Chương 13: Đêm mưa
Bên ngoài mưa như trút nước, trời đất nối liền một dải, thỉnh thoảng còn kèm theo sấm sét vang dội.
Kỳ Thiện giữ nguyên áo nằm ngủ chưa được bao lâu, đã bị tiếng đập cửa ầm ĩ này làm tỉnh giấc. Mở mắt đứng dậy, sửa sang vạt áo, muốn xỏ guốc gỗ ra mở cửa thì Thẩm Đường đã đi trước một bước.
Người tới mặc mũ rộng áo tơi, vẻ mặt lo lắng ——
Là thôn chính thôn Tiền gia.
Thẩm Đường nghiêng mình, mời người vào nhà.
Thôn chính khoát tay từ chối nhã nhặn: "Thôi thôi."
Kỳ Thiện tiến lên: "Trông lão trượng lo lắng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"
"Hai vị lang quân có nhìn thấy A Yến?" Ngoài trời gió táp mưa sa, mặt thôn chính bị nước mưa tạt đến ướt nhẹp, đang tí tách nhỏ xuống, ông ta cũng chẳng để tâm mà gạt đi, âm thanh mang theo vài phần run rẩy, "Đứa trẻ kia...Mới lơ là một lúc, đã chẳng thấy tăm hơi!"
Thẩm Đường nghi hoặc nói: "A Yến là ai?"
"Chính là thằng nhóc chơi cùng tiểu lang quân."
Ông ta nói xong thì Thẩm Đường đã biết là người nào.
Hóa ra là đứa nhỏ ngơ ngơ ngác ngác kia.
Nhóc đó tên "A Yến" ư.
Mắt Thẩm Đường nhìn ra bên ngoài, lắc đầu: "Bọn ta vẫn luôn trong phòng nên không thấy, cậu nhóc biến mất khi nào?"
Thôn chính: "Mới đây, nhiều nhất một khắc."
Thẩm Đường nghe vậy, nét mặt bằng mắt thường có thể thấy đã sa sầm.
Một khắc bằng mười lăm phút.
Ngoài phòng mưa nặng hạt đến độ áo tơi mũ rộng vành không đỡ nổi, gió lớn gào thét, mưa to trút xuống, còn lảng vảng truyền đến tiếng thú hoang trong rừng rú tru lên, nghe đến dọa người. Một đứa trẻ mất tích trong thời tiết như này, chẳng lẽ bị sài lang hổ báo vào thôn ngoạm đi?
Đây cũng là điều thôn chính lo lắng nhất.
Ông ta nói: "Nếu chỉ nghịch ngợm chạy ra ngoài chơi thì còn tốt, có khi bị cọp xuống núi..."
Mấy năm nay khô hạn mất mùa, thuế nặng rồi chinh chiến, thôn dân trôi qua khốn khó, thú hoang trên rừng cũng chẳng khá hơn, thường xuyên rời núi kiếm mồi. Nhưng bắt gia súc của thôn dân thì không sao, sợ nhất là tha trẻ con đi.
Chỉ trong hai năm đã có ba vụ thương tâm như thế.
Kỳ Thiện lấy mũ rộng vành treo trên tường đội lên, buộc dây gai lại, nói: "Lão chớ lo lắng, ta cũng sẽ tìm giúp, rồi sẽ tìm được thôi. Nghĩ theo hướng tốt, có khi đứa bé được hạ nhân thôn trang đón về chưa biết chừng..."
Thôn chính thở dài.
Ông ta cũng hy vọng hết thảy như Kỳ Thiện nói, sợ bóng sợ gió, đứa trẻ ấy không mất tích và không bị cọp tha đi mà được đón về, nhưng rõ ràng khả năng này cực kỳ nhỏ. A Yến không được coi trọng, sống ở điền trang chỉ ở mức được cho ăn mà thôi.
Nửa tháng trước, ở trong thôn phải đến bốn năm ngày mới được đón về—— đấy là còn có thôn dân vô tình gặp được lão bà tử, hết lòng nhắc nhở. Tiết trời tối nay kém như vậy, đừng hy vọng bọn họ sẽ đội mưa tới tìm người.
Thẩm Đường: "Ta cũng sẽ đi."
Kỳ Thiện liếc cô một cái, nói: "Cậu thôi đi, không nhìn xem thời tiết bên ngoài thế nào? Miễn cho tìm người không được, còn để lạc mất cậu."
Thôn chính cảm kích Kỳ Thiện ra tay tương trợ, cũng không đồng tình cho Thẩm Đường ra ngoài ——vị tiểu lang quân này còn nhỏ như vậy, mười một mười hai mà xanh xao gầy gò, trông qua chỉ hơn A Yến năm sáu tuổi.
"Lo lắng bằng thừa, sao ta có thể lạc được? Ta tìm người còn nhanh hơn là thôn dân quờ quạng." Thẩm Đường mượn thôn chính một thân áo tơi mũ rộng, thôn chính còn chưa yên lòng đưa cho cô thanh đao bổ củi, chẳng may mà đụng phải cọp thì còn đồ chống đỡ.
"A Yến!"
Mưa to làm đường đất lầy lội.
Thị lực Thẩm Đường tốt đấy, nhưng đôi khi vẫn sẽ dẫm phải vũng nước đọng làm nước bùn tung tóe, dính lên xiêm y bẩn đục vô cùng. Một khắc qua đi, cô tìm quanh ruộng đồng thôn Tiền gia mà vẫn chưa thấy bóng dáng A Yến, thôn dân khác cũng thế.
Thời gian càng lâu, mọi người buồn rầu.
Kỳ Thiện hỏi thôn chính điền trang ở nơi nào, anh ta định qua đó dò hỏi một chút——dù khả năng không lớn, nhưng nhỡ đâu?
Thẩm Đường chủ động giết giặc: "Ta đi với."
Thôn chính thở dài: "Vậy phiền hai vị đi một chuyến rồi."
Còn Thôn dân thôn Tiền gia thì tiến gần núi sâu, ngày trước trẻ con bị tha đi cũng giống thế này, tìm một đêm không thấy, cuối cùng ở bụi cỏ dưới chân núi trông được khúc ruột bị kéo ra ngoài, thịt nát xương tan.
"Ngôn linh thần kỳ như vậy, cớ sao không có tác dụng tránh mưa?"
Cho dù mặc áo tơi mũ rộng, nhưng Thẩm Đường vẫn ướt sũng, xiêm y lạnh buốt dính lên da thịt cực kỳ khó chịu. Nếu gió đêm thổi qua kẽ áo, sẽ khiến cô nổi từng đợt da gà.
Kỳ Thiện nói: "Có lẽ có."
Ai bảo ngôn linh nhiều như thế?
Nhưng——
"Cho dù có, nhưng chưa hẳn đã học được. Mong ngóng trên đời có ngôn linh như vậy, chẳng bằng mang thêm chút đồ che mưa."
Thẩm Đường chạy chậm, đuổi theo cước bộ anh ta, để mặc nước bùn bắn lên tung tóe, đã bẩn rồi thì dính thêm nữa cũng chẳng sao: "Vậy có vật chiếu sáng không bị mưa dập tắt chăng? Trời mưa hành quân, đi đường ban đêm cũng thuận tiện hơn nhiều...."
Kỳ Thiện: "....."
Điền trang cách thôn Tiền gia không xa lắm.
Hai người đi trên con đường đầy sình lầy, bước thấp bước cao, qua hai khắc đã tới. Đó là tòa viện được tường thấp bao quanh, lờ mờ thấy được ngói lớn tường trắng, trong nội viện tối đen như mực, không chút ánh sáng, từ xa nhìn lại trông như thú hoang cuộn mình.
Thẩm Đường tiến lên, đưa tay gõ cửa.
Cốc cốc cốc——
Lúc này tia chớp xẹt qua tầng mây, chiếu sáng nửa màn trời, theo sau là tiếng sét đánh đinh tai nhức óc.
Cô sợ bên trong không nghe được, từ gõ cửa chuyển thành đập cửa, lực mỗi lúc một lớn—— đùng đùng đùng!
Ngay khi cô cho rằng vườn không nhà trống, loáng thoáng nghe thấy một giọng nam không kiên nhẫn trả lời: "Ai tới mà đập cửa loạn thế?"
Một lát sau, cửa lớn mở ra.
Mở cửa là một nam nhân đứng tuổi mặc một thân trường bao màu nâu nhưng hơi ngắn, tết tóc vấn khăn, tựa hồ bực dọc có người nửa đêm quấy nhiễu mộng đẹp, vẻ mặt bất thiện mà đảo qua Thẩm Đường Kỳ Thiện. Thấy hai người một cao một thấp, tuổi tác không lớn mới hòa hoãn xuống, thêm mấy phần hiền lành.
"Hai vị là?"
Thẩm Đường đáp lại: "Bọn ta là khách trọ ở thôn Tiền gia, nghe thôn chính nói đứa nhỏ A Yến ở điền trang các vị, ban ngày chơi đùa mà không về trong thôn, hồi lâu không thấy. Thôn chính sợ bị cọp tha đi nên tìm kiếm khắp nơi."
Nam nhân đứng tuổi nghe xong lời Thẩm Đường, nét mặt thả lỏng không ít: "À, A Yến được đón về rồi, làm phiền hai vị lo lắng."
Được đón về rồi?
Thẩm Đường cau mày.
Lại mượn mũ rộng vành che chắn, bình thường trở lại.
Lúc này, Kỳ Thiện hướng nam nhân kia chắp tay thi lễ, ôn hòa phải phép: "Tiểu lang quân quý phủ vô sự, bọn ta cũng yên lòng. Chỉ là lúc này đêm đen đường hẹp, mưa to gió lớn, chẳng hay có thể mượn quý phủ để huynh đệ bọn ta tránh tạm chút mưa?"
Nam nhân đứng tuổi nghe thế, thoáng chốc chần chờ.
Nhưng vẫn nghiêng mình mời hai người Thẩm Đường vào, nói: "Hai vị vì tiểu nhi đội mưa bôn ba, tránh mưa mà thôi, xin cứ tự nhiên. Nhưng bởi hiện giờ đã muộn, tôi tớ trong phủ đã ngủ, không sao chiêu đãi hai vị, mong thứ lỗi cho."
Kỳ Thiện: "Là lẽ tự nhiên, chỉ cần gian phòng che mưa che nắng."
Hai người đi theo nam nhân trung niên vào tiểu viện.
Trong nội viện có mấy cái cây, giữa đó chăng một sợi thừng, trên thừng phơi xống áo xiêm y—— ngoài bảy tám kiện của người lớn, còn có một bộ quần áo trẻ con bị giặt tới trắng bệch, chắp vài miếng vá.
Thẩm Đường liếc qua, không chút dấu vết mà thu hồi tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip