Lộc Hàm có một chuyến công tác. Anh nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi đem cậu cùng đi. Anh cũng nói với gia đình mình là phải đi công tác dài ngày, mọi người sẽ chẳng ai có thể nghi ngờ gì khi anh vắng nhà. Tất nhiên. Vì chuyện công việc mà. Hơn nữa, Mẫn Thạc là trợ lý của anh, đi theo anh là chuyện bình thường.
Chuyến công tác của anh chỉ kéo dài ba ngày, Lộc Hàm không bận tâm thời gian, đem nó kéo dài một tuần liền. Giải quyết xong xuôi công việc đâu vào đấy, anh và cậu có thể tha hồ tận hưởng những ngày tháng tươi đẹp như trước đây. Sống mà không lo nghĩ rằng mình vẫn còn một cô vợ, một đứa con hơn tháng tuổi. Mọi gánh lo, bộn bề cuộc sống chẳng mấy chốc bị đập tan đi. Trước mắt, là bây giờ phải sống cho bản thân. Từng giây từng phút bên cạnh cậu cũng là quý giá.
Người tôi lấy không phải em, thì tôi sẽ ngoại tình với em...
Chiều muộn, Lộc Hàm nắm tay Mẫn Thạc dạo quanh phố phường, từ Thành Đô đến Bắc Kinh còn xa, ở đây cũng chẳng có người nhà của Yến Lâm hay của anh. Đã lâu rồi mới thấy tự do thế này.
"Em đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn?"
Mẫn Thạc nắm chặt tay Lộc Hàm, lần đầu tiên trong lúc cậu về đây, có thể đường đường chính chính cùng anh thể hiện tình yêu trước xã hội. Cái nắm tay dù đã nắm rất nhiều lần, nhưng lần này rất khác, nó cho cậu cảm giác như được trở lại với ngày xưa. Cái thời thanh xuân tươi đẹp có một Mẫn Thạc ngây ngô cùng một Lộc Hàm khờ dại. Không toan tính cũng chẳng vướng bận.
Đi qua một cửa hàng cậu chỉ vào đó
"Qua đó xem chút rồi mình đi ăn nha"
Lộc Hàm không phản đối. Anh gật đầu sóng vai cậu mà đi. Cũng một thời gian rồi anh mới thấy lại nụ cười của cậu. Nó trong trẻo như lần đầu cậu gặp lại anh. Một cảm giác thật tốt, như vườn hoa rũ héo bỗng được tươi mới bởi một vài giọt nắng chợt bừng sáng.
Mẫn Thạc đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở chiếc vòng tay màu bạc, sáng loáng. Được thiết kế gọn, không quá phô trương nhưng rất tinh tế.
"Cho tôi xem cái này" Cậu chỉ vào chiếc vòng.
Chị gái bán hàng cười niềm nở.
"Cậu thật có mắt nhìn"
Rồi cô gái mở cửa kính lấy ra chiếc vòng bạc.
Mẫn Thạc đón lấy, ngắm nghía một lúc, cảm giác rất hài lòng. Lộc Hàm nhìn thấy mắt cậu sáng rực, không khỏi mỉm cười
"Em thích nó à?"
Mẫn Thạc gật đầu.
"Vậy thì lấy nó. Cô gói cho tôi cái này"
Cô bán hàng đon đả cười
"Chiếc vòng này chúng tôi bán theo đôi. Hai anh đây có muốn xem kiểu mẫu không ạ?"
Lộc Hàm không chần chừ
"Chị cho tôi xem"
Cô gái lại lấy ra một chiếc vòng vàng có thiết kế tương tự. Đưa nó cho Lộc Hàm
"Chúng là một cặp? Sao tôi không thấy giống nhỉ"
"Đây là mặt hàng mới về của chúng tôi. Đi theo cặp một vàng một bạc với thiết kế đơn giản nhưng rất sang trọng. Rất phù hợp với những cặp đang yêu nhau"
"Gói cho tôi"
Lộc Hàm đón lấy cặp vòng. Mẫn Thạc nhìn chúng vui vẻ cười. Lộc Hàm mở hộp đem chiếc vòng bạc đeo vào tay cậu, chiếc còn lại thì đeo vòng tay mình. Lộc Hàm đeo tay phải, Mẫn Thạc đeo tay trái. Khi nắm tay hai chiếc vòng chạm vào nhau tạo nên tiếng.
Cậu vui vẻ cười.
Cảm ơn Thành Đô, vì đã trả lại em nụ cười!
Cậu và anh chọn một nhà hàng gần đó để ăn cơm. Lộc Hàm rất dịu dàng. Luôn tay gắp thức ăn cho cậu.
"Em ăn nhiều vào. Nhân dịp này anh phải vỗ béo lại em mới được. Thực sự quá gầy rồi"
Mẫn Thạc rất vui. Cứ cười nói suốt cả buổi. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt bầu không khí của cả hai. Lộc Hàm nhìn điện thoại, rồi lại nhìn cậu.
"Anh đi nghe điện thoại một lát"
Mẫn Thạc gật đầu.
"Con đây"
"..."
"Con đang ăn cơm rồi. Mẹ yên tâm"
"..."
"Được. Mẹ đưa máy cho cô ấy đi"
"..."
"Tôi biết rồi. Con thế nào?"
"..."
"Ừ. Cẩn thận một chút. Đừng để con bị ốm"
Lộc Hàm tắt máy rồi nhanh chóng quay trở lại. Mẫn Thạc vẫn ngồi đó, chăm chú giải quyết nốt bàn ăn.
"Ăn xong em muốn đi đâu?"
Mẫn Thạc chống cằm nhìn anh.
"Em thèm cà phê"
Lộc Hàm bật cười
"Em không nói, anh cũng thấy thèm."
Sau khi rởi khỏi nhà hàng, Lộc Hàm dẫn Mẫn Thạc đến quán cà phê cách đó hai con phố.
Lộc Hàm không phải lần đầu tiên đến Thành Đô. Anh chính là thường xuyên đến nơi này nên cũng quen thuộc với địa hình đường phố ở đây. Quán ăn nào ngon, chỗ nào chơi được, Lộc Hàm đều biết.
Quán cà phê nằm trong con ngõ nhỏ, không nhộn nhịp người qua cho lắm. Mẫn Thạc rất ngạc nhiên. Cậu cho rằng, chủ tiệm hẳn là không biết về thị trường. Mở quán ở nơi khuất như vậy thì bán hàng sao được. Nhưng có lẽ Mẫn Thạc đã nhầm. Ngay khi cậu đặt chân vào không gian nhỏ mà ấm cúng ấy cậu phải thốt lên rằng sao mà lại đông đến thế. Bàn nào cũng đều chật ních người. Lộc Hàm nhìn ra phản ứng của cậu, anh ghé tai cậu thì thầm
"Đây là quán cà phê nổi tiếng ở Thành Đô. Cà phê rất ngon, mỗi tối lại có những tiết mục đặc sắc. Khi là hát, khi là đọc thơ. Cũng có hôm lại trầm ổn không có gì"
Mẫn Thạc gật gù.
Lộc Hàm nắm tay cậu, cả hai tìm cho mình một chỗ trống còn sót lại trong những ghế đã có người.
Quán ở đây khác với những nơi khác. Bạn không thể ngồi ở bàn mà đợi phục vụ ra hỏi bạn muốn gì được. Bạn phải đích thân ra đến quầy và gọi đồ uống, sau đó thanh toán xong mới đem thức đồ mình gọi trở về bàn.
Có những người lần đầu đến đã phát bực vì chờ đợi mãi không thấy phục vụ đâu. Ngồi cả ngày trời cũng không được giọt cà phê nào.
"Em muốn gì?"
"Như mọi khi"
Lộc Hàm ra quầy gọi đồ. Lát sau trở về, trên tay là hai cà phê đen không đường.
"Của em"
Mẫn Thạc đón lấy, uống một ngụm. Rồi nhìn anh trầm trồ.
"Rất ngon. Nói xem anh đến đây bao lâu rồi? Chỗ nào ngon là biết. Em chắc chắn không dưới chục lần. Em thấy anh thuộc đường phố ở đây như lòng bàn tay"
"Ừm. Để xem. Anh đến đây từ hai năm trước. Cứ vài ba tháng lại có công việc cần sang. Nói chung là đến rất nhiều lần"
Mẫn Thạc gật gù.
Trong hai năm ấy, Mẫn Thạc vẫn còn nằm trên giường bệnh kia. Vẫn mắt nhắm nhưng tai nghe. Một giấc ngủ dài đến một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày. Cậu thực muốn biết cuộc sống những năm tháng ấy của anh như thế nào. Anh đã đi đến những đâu? Anh thường ghé những chỗ như thế này một mình ư? Đã bao giờ anh nắm lấy tay người khác và đưa đến đây trong những lúc cô đơn chưa? Trong những năm ấy anh có ai không...?
Hàng vạn thắc mắc, hàng vạn cây hỏi nảy lên trong đầu. Chưa từng nghĩ việc mình biến mất sau ngần ấy năm trở lại, bản thân lại thấy chút sợ hãi đến vậy. Sợ những mùa đông lạnh ấy anh cũng cần một cái nắm tay, cần vòng tay ấm ôm lấy mình. Đêm đông cũng cần người trút bầu tâm sự.
Anh! Những năm ấy anh có ai ngoài em?
Ánh đèn vàng soi chiếu gương mặt cậu.
Trên sân khấu, một khán giả đang chơi piano. Cô ấy nói là muốn đàn một bài để tặng cho bạn trai của mình. Bản tình ca rất nhẹ nhàng, cứ thế đi sâu vào lòng người. Giai điệu chậm mang chút buồn da diết.
Lộc Hàm tai nghe nhưng đôi mắt hướng về phía cậu. Mẫn Thạc đang chăm chú ngước nhìn cô gái trên sân khấu kia.
Nhớ năm ấy, Lộc Hàm là cây văn nghệ của trường. Anh hát rất hay, nhưng không biết đàn. Nhà trường mở ngày hội giao lưu văn nghệ, Lộc Hàm nhanh tay đăng ký một tiết mục.
Giữa sân trường hơn một ngàn học sinh, anh đứng đó mỉm cười với cậu. Anh hát một bài hát cậu yêu thích nhất. Thời đó nhạc Châu Kiệt Luân rất nổi. Mẫn Thạc rất thích Châu Kiệt Luân. Lộc Hàm đương nhiên đã thể hiện ca khúc của vị ca sĩ nổi tiếng này. Cậu chưa từng quên bóng dáng cao gầy ấy, đứng trên sân khấu ngô nghê hát. Chưa lúc nào thấy anh tự do đến thế.
"Ngày ấy anh hát bài gì nhỉ?"
Tiếng piano dứt. Lộc Hàm cũng nhớ lại khoảnh khắc năm ấy. Buột miệng hỏi. Anh không cậu còn nhớ. Bởi năm ấy năm của những chàng trai bồng bột tuổi mười bảy. Hơn mười năm rồi, người còn nhớ không?
Lại chẳng ngờ Mẫn Thạc nhìn anh, trả lời rất rõ ràng
"Anh hát Ngọt Ngào. Bài hát nổi nhất năm ấy của Châu Kiệt Luân"
Lộc Hàm có hơi sửng sốt. Nét ngạc nhiên thu lại. Anh cười rất tươi.
Điều em nói, cho thấy anh trong em vô cùng quan trọng.
Hơn mười giờ tối anh và cậu mới rời khỏi quán cà phê.
Đêm muộn, trời cũng lạnh hơn. Lộc Hàm đem tay người kia nắm thật chặt rồi đuat vào túi áo khoác của mình. Mẫn Thạc rất yên lành để mặc anh.
Thực sự rất ấm áp.
"Anh cõng em nhé?" Lộc Hàm hỏi.
Dù sao hôm nay dạo phố cả ngày trời, chắc cậu cũng mệt rồi. Đoạn đường về đến khách sạn cũng không còn quá dài.
Không để cậu từ chối, anh đã đứng trước mặt cậu lưng hơi cúi xuống.
"Mau lên đi"
Cậu cũng không khách khí mà nhảy lên lưng anh. Lộc Hàm cõng cậu đi qua dãy phố dài. Gió đông thổi, nhưng lại thấy ấm áp vô cùng. Tuyết đã thôi ngừng rơi từ sớm. Trong gió phảng phát hương đỗ quyên dìu dịu.
Gửi vào gió gửi đỗ quyên
Nhớ chăm sóc và giữ gìn sức khỏe, em nhé!
Ngay cả khi em không còn có anh.
Đoạn đường dài, Mẫn Thạc đã ngủ gục trên vai anh tự bao giờ. Ước gì có thể không, dừng lại lúc này. Anh muốn lưu giữ những khoảnh khắc mà em thấy hạnh phúc
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip