Thu
Nếu là thường ngày, Luffy sẽ không để ý rằng trên ngực trái của Law có một nốt ruồi son. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã khác. Law bảo cậu đó không phải nốt ruồi mà là
một dấu hôn.
Chúa đã ưu ái dành tặng cho anh một dấu hôn. Luffy chưa bao giờ hết ngỡ ngàng khi Law, một cách vừa bỡn cợt vừa trìu mến, hôn lên khắp gương mặt cậu và cố tình cào vào những vết thương hở trên cổ cậu, trên lưng, trên cổ tay hay bất kì nơi nào mà anh đã để lại. Và tôi chuyển dấu hôn này cho cậu. Anh nói. Hãy yêu tôi rồi vỡ tan như ánh sáng bị phân tán trên mặt biển và chẳng bao giờ có thể gom trở lại một hình hài. Luffy cảm thấy trái tim mình bị xoắn vặn bởi tầng tầng ý nghĩa đằng sau những lời cay độc bèn nửa đùa nửa thật đáp lại rằng cậu khước từ sự thù hằn trong lời nói ấy. Khi trái tim đã không còn tròn vành, có thứ sẽ đổi thay. Nhưng Luffy không bao giờ hết yêu Law. Law nghe cậu nói thì bật cười nhưng thực chất chỉ có nốt ruồi son trên ngực là cùng cười duy mỹ. Luffy để anh nằm dựa vào mình và mở toang cửa phòng cho ánh sáng tràn vào, nghĩ ngợi rằng có lẽ ý đồ của Law không phải nhắm đến cậu. Anh nguyền rủa tình đầu của mình cùng tất cả những bi kịch anh từng trải. Nhưng tình đầu của Law là, ai, tại sao Luffy không nghĩ ra ai. Người ta trao cho anh trái tim mà chẳng khác gì một tấm lụa nhẹ như không có. Những ngón tay mình rồi cũng chỉ nắm giữ được hư vô.
Mùa hạ trôi qua chầm chậm đến mùa thu cởi áo. Law đã khoẻ lại nhiều nhưng chưa muốn quay về Polar Tang, cũng từ chối gặp mặt thuyền viên của mình mặc cho họ trông ngóng từng ngày. Băng Mũ Rơm chỉ làm theo lệnh của thuyền trưởng: rằng nói với họ hiện giờ Law không chịu gặp ai ngoài Luffy. Chuyện khủng khiếp đã xảy ra dù tất cả bọn họ đều hoàn toàn mù tịt, thế nhưng dù mù tịt họ vẫn biết chuyện khủng khiếp đã xảy ra khi chứng kiến Luffy bồng Law về lại Thousand Sunny như thể cậu đang ôm tạo vật mong manh nhất thế giới.
Điều chúng ta nên làm bây giờ là tôn trọng mọi quyết định của hai người họ. Tất cả đều đồng tình. Nami nói, cầu cho Torao những điều tốt lành.
Nhưng Law đáp vơ vẩn, chúng tôi chỉ là, ừm,
trong cơn mê này gọi mùa thu tới.
Mùa thu nhạt mờ ở nơi trũng sâu này. Không có một dấu hiệu nào rõ ràng. Mùa thu bị ngậm nuốt cay đắng bởi mùa đông. Đại dương khiến cho không khí vốn đã lạnh giờ còn lạnh hơn, mưa nhiều hơn, dài hơn, những ngày mây mù chiếm hết quá nửa. Biển sâu thăm thẳm, đen thăm thẳm. Dấu vết của sự sống chỉ có Thousand Sunny và một vài sinh vật lạ phiêu dạt trên mặt biển nhưng nguồn gốc mọi giống loài vẫn đang nằm sâu kín dưới đáy, những vết tích cổ đại, những vật chất bí ẩn hay mầm bệnh kịch độc, Luffy nhớ lại và không muốn lại bị hôn. Cậu cảm thấy ghê sợ bởi vì cậu đã dành tặng hoàn toàn tình yêu của mình cho Law, chỉ Law, có tan vỡ như ánh sáng trên mặt biển và mất đi danh tính hay hình hài thì vẫn là Law, Luffy đã vạch rõ bằng con dấu. Không phải dấu hôn màu son của Chúa trên ngực mà là dấu hôn bầm tím như một lời thề nguyền trên mu bàn chân anh. Luffy đồng thời tiếp nhận tất cả cay độc của Law đổ lên đầu mình bởi cậu đã nuông chiều anh thành thói và bởi bản chất thành thật đã phản bội mọi biểu hiện nơi anh. Cách anh ra lệnh cho cậu hôn anh, cách anh thù hằn và chối bỏ những bi kịch đã xảy ra, cách anh tẩy rửa thân thể mình hằng giờ mỗi ngày với mong muốn xoá hết đi những vết nhơ nhuốc khác, cách những đường nét vốn cứng nhắc và rắn rỏi giờ đây đã trở nên thuôn dài mềm mại như áo bông, như Nami và như Robin khiến cho Luffy càng muốn yêu chiều, càng muốn anh vỡ tan để cậu có thể xông pha hàn gắn anh bằng vàng ròng hay thậm chí là Law cứ mãi như thế này cũng tốt, cũng trọn vẹn, Luffy nghĩ, cậu sẽ không còn nguyện cầu gì khác làm cho xao nhãng, cứ thẳng đường mà đi.
Nhưng có một người yêu thì phải yêu họ. Thi thoảng Law lại nhắc nhở cậu như vậy. Đừng làm gì, hãy yêu họ.
Law thanh tỉnh hơn ai hết. Bởi vì không còn gì nguyên vẹn trên xác thân này nên mới trở nên thanh tỉnh hơn bất kì ai và Luffy cũng không còn là một cậu bé. Cậu bày tỏ sự bất tuân của mình bằng cách vật anh xuống giường, lại hôn lên mu bàn chân anh cùng lúc vừa dữ dội vừa dịu dàng. Law nhăn mặt. Luffy hôn lên đó bất kể ngày đêm, gần như là chọc tức anh. Vết bầm tím lại càng thêm tím. Law cảm thấy đây là một sự sỉ nhục bên cạnh tình yêu mà Luffy luôn reo vang. Cái cậu trai ấm như nắng thơ vàng mà lại rất biết cách đối đãi với anh sao cho cay nghiệt nhất nhưng vẫn đủ linh hoạt và khéo léo để anh không rời đi, hoàn toàn khác với lời yêu thuần khiết mà anh Cora dành cho anh nhiều năm trước đó. Thế nhưng tình yêu của Cora không thể vượt lên trên tình thân, Doflamingo thì đã rơi xuống sáu tầng Địa Ngục, chỉ còn Luffy ở đây, bên cạnh anh, nuông chiều anh thành thói, đối đãi với anh bằng tất cả những gì cậu có dẫu cho anh chỉ hồi đáp bằng một nỗi buồn vô hạn.
Đừng lạnh lùng với em thế. Luffy ra vẻ sầu muộn. Ít ra thì thứ em cho anh cũng nặng ở mức vừa đủ, đủ để anh biết đây là tình yêu của cuộc đời mình, chạm vào được, cảm nhận được. Bởi vì anh đã khiến em phải hôn anh.
Law cười nhạt nhoà. Anh đẩy cậu ra khỏi mình. Anh không nhớ rằng mình đã từ chối cậu bao nhiêu lần.
Thật đáng thương, Vua Hải tặc ạ. Tôi đã thử đánh cắp cuộc đời cậu và thành công, còn cậu thì vẫn đang mù quáng chạy theo một tôi đã–mất rồi khổ sở áp đặt cả hai tôi bằng cái tư duy độc đoán của cậu, bỏ qua hết những lời tôi nhắc nhở cậu.
Khóc và thầm thì. Khóc và thầm thì. Mùa thu cởi áo trút hết vào phòng anh. Nhưng em yêu anh thật, cậu nói, và anh cũng yêu em đến chết. Em sẵn sàng đưa cho anh trái tim của mình miễn là anh vui sướng.
Cẩn thận với những lời nguyện cầu của cậu đi.
Law nhất quyết đuổi Luffy ra ngoài còn mình thì đi thẳng vào phòng tắm. Bồn tắm ngâm quả thanh yên, mười hai trái, sữa tắm mùi oải hương. Anh ngâm mình và bắt đầu kì cọ, kì cọ, kì cọ, những vết thương hở đã lành lặn nhưng chỉ sẹo cùng vết bầm trên mu bàn chân là vẫn cứ trơ trơ. Law đâm hoảng rồi tiếp tục kì cọ, chà xát bằng bông tắm, khăn và cả mười đầu móng tay cho đến khi da dẻ phồng rộp lên. Anh biết Luffy nói được làm được. Thời gian chảy trôi đến nước trong bồn nguội lạnh mà Law vẫn chưa xong, ép Sanji phải đập cửa và doạ sẽ xông vào lôi anh ra nếu như ngay bây giờ anh không tự lê tấm thân chết tiệt đó ra đây, Sanji gắt. Sanji chuẩn bị cho Law nước tắm quả thanh yên để gột rửa mọi bụi trần nhưng cũng thật đắn đo. Từ ngày trở về đây cùng Luffy, Law luôn tắm rất lâu.
Như thể anh đang chìm xuống.
Mà Sanji thì chẳng hiểu chuyện gì.
Law mặc một cái áo thật thơm rồi trở lại giường. Mùi giống như Luffy. Tóc anh thơm mùi giống như Luffy. Gối chăn anh nằm cũng toàn thuộc về cậu. Và rồi Law sụp đổ. Hai mắt đỏ quạch cứ chảy nước mãi. Mẹ kiếp nhà cậu, Mũ Rơm, Law oán giận. Law đẩy cậu đi đến tương lai còn anh vất vả tìm đường về quá khứ chắp vá lại mình nhưng Luffy không cho phép. Bằng mọi giá cậu phải kéo anh trở lại. Cậu để anh khóc và thầm thì. Cậu để mùa thu cởi áo trút hết nỗi niềm vào phòng anh, để nốt ruồi son trên ngực anh sưng đỏ, mưng mủ, giải phóng nó cái khỏi tên gọi dấu hôn của Chúa, trở thành một lời nguyền đau đớn và những tiếng vỡ nát bên trong cào rách cổ họng anh đòi thoát ra khỏi hồi tưởng về những gã đàn ông đã đi qua mối rối tơ vò trên bắp đùi anh. Law vội bụm miệng ngăn cản cơn buồn nôn, thế nhưng dạ dày anh chẳng có gì để nôn ngoài dịch vị đắng nghét. Và mùi hương ở lại. Mũ Rơm. Mũ Rơm. Mũ Rơm. Law bấu chặt lấy ngực mình rồi gọi tên cậu bằng vô thanh, bụng anh nhộn nhạo, khi Luffy đan những ngón tay mình vào tay anh và anh lập tức hiểu ý. Cậu đã quá bất cẩn với những lời nguyện cầu mà không thèm quan tâm đến cái giá phải trả trong khi thứ cậu dành cho anh nặng trịch như núi và thậm chí là tiệm cận với vĩnh hằng. Rõ ràng Law có thể nhưng anh không muốn cầm, cũng không cầm nổi, riêng Luffy nói được làm được, rằng hãy cứ xem xem anh và em ai sẽ phải trả giá trước. Mà rõ ràng là anh rồi, đúng không, Torao? Cậu dí ngón cái mình lên vết bầm trên mu bàn chân anh. Nên là anh vẫn cứ muốn em yêu anh thế.
Một phần trong Law cấm tiệt anh chối cãi. Anh không thể thở nổi. Anh kéo tấm chăn ngã sõng soài xuống sàn như một miếng thịt rơi ra từ cuộn bắp cải mềm rục.
Trần nhà vằn vện vân gỗ. Nó thở. Law có một ảo giác về việc cái trần nhà biết thở khi nhìn thấy các vân gỗ nở ra rồi co lại như cái nơi bí hiểm thoi thóp giữa hai đùi anh. Law nhìn trần nhà chăm chăm, đớn đau. Anh gác tay ngang trán và giấc mộng trần trụi về những gã đàn ông bủa vây quanh anh quay trở lại trong tâm trí, những kẻ đã ép anh đến san sát bờ tuyệt diệt nhưng không để anh rơi xuống.
Chập chờn trong cái u mê của bóng tối, vỡ tan như ánh sáng.
Quả thanh yên ngâm nước tắm.
Law nằm đó và hớ hênh. Áo anh thơm còn đùi anh trắng như mơ. Những dây dưa trắng nhợt, dính dớp, đầy tràn.
Bầm tím trên mu bàn chân. Mùa thu cởi áo trút bỏ hết muộn phiền vào phòng anh bởi sức ép từ Mặt Trời, thứ đã khiến anh phải dừng lại ngắm nhìn để rồi bị ánh nắng thiêu đốt.
Và Luffy.
Và Luffy.
Luffy đứng bên ngoài tựa người vào cửa. Cậu dạo chơi một vòng từ đầu tàu qua các phòng, cười đùa với mỗi người một tí, hưởng gió trời một tí, lắng nghe biển hát một tí, rồi quay trở lại đây. Luffy chỉ đứng đó, nghiêm nghị, hoàn toàn không can thiệp vào đau khổ hay chấn thương của Trafalgar Law dẫu cho chính cậu cũng phải đối mặt với nỗi đau khổ ấy bằng việc hết sức kiềm chế một tấm lòng ghen tuông. Luffy cũng trắng trợn chẳng kém gì cái gã đã bị cậu ném xuống Địa Ngục ngay tại chính vương quốc mà gã ta ăn cắp, nhưng cậu thoả chí hơn, cậu chẳng ham thích gì giá trị vật chất mà chỉ tham lam cái người mà gã ta cũng tham lam, vẻ đẹp ma quái ấy. Vì đẹp nên tai hoạ mới ập đến, khiến Râu Đen tham lam, khiến Coby rối như chăng tơ. Cậu siết chặt nắm đấm và cắn siết hai khớp hàm lại với nhau để cơn thịnh nộ không sa sầm rồi nổ tung. Đại dương xanh, quái vật biển, vũ khí cổ đại hay tương lai đều nằm gọn trong lòng bàn tay cậu. Không thứ gì ở Đại Hải Trình cậu muốn mà không thể có, nhưng Law đã khước từ.
Chỉ có Law.
Chỉ có Law.
Luffy chán ghét những lời anh nói hệt như ông nội nói trong khi cậu chẳng nguyện cầu ai. Anh để hoa quả đặt bên đầu giường thối rữa. Oải hương cậu ướp lên chăn nệm anh hay nước tắm quả thanh yên Sanji dày công chuẩn bị cũng không xoa dịu hay lột bỏ được cái kiểu cách độc địa và đỏm dáng như lưỡi dao lam mà anh dùng để đối đãi với cậu – thứ đã nguỵ biện cho tuyệt vọng dài vô hạn cùng cuộc sống bị huỷ hoại của Trafalgar Law. Luffy nới lỏng lực siết tay mình, những vết cào anh để lại trên người cậu ngứa ngáy, vết thương hở trên tay lại thêm bỏng rát bởi những lần Law tha thiết muốn hôn khiến cho trong đầu Luffy bỗng nảy ra một suy nghĩ thất vọng rằng à hoá ra thì mình cũng chẳng đến đâu. Law không vâng phục ai, nên anh chẳng có gì. Mình đã tiệm cận với Mặt Trời và tự do chạm đến độc tôn duy ngã, nhưng anh ấy khước từ mọi ưu ái từ mình. Xung đột diễn ra bên trong anh ấy như là lẽ thường tình, là máu và hơi thở. Anh ấy muốn hôn mình nhưng lại khước từ mọi thứ, kể cả mình.
Mình không thể chạm đến Law.
Mình không thể chạm đến Law.
Giữa nỗi buồn dài vô hạn, Luffy chợt nghe tiếng Law rên hừ hừ. Cậu quay người áp mặt vào cánh cửa và lắng tai nghe, từ phía bên kia ranh giới của hai người mà chính Law đã vạch ra, tiếng anh gọi khe khẽ Mũ Rơm, Mũ Rơm, Mũ Rơm, như thể tha thiết ôm hôn dấu yêu lẫn đắng cay của mình để tìm kiếm một thứ gì. Luffy nửa tin nửa nghi ngờ, nửa uất nghẹn nửa sướng vui liền nhắm mắt miết những ngón tay mình lên vân cửa để tóm lấy và khắc ghi những lời thành thật ấy vào sâu trong tâm trí, nuốt chửng chúng, vuốt ve và làm tình với chúng, chiến đấu để thoát khỏi quả trứng như một chú chim, bay đến bên Chúa. Vị Chúa của nó là Abraxas hay nốt ruồi son trên ngực Trafalgar Law. Hấp hổi, thôi thúc, nôn nóng đến quặn thắt, trái tim của Luffy nóng bừng, thiêu đốt.
Mình muốn chạm vào anh ấy, cậu lầm bầm. Mình muốn chạm vào anh ấy.
Đằng sau cánh cửa đó Law cào một cách man rợ vào trong đùi mình mà những dơm dớp, dây dưa, dính dấp, dềnh dàng trắng đục cứ liên tục chảy ra và trây trét lên quần áo anh, sàn nhà, chăn mền khiến anh đâm quẫn trí. Anh ví von mùi nhục dục hôi như mùi dầu ăn cũ, mùi hoa quả thối rữa, mùi của bài tiết hỗn tạp trong khi anh còn không rõ mình đang tỉnh hay mê. Anh cọ xát da thịt dính bết vào nhau cũng bởi hỗn tạp bao gồm mồ hôi muối và máu và những dây dưa trắng nhớp, quằn quại, sõng soài, khóc lóc, run rẩy, khóc lóc, rồi bài tiết, rồi lại run rẩy, chạm đến bờ tuyệt diệt sâu-thầm kín phủ dưới lớp tơ mỏng tang mà kinh hoàng. Thanh tỉnh mà kinh hoàng đem lại cho Law cảm giác thể chất khi ở bước đường cùng. Luffy liệu có thể làm cách nào để hàn gắn linh hồn vỡ vụn của anh nhưng tuyệt đối không để mình bị hút vào màu đỏ thắm của nốt ruồi son hay thậm chí là mối rối tơ vò trên bắp đùi khi anh cáo buộc rằng cậu thật ra thì cũng chỉ đến thế, cậu chỉ đang nguỵ biện ham muốn của mình bằng thứ tình yêu tôn thờ và giàu đẫm thương mến còn anh không tin cậu. Anh không muốn hi vọng. Trafalgar Law với cuộc sống bị huỷ hoại. Trafalgar Law với nỗi niềm tiếc thương vô hạn cùng tương lai mấp mé bên bờ sụp đổ.
Và Luffy.
Và Luffy.
Law nửa mê nửa tỉnh. Mùa thu cởi áo trút tủi nhục vào phòng anh. Luffy hôn thắm thiết.
Những ngón tay của người chết đan lại. Tâm trí dần nhạt nhoà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip