Ngoại truyện

Mọi chuyện bắt đầu năm tôi mười tuổi. Cuộc sống của tôi vốn rất ổn định, ba mẹ đều yêu thương tôi, tôi nghĩ rằng mình có một gia đình thật hạnh phúc.

Ba tôi là doanh nhân, ngoại hình thì phi thường đẹp trai. Mẹ tôi cũng làm kinh doanh, ngoại hình cũng rất hoàn hảo. Xét cho cùng, tôi được hưởng toàn bộ vẻ đẹp của ba nhiều hơn của mẹ. Bà nội tôi bảo, tôi chính là bản sao của ba tôi.

Tôi rất thân với ba. Ba tôi tên Lộc Hàm, từ nhỏ tôi không có anh em gì, ba tôi rất hiểu và cảm thông nên đôi khi tôi với ba tôi như hai người bạn thân, đôi khi lại như anh em, rồi túm lại thì vẫn là cha con.

Năm tôi lên mười, gia đình đổ vỡ ba mẹ tôi ly hôn. Tôi không hiểu lắm. Tôi thấy ba rất thương mẹ, cũng rất yêu tôi, gia đình tôi rất hoàn hảo. Nhưng mẹ tôi lại quyết định ly dị với ba tôi, từ đó trong lòng tôi đặt ra một dấu chấm hỏi mãi sau này tôi mới hiểu được. Thì ra cái gọi là hạnh phúc gia đình chỉ là vỏ bọc. Ba tôi thương tôi, nhưng không yêu mẹ tôi. Tất cả những gì ba dành cho mẹ chỉ vỏn vẹn hai chữ "trách nhiệm". Mẹ tôi vẫn còn trẻ, thanh xuân đã bỏ phí mất mười năm. Khi ấy cảm nhận được tình yêu thực sự, tìm thấy một người đàn ông tận tâm, đem mọi tình cảm dành trọn cho mẹ, mẹ đã hạ quyết tâm buông tay ba tôi. Cũng chính là lúc mẹ sống cho bản thân mình rồi. Năm ấy dù tôi chưa lớn, nhưng cũng hiểu thế nào là tình cảm. Con người ta sống với nhau cũng vì tình, không có tình yêu, hôn nhân có níu kéo cũng vô dụng

Và rồi ba mẹ tôi ly dị trong không khí yên lành, không cãi vã, cũng không có sự sợ hãi hay phản đối từ tôi.

Mẹ tái hôn, tôi sống cùng ba Lộc Hàm. Mẹ dường như rất hạnh phúc. Trong ngày cưới, tôi thấy nụ cười rạng rỡ mà chưa bao giờ tôi bắt gặp khi mẹ sống cùng ba. Dù là một đứa trẻ nhưng tôi thấy vui thay cho mẹ. Cuối cùng mẹ của tôi, Yến Lâm của tôi cũng tìm thấy bến đỗ đúng đắn.

Còn ba tôi?

Sau ngày mẹ kết hôn, tôi cũng nhiều lần hỏi ba

"Ba có ý định tìm mẹ hai cho con không?"

Khi ấy ba tôi bật cười xoa đầu tôi, bảo tôi trẻ nít, ba tôi chỉ có mình tôi thôi, ngoài Yến Lâm, không còn ai xứng đáng để tôi gọi là mẹ nữa. Lúc ấy tôi đã từng nghĩ, ba yêu mẹ lắm nên mới nói vậy. Sau này ngẫm ra, thì không phải

Đối với ba tôi, tôi rất quan trọng. Và tôi tự hào về điều đó. Mỗi lần tôi ngô nghê hỏi ba yêu ai nhất, tôi dám chắc rằng câu trả lời của ba sẽ là

"Ba yêu con nhất"

Nhưng mà không giống tôi nghĩ, ba tôi thường bảo

"Ba rất yêu con"

Tôi không hài lòng, tôi muốn biết trong lòng ba tôi, tôi đứng ở đâu.

"Con không đứng nhất sao?"

Ba tôi sẽ cười mà không nói, đôi khi lại đánh trống lảng sang chuyện khác

"Ah con biết rồi, là mẹ đứng nhất đúng không? Ba còn thương mẹ sao lại để mẹ đi?"

Tôi đúng là con nít. Thật sự thì có vô vàn chuyện của người lớn tôi không có hiểu. Câu trả lời câu hỏi của năm ấy thực ra cho đến bây giờ tôi đã sớm biết. Ba tôi yêu tôi, thương tôi, nhưng lại yêu một người, thương một người khác còn hơn cả tôi. Tôi không biết câu chuyện thời niên thiếu của ba, chỉ biết ba để một tấm hình trong ví, ảnh ba hồi trẻ chụp với một cậu trai ,khi ấy chắc cũng tầm mười tám tuổi bằng với tôi bây giờ. Ba rất nâng niu, trân trọng tấm hình. Vả lại ba rất hay hoài niệm, đeo một cái vòng gần mười năm rồi, có khi đã xỉn màu nhưng ba không bỏ. Ba bảo là kỷ vật quan trọng của ba. Tôi không có ý kiến, nhưng lòng vô cùng tò mò. Là kỷ vật ai để lại mà ba gìn giữ đến thế.

Năm mười hai tuổi, tôi sống xa ba đúng một tuần. Chưa bao giờ tôi xa ba như thế. Từ khi mẹ tái hôn, ba chưa bao giờ để tôi một mình cả. Ba gánh vác trọng trách một người cha, một người mẹ, một người bạn thân, một người anh em của tôi. Ba không bao giờ để tôi cảm thấy thiệt thòi về tình cảm. Trong một tuần ấy tôi về sống với mẹ. Mẹ tôi hạ sinh một bé gái hay đúng hơn cũng được gọi là em gái tôi, nhỉ? Con bé rất dễ thương. Khi ấy chú – chồng mới của mẹ vô cùng hạnh phúc. Nhìn ba người họ tôi thấy mình như kẻ dư thừa. Tôi cũng không dám ở lại lâu, chưa đầy hai ngày tôi về sống với dì của tôi. Ông bà tôi đã mất cách đấy mấy năm rồi.

Dì tôi đang mang bầu, nhưng dì thương tôi lắm. Từ ngày ba mẹ ly dị, dì luôn ở bên cạnh, động viên cho tôi đừng buồn. Tôi rất quý dì. Tôi hỏi dì về chuyện ba tôi, nhưng dì không trả lời dì bảo sau này tôi lớn, ba sẽ tự khắc nói với tôi.

Một tuần qua đi, ba cũng về, dáng vẻ cú chút mệt mỏi nhưng thần sắc đã tốt hơn rất nhiều. Tôi hỏi ba đi đâu, ba bảo ba đi công tác, tôi hỏi ở tận đâu, ba bảo ở mãi tận Pháp. Tôi có xem trên TV về đất nước này, quả thật Pháp rất xinh đẹp, tôi cũng mong một lần được đến đó. Khi tôi nói vậy ba tôi cũng mừng, nói rằng năm tôi lên đại học, nhất định sẽ cho du học Pháp, mà thậm chí đến bây giờ, chúng tôi cũng định cư luôn bên Pháp rồi.

Đầu mùa xuân năm 2029 tôi bị cảm nặng. Tôi không thường hay bệnh nhưng trận ốm năm ấy quả thực là trận ốm nặng đầu tiên tôi trải qua. Ba tôi đưa tôi đến bệnh viện, thật ra đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người quan trọng nhất trong lòng ba. Chú ấy tên Kim Mẫn Thạc, cũng là bác sĩ chữa cảm cho tôi, trận cảm mạo năm ấy, bệnh đến liên lụy tới phổi. Tôi ho liên tục, sốt cao triền miên. Mỗi lúc ba tôi bận việc công ty thì chú bác sĩ lại đến thăm tôi.

Chú Mẫn Thạc bằng tuổi ba tôi, nhưng trông chú vẫn còn trẻ lắm. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu chú có phải diễn viên không vì tôi thấy mấy diễn viên trên phim rất trẻ, bốn mươi tuổi mà trông như hai tư. Chú bác sĩ rất dịu dàng. Mỗi lần chuẩn bị tiêm sẽ lại đánh lạc hướng tôi để khi tiêm không còn cảm thấy đau. Nhưng tôi không sợ đau. Chú bác sĩ cười tươi khen tôi can đảm, có khí chất giống y ba Lộc Hàm.

Tôi hỏi

"Chú biết ba cháu?"

Chú gật mái đầu.

Thực ra nhìn chú bác sĩ rất quen mắt. Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhớ tới bức ảnh trong ví ba tôi. Nhận ra chú bác sĩ là chàng thiếu niên đứng cạnh ba năm nào.

Thời gian qua đi như chẳng đi qua nơi Kim Mẫn Thạc, trông thực vẫn trẻ như ngày ấy.

Tôi rất quý chú Mẫn Thạc. Có chuyện gì buồn vui tôi đều đem tâm sự với chú, ngay cả chuyện ba mẹ ly hôn, mẹ có chồng mới và tôi nghĩ rằng tôi không còn là Lộc Mẫn bảo bối của mẹ nữa. Trẻ con mà, hay so đo. Nhưng chú bác sĩ lại không nghĩ vậy chú bảo

"Mẹ cháu dù không còn là vợ của Lộc Hàm nữa, nhưng vẫn là mẹ cháu. Ngay cả khi mẹ cháu sinh em bé thì cháu vẫn là con của mẹ. Mẹ cháu chưa lúc nào hết thương cháu."

Không lâu sau tôi xuất viện, bỗng dưng lòng lại tiếc ngẩn tiếc ngơ. Dường như tôi sợ rằng mình sẽ không gặp lại chú bác sĩ đẹp trai ấy nữa. Lắm lúc ăn cơm lại đăm chiêu

Ba tôi hỏi tôi làm sao, tôi lại bảo

"Con nhớ chú bác sĩ"

Ấy vậy mà ngay ngày hôm sau, tôi đi học về, chú bác sĩ đã có mặt ở nhà. Hơn thế nữa còn nấu cơm cho tôi. Nhưng mà phải nói thật, cơm ba Hàm nấu, ngon hơn chú bác sĩ rồi.

Tôi không nghĩ tới chuyện ấy, chỉ biết là thấy chú bác sĩ làm tôi rất vui.

Chú bác sĩ không hay mua bánh kẹo cho tôi, nhưng chú rất hay tặng tôi sách. Chú bảo

"Ăn kẹo sẽ dễ sâu răng, đọc sách, giúp ích cho cháu hơn nhiều"

Mỗi cuốn sách chú tặng tôi đều đọc hết. Chẳng mấy chốc, tôi đã có cả một giá sách lớn, đủ thể loại.

Năm tôi mười lăm, cũng là năm tôi thi đỗ vào trung học. Trải qua cuộc chiến gian khổ, bước chân vào được trung học khiến tôi rất hạnh phúc. Không chỉ có tôi, mà ba tôi và chú bác sĩ cũng cực kì mừng.

Cho đến ngày ấy, vẫn còn trẻ con nhưng tôi đã nhận thức được thế nào là tình yêu.

Năm tôi mười bảy, tôi biết được thì ra tình yêu không chỉ tồn tại ở nam và nữ. Mà tình yêu ở đồng giới cũng có.

Bảy năm ly hôn, ba không qua lại với bất kì người phụ nữ nào. Lúc buồn lúc vui bên cạnh ba duy nhất cũng chỉ có chú bác sĩ. Tôi hiểu được ba rất yêu chú bác sĩ, không thể hiện qua lời nói mà là qua hành động.

Một lần, tôi đọc được cuốn nhật ký của ba tôi. Nét chữ đã nhòe, giấy cũng đã ố vàng. Hẳn là rất lâu rồi. Cuốn nhật ký nằm mãi tít trong một cái rương cũ kĩ cất gọn trong nhà kho bụi bặm.

Qua từng trang từng trang, tôi thấy ba tôi như sống lại thời niên thiếu, tuổi trẻ. Dù là ba năm trung học hay bốn năm đại học, trong lòng ba cũng chỉ có duy nhất cái tên "Kim Mẫn Thạc".

Tôi đã suy nghĩ nhiều lắm. Cuối cùng cũng quyết định gửi ba một lá thư.

"Gửi ba Lộc Hàm của con!

Con nay đã lớn rồi, chút chuyện coi như là cũng hiểu được phần nào. Con hiểu giữa ba và chú bác sĩ là quan hệ gì.

Con không ghét bỏ chú ấy, ngược lại rất yêu quý chú. Dù không nhiều bằng ba thương chú ấy. Mấy hôm trước con đọc được câu chuyện của ba trong một cuốn sổ nhỏ, dường như đã rất lâu qua đi rồi. Cả cuộc đời ba gắn liền với ba chữ ấy, tên của chú bác sĩ.

Con hiểu cả cái gì gọi là tình yêu, gọi là thanh xuân tuổi trẻ.

Con lại càng hiểu ba yêu chú ấy nhiều lắm. Xã hội bây giờ cũng đặc biệt phát triển hơn ngày xưa.

Không còn điều gì có thể ngăn cản ba lúc này

Con mong ba có thể can đảm giữ lấy tình yêu của mình. Mong ba được hạnh phúc. Con luôn ủng hộ và tôn trọng quyết định của ba.

Có lẽ ba và chú đợi nhau đã lâu lắm rồi, ba nhỉ.

Lần này ba đừng bỏ lỡ nữa nhé.

Con yêu ba.

Con yêu cả chú"

Tôi biết ba tôi đã đọc đó. Vì trong đáy mắt ba tràn ngập ánh nhìn xúc động.

Một năm sau ba người chúng tôi sang Pháp định cư, hoàn thành ước nguyện bấy lâu của tôi.

Tôi thấy hai chữ hạnh phúc luôn ngập tràn trên gương mặt của ba và chú. Tôi biết mình đã đúng.

Cuộc đời dẫu dài thế, năm tháng trôi chảy chung thủy qua đi, nhưng nguyệt lão nói rằng họ là của nhau. Thì dù có đi tới chân trời góc bể, họ sẽ vẫn tìm được nhau...

-Toàn văn hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip