Chương 16
Nửa đêm, Chung Đại vì tiếng chuông cửa réo inh ỏi làm tỉnh giấc. Lúc này rồi còn có ai đến tìm cậu nhỉ.
Chuông vang liên hồi không dứt, tưởng chừng như sẽ phá nát căn hộ này nếu cậu không ra mở cửa. Chung Đại mặc vội cái áo khoác mỏng đi ra mở cửa. Trước mắt cậu là Mẫn Thạc đứng đó, tay cầm chai rượu, say khướt không còn biết trời đất gì nữa.
Vừa thấy Chung Đại, Mẫn Thạc mỉm cười
"Chung Đại!! Em đã ngủ rồi sao. Haha"
Vừa nói cậu vừa cười, gạt Chung Đại qua một bên, Mẫn Thạc lách tấm thân nhỏ bé của mình vào bên trong. Chai rượu vơi đi phân nửa, mà dường như cơn đau dạ dày lại xuất hiện. Nó khiến cậu nôn náo. Một trận khó chịu ập tới. Bụng đau đến thắt lại. Cậu gục ngay xuống khi vừa bước qua bậc thềm.
"Anh!"
Chung Đại hốt hoảng khi thấy Mẫn Thạc ngã xuống. Đỡ lấy thân hình nhỏ bé kia, cúi xuống nhìn đã thấy cậu chau mày lại vì đau. Không quan tâm đến dạ dày, dù đau đến mấy , Mẫn Thạc vẫn tiếp tục gắng gượng, đem chai rượu uống bằng sạch.
Chung Đại giật chai rượu khỏi tay cậu
"Đừng uống nữa. Không tốt cho anh. Để em đưa anh đến bệnh viện"
Mẫn Thạc hất tay Chung Đại ra, giằng lấy chai rượu. Như một con ma men, cậu bật cười. Ừ dạ dày đúng là rất đau. Nhưng trái tim còn đau hơn kìa. Nhói lắm. Xót lắm. Cho cậu mượn rượu để quên đi thực tại tàn khốc này, cậu rất mệt mỏi.
"Để anh uống. Anh rất ổn. Anh không sao cả. Nào Chung Đại, ngồi xuống đây uống với anh"
Cậu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý muốn Chung Đại ngồi xuống. Chung Đại vẫn đứng đó nhìn cậu, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mái tóc nâu óng rũ rượi, bù xù. Quần áo thì phong phanh, xộc xệch.
Mẫn Thạc, không ai dạy cậu phải biết tự chăm sóc lấy mình à?
Mẫn Thạc chưa bao giờ tàn tạ như thế này. Ít nhất là trong ký ức của Chung Đại, luôn có một Kim Mẫn Thạc lạc quan tươi vui, một vị bác sĩ trẻ chưa làm được gì cống hiến cho xã hội đã nằm yên trên giường bệnh suốt năm năm. Ừ. Vì ai? Vì ai Mẫn Thạc không thể thực hiện ước mơ của mình? Vì ai một lòng một dạ đánh rơi tuổi xuân, khao khát? Thế chưa đủ phải không? Hy sinh như thế vẫn chưa đủ có đúng không? Đến bao giờ mới tìm được hạnh phúc? Đến bao giờ mới trọn vẹn giấc mộng không thành.
"Em không uống với anh sao? Ngay cả ngồi cạnh em cũng không muốn lại gần anh à? Em đó. Lại như Lộc Hàm. Bỏ rơi anh. Ngoài trời đang rất lạnh đấy. Không biết cậu ấy có mặc ấm không"
Giọng Mẫn Thạc lè nhè không rõ ràng. Nhưng Chung Đại nghe rất rõ hai tiếng Lộc Hàm.
Phải rồi,Mẫn Thạc trở nên như bây giờ đều là nhờ một tay Lộc Hàm mà ra cả.
Chung Đại bỗng hối hận. Có lẽ không nên đưa Mẫn Thạc về đây. Có lẽ không gặp lại Lộc Hàm là điều tốt nhất dành cho cậu. Nhìn cậu thế này, Chung Đại không kiềm lòng. Lại càng thấy tức giận với Lộc Hàm. Rõ ràng đã có gia đình tại sao không buông tha cho Mẫn Thạc. Cứ phải khiến cậu đau lòng vì anh ta?
Yêu!
Một tiếng yêu. Hai tiếng yêu. Yêu thế nào lại làm người mình yêu tổn thương? Yêu thế nào khi người mình yêu đau đớn nhất lại đang quây quần bên gia đình nhỏ ấm áp. Yêu là ích kỉ như thế à? Chỉ nghĩ cho bản thân nhất nhất phải có đối phương bên cạnh. Khi vui khi buồn đều có thể tìm đến. Lúc không cần thì quay lưng bỏ đi, trở về với thế giới không có người kia. Để đối phương chịu đau khổ, bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu lạnh lẽo, bao nhiêu thống khổ người có hiểu không?
Lộc Hàm! Anh có hiểu không?
Chung Đại ngồi xuống cạnh Mẫn Thạc. Không giằng chai rượu ra nhưng nhất quyết không cho cậu uống. Dùng đôi tay mình ôm lấy Mẫn Thạc, một bàn tay còn vỗ nhè nhẹ lên vai cậu như để an ủi. Những lúc gục ngã thế này, có một bờ vai để tựa, có được cái vỗ nhẹ cũng đáng quý biết bao.
"Anh mệt mỏi thì dựa vào em. Anh đau thì anh khóc đi. Anh đang ở cùng em. Khóc đi anh cho vơi nhẹ lòng."
Những tưởng Mẫn Thạc sẽ nức nở trong lòng mình, nhưng cậu không khóc. Một tiếng nấc cũng không phát ra. Xung quanh lặng như tờ. Kim Mẫn Thạc đưa mắt nhìn về phía xa. Cậu đang cảm nhận trận quặn lên nơi dạ dày, rát buốt. Rồi cậu cười, tiếng cười vang lên giữa đêm u tối mà nghe sao chua chát thế. Nghe mà xót lòng. Chung Đại thấy tâm can cồn cào khó tả. Thà rằng Mẫn Thạc cứ khóc đi. Khóc cho trôi hết vệt bụi vương trên mi. Cho trôi hết đi những hình ảnh không vui. Khóc đi cho người khác biết cậu không vui, khóc rồi ngày mai sẽ quên hết.
Nếu Mẫn Thạc khóc được, có lẽ Chung Đại sẽ mừng. Đằng này, cậu lại im lặng nằm trong lồng ngực Chung Đại. Đôi khi lại mỉm cười cay đắng.
"Anh! Sao không khóc đi"
Mẫn Thạc lắc đầu
"Đau quá. Khóc không được..."
Chung Đại thở dài.
"Lộc Hàm lại làm anh buồn à?"
Mẫn Thạc không trả lời. Nhưng Chung Đại thừa hiểu, nỗi đau của Kim Mẫn Thạc chỉ vỏn vẹn hai chữ Lộc Hàm.
"Nói em nghe. Anh ta làm gì anh?"
Mẫn Thạc lại lắc đầu. Cậu không nói được. Nếu nói ra, Chung Đại sẽ đi tìm Lộc Hàm. Sẽ bắt cậu về Pháp. Cậu sẽ xa Lộc Hàm mãi mãi.
Mẫn Thạc khẽ nhắm mắt, đôi mày chau lại ngày một rõ rệt hơn. Cơn đau dưới bụng cũng càng dữ dội. Cậu gục xuống, thở không ra hơi. Thực sự rất đau. Nói không thành lời nữa. Kim Mẫn Thạc ngất lịm đi trong vòng tay Chung Đại.
"Anh! Anh! Anh sao vậy?"
Chung Đại càng thêm hoảng hốt. Mẫn Thạc vì đau dạ dày mà ngất ngay trước mặt cậu. Chung Đại đưa anh đến bệnh viện.
Mẫn Thạc nằm yên ắng trên giường bệnh. Y như những năm ấy. Mẫn Thạc cứ nằm đó, hơi thở vẫn đều đều mà ngủ một giấc thật say, chờ mãi hơn ngàn ngày mới cố chấp tỉnh lại. Đến nỗi, khi cậu nằm trên giường bệnh như thế này, Chung Đại lại thấy đau lòng. Bóng ma tâm lý năm đó như đeo bám lấy Chung Đại. Rất sợ một lần nữa Mẫn Thạc lại ngủ yên, gọi đến khản cả tiếng vẫn không chịu dậy.
Lúc này đã hơn hai giờ sáng.
Đôi mắt Chung Đại hằn lên những tia đỏ ngầu vì một đêm không ngủ. Nhìn Mẫn Thạc làn da xanh xao, thiếu sức sống nằm trên giường, Chung Đại chỉ hận không thể lập tức đem cậu trở lại Pháp. Mãi mãi không còn bên cạnh Lộc Hàm nữa. Trước kia cũng vậy, bây giờ vẫn thế, Lộc Hàm luôn là lý do khiến cậu mệt mỏi, khiến cậu tiều tụy. Đã bao lâu rồi, Chung Đại không được thấy nụ cười như vầng thái dương ấm áp hiện diện trên môi Mẫn Thạc. Đã bao lâu rồi không được thấy Mẫn Thạc lại ngô nghê chọc Chung Đại cười khi Chung Đại nhớ Bạch Hiền. Đã bao lâu rồi, không còn thấy Mẫn Thạc nói về khát khao của mình nữa. Bây giờ những điều Mẫn Thạc nói ra cũng là Lộc Hàm , Lộc Hàm. Cậu lo anh không mặc ấm khi trời lạnh khi chính cậu cũng phong phanh bên ngoài trời đổ tuyết. Cậu lo anh mỗi sáng đều cần một tách cà phê làm tỉnh táo cơ thể mà không nghĩ đến mình là một kẻ cuồng cà phê hơn tất thảy. Cậu lo anh dễ cảm lạnh khi ra ngoài mà quên bản thân đã khổ sở một mình vượt qua trận ốm nặng đến thế nào khi một mình nửa đêm lạnh lẽo nằm trong căn nhà máy sưởi hỏng.
Mẫn Thạc!Đã bao giờ cậu nghĩ cho mình chưa. Cậu cứ đau đáu trông theo nỗi buồn của Lộc Hàm mà quên rằng mình cũng cần một bờ vai để tựa, để nói ra hết lòng mình. Cậu dành tất cả tình yêu gửi gắm Lộc Hàm mà quên đi bản thân cũng cần được yêu thương.
Mẫn Thạc! Nên hiểu rằng,ngày tháng sau này sẽ rất khó khăn. Nên tự học cách yêu lấy mình. Học cách dám yêu dám buông. Thế mới thôi đau khổ. Cho mỗi người mỗi lối đi, chọn cho nhau cách bớt khổ đau.
Chung Đại ghét cái cách Mẫn Thạc phải nhìn biểu cảm của Lộc Hàm mỗi ngày để sống. Chung Đại ghét cái cách Lộc Hàm đem bực bội mắng mỏ Mẫn Thạc.
Khi trời vừa hửng nắng, Mẫn Thạc đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Chung Đại cầm điện thoại soạn một tin gửi cho Lộc Hàm
Không phải tin chia tay gì cả. Chung Đại chỉ muốn gặp Lộc Hàm mà ba mặt một lời.
Sáng sớm nên quán cà phê cũng thưa thớt người. Chung Đại ngồi ở một bàn đặt cạnh cửa sổ. Vài phút sau, Lộc Hàm đến, đưa mắt khắp quán tìm Mẫn Thạc. Chung Đại vẫy tay với Lộc Hàm. Anh có chút sửng sốt nhưng cũng gật đầu tiến lại.
"Anh gọi đồ đi"
"Không cần. Cậu có gì muốn nói thì nói đi."
Chung Đại cũng không vòng vo nữa. Lập tức đem quan điểm của mình nói ra. Cậu không muốn anh trai mình chịu khổ thêm nữa.
"Anh và anh tôi chia tay đi. Cứ kéo dài không phải chuyện tốt. Anh tôi cũng đau khổ. Mà anh cũng chẳng thoải mái gì"
Lộc Hàm bật cười
"Chuyện của chúng tôi đâu đến lượt cậu quản. Tôi yêu cậu ấy, cậu ấy yêu tôi. Chúng tôi bên nhau thì có gì sai? Tại sao tôi phải chia tay?"
Chung Đại liếc nhìn chiếc nhẫn sáng bạc ngự trị ngón áp út của Lộc Hàm.
"Anh để anh tôi chịu đau khổ. Không công bằng với anh ấy cũng thiệt thòi cho người đeo chiếc nhẫn đôi kia cùng anh. Nói thẳng nhé. Anh có gia đình rồi thì tha cho anh tôi đi. Anh yêu anh tôi như thế nào mà một ngày tôi không thấy anh ấy hạnh phúc? Lúc nào cũng thấy anh ấy đau khổ. Anh có biết anh ấy khó chịu đến mức nào không? Đến cảnh giới mà muốn khóc mà lệ chẳng rơi. Tôi xin anh. Lộc Hàm à. Buông tay anh tôi cũng là giải thoát cho chính anh. Là sự công bằng nhất mà anh tôi có được. Để anh ấy làm lại. Để anh ấy tìm người khác."
Lộc Hàm thất thần nhìn Chung Đại. Lại nhìn chiếc nhẫn cưới kia. Chung Đại nói rất đúng. Mẫn Thạc chịu quá nhiều đau khổ rồi, nhưng anh yêu cậu ấy. Anh cũng đâu thoải mái gì khi chứng kiến cậu mệt mỏi như thế? Để cậu tìm người khác? Lộc Hàm không can tâm. Anh không chắc mình đủ can đảm để nhìn cậu tay trong tay cùng tình mới. Không dám chắc mình đủ mạnh mẽ để chứng kiến người trao cho cậu hạnh phúc là ai khác mà không phải anh. Buông tay cậu là giải thoát ư? Anh không biết lòng mình sẽ nhẹ nhõm hơn hay trái tim sẽ càng thống khổ. Dù gì ngoài Mẫn Thạc, Lộc Hàm không thương ai nhiều đến thế. Nói cậu đau khổ vì anh? Đúng. Nhưng nào anh có muốn. Anh yêu cậu rất nhiều. Nhiều đến mức không dám buông để cậu rời xa vòng tay này. Hơi ấm anh mang đến khác với những người khác. Anh là thanh xuân, là tuổi trẻ, là rung động đầu tiên của Kim Mẫn Thạc.
"Thanh xuân của anh tôi đã lãng phí qua đi như vậy đấy. Anh. Nên kết thúc thôi. Kim Mẫn Thạc thực chất không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu. Lộc Hàm. Anh hiểu anh tôi nhất mà. Anh phải rõ Mẫn Thạc đã thống khổ thế nào chứ? "
"Cậu ấy... biết chuyện rồi sao?"
"Anh còn chưa nói? Anh còn định giấu anh tôi đến bao giờ?"
"Cho tôi thời gian được không? Tôi không nỡ.. "
"Lộc Hàm. Xin anh. Đừng giày vò Mẫn Thạc nữa..."
Chia tay? Hai tiếng một từ vang lên mà nghe đến não lòng.
Còn gì đau hơn khi chia tay mà lòng vẫn thương...?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip