Chương 25

Mùa hạ như người đi đường vội vã, nhanh chóng lướt qua những kim đồng hồ tích tắc. Kim Đình Hựu giờ đã chính thức trở thành học sinh lớp mười hai, bận rộn không để đâu cho hết. Cậu thực sự muốn thi vào trường Mỹ thuật để thỏa mãn niềm đam mê của bản thân, nhưng vẫn bị xoay mòng bởi các môn tự nhiên, xã hội vô cùng khó nhằn.

Khi Kim Đình Hựu nói, cậu muốn thi vào trường Mỹ thuật, thì tất thảy mọi người đều phản đối, thậm chí mẹ cậu cũng không mấy hài lòng. Thầy chủ nhiệm nói, Kim Đình Hựu học hành xuất sắc như vậy, nhất định phải thi vào những trường lớn, trở thành một tiền bối, một bạn cùng lớp xuất sắc. Kim Đông Vĩnh cũng khuyên, học Mỹ thuật không hề có tương lai, sau này ra trường, có lẽ cũng chỉ đi bán tranh dạo hoặc vẽ comic.

Ai cũng không hài lòng, ngoại trừ hai người. Đó là Đổng Tư Thành và Hoàng Húc Hy.

Đổng Tư Thành nghe cậu nói tâm nguyện, vui vẻ vỗ vai động viên vài cái: "Đó là ước muốn của cậu. Bản thân mình hay người khác không có quyền xen vào."

Còn Hoàng Húc Hy ngày ngày tiếp tế đồ ăn trưa cho Kim Đình Hựu, hôm thì mì xào, hôm thì cơm hộp, giống như muốn đem Kim Đình Hựu nuôi cho béo. Kim Đình Hựu muốn gầy đi một chút, như vậy mới giống học sinh lớp mười hai đang căng thẳng. Nhưng Hoàng Húc Hy làm như vậy, khiến cho cậu khi đứng lên cân lại thấy mình tăng thêm hai kí. Cậu thở dài, đá đá cái cân.

Học sinh lớp mười hai đi học trước các khóa dưới khoảng một tháng. Một tháng này, Kim Đình Hựu học trên lớp rồi học tăng ca đến bốn giờ chiều mới được về nhà. Thú vui duy nhất trong ngày đó chính là cùng Đổng Tư Thành tán chuyện và dắt Hoa Hoa đi dạo cùng Hoàng Húc Hy.
Dưới ráng chiều đỏ ối, Hoa Hoa vẫy cái đuổi tíu tít chạy về phía trước, khiến xích đeo cổ của nó cứ căng lên. Hoàng Húc Hy luồn mười ngón tay của mình đan chặt vào tay cậu, khe khẽ xoa. Kim Đình Hựu ngượng ngùng nép sát vào người anh, kể lể chuyện trên lớp. Những lúc này, Hoàng Húc Hy ít nói đến lạ. Anh chỉ yên lặng nghe cậu nói, không hề xen ngang, cũng không hề chán nản. Mọi chuyện mà Kim Đình Hựu kể lại, tối đến, anh đem ghi vào một cuốn sổ nhỏ rồi đem đặt dưới gối, như vậy lại càng ngủ ngon hơn.

---

Kim Đình Hựu cắn chặt đầu bút bi trong miệng, nhăn mặt làm một bài toán khó, bên ngoài ồn ào lạ thường, khiến cậu không thể tập trung. Đổng Tư Thành đi thư viện trở về, đặt ngay chồng sách lên bàn, hí hửng ghé lại chỗ Kim Đình Hựu, thì thầm: "Cậu biết tin gì chưa?"
Kim Đình Hựu lắc đầu: "Mình ngồi trong lớp suốt, biết được tin gì chứ?"
Đổng Tư Thành bĩu môi, rồi lại húych húych tay cậu: "Nghe nói lớp của Hoàng Húc Hy có học sinh mới, đẹp như hoa khôi, lại vừa cao vừa trắng. Nghe nói cậu ta mới từ nước ngoài về, thật xịn quá đi!"

Lúc này Kim Đình Hựu mới ngẩng đầu, nói: "Cậu thích cô ấy rồi hả?" Đổng Tư Thành quắc mắt: "Thích cô ta? Ông đây tại sao phải bỏ một người chuyên cung phụng mình để đi cung phụng người khác? Nói cậu nghe, cô ta ngồi cạnh Húc Hy đấy."

Kim Đình Hựu tròn mắt, Đổng Tư Thành cười khà khà thỏa mãn: "Sao? Ghen rồi phải không? Có muốn đi xem không?" Kim Đình Hựu cắn môi: "Ghen cái gì mà ghen, đừng ăn nói linh tinh. Nhưng mà... đi xem thử... nghe cũng được."

Đổng Tư Thành cười ý tứ, kéo tay bạn mình dắt qua lớp Hoàng Húc Hy.

Có mấy học sinh đang đứng ngoài cửa lớp ngó vào, không đông, nhưng vẫn đủ náo nhiệt. Kim Đình Hựu nhìn về chỗ của Hoàng Húc Hy, thấy anh đang ngồi vò tóc, bên cạnh còn có một nữ sinh có góc nghiêng vô cùng xinh đẹp, đến bản thân cậu nhìn thấy còn vô tình đỏ mặt. Bù lại, Kim Đình Hựu thấy người này rất quen, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.

Hai nữ sinh đứng bên cạnh Kim Đình Hựu xuýt xoa nói với nhau: "Thấy chưa, mình đã bảo trông hai người này đẹp đôi lắm mà. Nghe nói chị ấy vừa đẹp vừa giỏi, lại được cô giáo sắp xếp cho ngồi cùng Hoàng Húc Hy để kèm cặp. Quả nhiên vô cùng hoàn hảo."

Trái tim Kim Đình Hựu nảy lên một cái, ngón tay trở nên run run. Cậu hướng mắt vào lớp, khung cảnh này... có vẻ... cũng thực sự xứng đôi.

Hoàng Húc Hy ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Kim Đình Hựu liền lập tức bật dậy, định bỏ ra ngoài. Người kia vội nắm chặt cổ tay anh: "Cậu chưa làm xong bài." Hoàng Húc Hy khó chịu, giật tay lại: "Thư Cầm, buông tay."

Kim Đình Hựu rất bức bối trong lòng, khua tay ra hiệu: "Em cứ học tiếp đi.", sau đó quay người đi thẳng một mạch về lớp học.

Trong giờ, Kim Đình Hựu không nghe vào lấy một chữ. Hình ảnh Thư Cầm thỉnh thoảng ghé sát vào Hoàng Húc Hy cứ tua đi tua lại trong tâm trí cậu như một thước phim quay chậm. Kim Đình Hựu buông bút, gục xuống bàn.

Cô giáo viết xong bài, đã để ý đến Kim Đình Hựu đang lơ đễnh bên dưới, liền chỉ tay. Đổng Tư Thành ngồi cạnh lay lay cậu, Kim Đình Hựu giật mình đứng dậy. Giáo viên kéo mắt kính xuống sát mũi, nói với cậu: "Nếu mệt thì xuống phòng y tế."

Kim Đình Hựu thực sự cũng không muốn học nữa, gật đầu thu dọn sách vở rồi lúi cúi bước ra khỏi lớp.

Kim Đình Hựu cứ thế ôm cặp đi lang thang trên hành lang vắng tanh, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, lắng nghe tiếng gió thu xào xạc trên trời xanh bạt ngàn vọng lại.

"Húc Hy, cậu đừng đi nhanh thế."

Kim Đình Hựu đang đứng dựa lưng vào cột, chợt nghe tiếng con gái nũng nịu phía sau lưng. Hai bóng hình nhanh chóng vụt qua, không để ý thiếu niên đang đứng nép mình sau cột lớn. Đôi mắt Kim Đình Hựu nhanh chóng nhận ra đó là Hoàng Húc Hy, người đang đi theo sau chính là nữ sinh mới chuyển tới.

Thư Cầm chạy về trước, khoác chặt tay Hoàng Húc Hy. Anh cố gắng rút tay ra, cô càng bám chặt. Hoàng Húc Hy nhăn mặt thở dài, đành tiếp tục bước đi. Anh liếc sang, thấy một con sâu nhỏ đang đu mình bám trên đỉnh đầu Thư Cầm, không nhịn được mà vô thức đưa tay phủi phủi. Thư Cầm bám dính lấy anh, khuôn miệng nở một nụ cười.

Kim Đình Hựu buông cặp sách xuống đất, đờ đẫn nhìn theo hai người. Gió thổi qua tán lá, khiến tóc mai của cậu cọ vào da mặt ngưa ngứa. Kim Đình Hựu xoay người, áp trán vào cột, mím môi để không bật khóc. Cậu thấy bản thân thật ấu trĩ, hai người có lẽ chỉ đơn thuần là bạn bè, nhưng tại sao nội tâm cậu lại nhạy cảm như thế?

Kim Đình Hựu thấy có một giọt nước kì lạ rơi xuống từ khóe mắt, bèn lấy cặp sách che mặt, lững thững bỏ đi.

Kim Đình Hựu xuống phòng y tế, nhân viên y tế thấy khóe mắt cậu đỏ lừ, vội hỏi: "Em bị đau mắt đỏ sao?" Kim Đình Hựu lắc đầu: "Là do ban nãy có con muỗi bay vào mắt em. Em cảm thấy hơi đau đầu, thầy có thể cho em nằm nghỉ một lát không ạ?"

Thầy giáo y tế gật đầu, viết tên cậu vào sổ: "Em đã cuối cấp rồi, nên giữ gìn bản thân, đừng để bị ốm. Gần đây cũng có dịch đau mắt đỏ, vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Kim Đình Hựu dạ vâng rất khẽ, lập tức tháo giày, nằm xuống giường y tế hăng hắc mùi cồn rồi mang chăn mỏng phủ kín người.

Kim Đình Hựu nhắm mắt cố ngủ một giấc, hơn một tháng rồi, ngày nào cũng chỉ ngủ 4, 5 tiếng khiến cậu thèm một giấc ngủ dài. Kim Đình Hựu nhẹ nhàng nhắm mắt, không để ý điện thoại trong cặp đang rung lên từng hồi, hiện rõ hai chữ "My Darling" phát sáng.

Ba tiếng, Kim Đình Hựu ngủ vùi ba tiếng.

Đến khi bầu trời ngả sang màu vàng cam pha đỏ đặc trưng của chiều tàn, cậu mới mở mắt. Kim Đình Hựu nhìn qua bàn làm việc, mơ màng thấy có người đang ngồi đó.

"Thầy, em xin lỗi, em..."

Người kia thấy cậu tỉnh giấc, liền đứng bật dậy, tiến đến bên giường rồi cúi xuống hôn lên môi cậu.
Kim Đình Hựu vừa bất ngờ vừa sợ hãi, bèn đẩy mạnh người đó ra. Cậu quệt miệng, nheo mắt nhìn.

Đó là Hoàng Húc Hy.

Anh ngồi xuống, vuốt tóc cậu: "Sao thế? Không nhận ra em sao?"

Kim Đình Hựu thấy cơ thể được thả lỏng, thở phào: "Không nhìn rõ nữa, chắc là anh bị cận mất rồi..."
"Sao em gọi không nghe máy?"

Kim Đình Hựu ngạc nhiên: "Em gọi anh ư? Có lẽ do máy để trong cặp nên không để ý thấy rồi."
Hoàng Húc Hy không nói gì thêm, đưa hộp bánh donut cho cậu: "Anh mau ăn đi."

Kim Đình Hựu định theo thói quen cầm chiếc bánh lên nhưng lại dừng lại: "Làm sao em biết anh ở đây?"

"Là thầy ở phòng y tế nghe điện. Thầy trước khi ra khỏi phòng còn hỏi sao anh lại đặt tên em như vậy, em đành nói, bọn em trêu nhau." Anh cười ha hả.

Kim Đình Hựu ngượng chín mặt: "Về... về nhà anh sẽ đổi tên."
Hoàng Húc Hy nhéo má cậu: "Không cần đổi, để như thế em rất hài lòng. Ăn xong, để em đưa anh đi khám mắt."

Kim Đình Hựu muốn hỏi anh về Thư Cầm, nhưng lời nói cứ mắc nghẹn trong cổ họng, không sao buông thành lời. Cậu đành nén lại, nhẹ nhàng đáp: "Được, dạo này anh cảm thấy mắt mình cũng không được tốt."

Kim Đình Hựu cảm thấy, mắt mình đúng là dạo này không tốt thật, nhìn gà hóa quốc, trên lớp cũng phải nheo mắt mới thấy rõ bảng đen.

Quan trọng hơn, liệu sau khi khám mắt rồi, đeo kính rồi, có phải sẽ nhìn ra Hoàng Húc Hy và Thư Cầm chưa bao giờ ngồi cạnh nhau, chưa bao giờ thân thiết như ngày hôm nay, có phải không?

_ Hết chương 25_

Ai quên cốt truyện rồi chịu khó xem lại nha. :))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip