
nghe tiếng anh cả hai liền giật mình ,vội cầm đũa lên .
Kế Dương : à...ừm ta ăn đây.
bữa ăn hôm nay diễn ra vô cùng suôn sẻ và xuôi bụng , anh và Tiểu Mã vì no quá mà tựa vào nhau nhắm mắt định thần , không bao lâu liền ngủ quên.
còn y và hắn thì có chừng mực tuy ăn ít hơn nhưng y cũng có no...vì ngồi bên cạnh hắn cứ liên tục liên tục gắp đồ ăn cho y...
mà... cờ rút đã gắp cho thì y nào dám từ chối ...cứ vậy ăn nấy ăn để thành ra giờ y cũng rất no..
hắn thấy thế liền để y tựa vào mình nghỉ ngơi , tay cầm quạt phe phẩy , đưa gió mát tới cho y
bởi người ta nói ...căng da bụng trùng da mắt , Tiểu Mã ,Tiêu Chiến , và Kế Dương đều ngủ say như chết , tiểu nhị trong quán thấy mọi người ăn xong liền ra dọn dẹp ,nhận tiền từ Hạo Hiên rồi cũng giữ im lặng quay đi..
vậy là hôm ấy có anh nào đó vừa ngồi quạt , vừa ôm , vừa ngắm người trong lòng ngủ say mà tự ngại...
minh chứng cho câu đã nghiện còn ngại đấy.
tầm 1 tiếng sau 3 người kia tỉnh dậy, cả nhóm lại chỉnh trang cẩn thận sau đó tiếp tục lên đường..
chơi hoài chơi mãi , vui vui vẻ vẻ mà không biết trời đã tối từ bao giờ.
Kế Dương là người đầu tiên nhận biết được sự thay đổi của sắc trời liền quay sang Tiêu Chiến lo lắng hỏi.
Kế Dương :A Chiến ... cũng muộn rồi ngươi mau về cung thôi , nếu để người khác biệt liền nói những lời không hay.
Tiêu Chiến : ta còn chơi chưa đã....nhưng được rồi ta về đây.
nói rồi anh quay lưng dắt theo Tiểu Mã đi luôn còn đồ đặc thì ném cho Hạo Hiên cầm về .
Kế Dương : để ta đưa ngươi về cũng nhá nhem tối rồi...nguy hiểm lắm.
anh xua xua tay , giọng nói thập phần tự tin nói .
Tiêu Chiến : không sao ,ta biết đường mà...có trời có đất , làm gì coa thứ gì khiến cho Tiêu Chiến ta sợ được chứ.
Kế Dương : nhưng...
Tiêu Chiến : không có nhưng gì hết ... Thế tử nhờ người chăm sóc cậu ấy , tranh thủ xây lâu đài tình ái đi nhé hai người.
nói xong anh và cô liền khúc khích cười sau đó co giò bỏ chạy ...
y và hắn ở đằng sau cũng ngượng không kém nhưng vẫn miễn cưỡng đi cùng nhau về nhà.
về phía anh ... sau một hồi chạy vòng vèo qua ba bốn cái ngã ba ngã tư ...thì anh dừng lại trước một đường cút ...xubg quanh chỉ có cỏ cây hoang vu ...
đứng trước bức tường kia anh thất thần hồi lâu ,Tiểu Mã bên cạnh cũng sốt sắng hỏi anh.
Tiểu Mã : thái tử phi người có chắc người chỉ đúng đường không.?
khi hai người mù đường đi với nhau , sẽ là một kẻ dám chỉ ...một kẻ dám đi..
Tiêu Chiến quay đầu nhìn Tiểu Mã cười gượng , khóe mắt cũng giật giật không ít.
Tiêu Chiến : ta...hình như chúng ta...lạc rồi.
Tiểu Mã :à hóa ra cúng ta lạc rồi...ể...hả...LẠC RỒI.!?
anh ái ngại gãi gãi đầu nhỏ , anh cũng đâu muốn a.
HẾT CHAP 12.
ahihi hê nhô mụi ngừi là Pé đây đúng chính là Pé , Pé đã quay trở lại và tệ hại hơn xưa ahihi ... dạo này Pé đang rất rất lười..và áp lực..vì Pé sắp lên lớp 9 ..chuẩn bị thi cấp 3 nên mẹ Pé cấm đt..nên Pé đang cố viết nhanh nhanh chút để có gì end trước khi Pé nhập hok ..để Pé tập trung vào ôn..còn nếu không chắc Pé drop quá..huhu..
thui mong mọi người đọc truyện zui zẻ , like and comment cho Pé nha...
mong mọi người chưa quên Pé hihi.
IU nà
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip