Chap 16
Nói là nghe nhưng cũng không hẳn là nghe hoàn toàn. Luhan bỗng chốc chở thành tay sai cho Xiumin. Anh luôn luôn ở bên cậu và làm đủ điều cậu yêu cầu, chăm lo cho cậu và trở thành "kẻ ăn bám" trong ánh mắt mọi người không ngoại trừ Xiumin. Nhưng ngày hôm nay cậu thực sự khác lạ. Không cười, không sai bảo Luhan khuân mặt chỉ tỏ ra một biểu cảm chán ghét và âu lo. Đôi mặt cậu cũng thâm đen do thiếu ngủ. Nhìn Xiumin phờ phạc thiếu sức sống lại càng khiến Luhan thêm xót xa hơn.
Như thường ngày khi tiếng chuông báo hiệu vào giờ hoc vang lên cũng là lúc cậu đeo headphone vào và gục xuống bàn và ngủ. Tiết đầu là tiết lịch sử nên Xiumin rất thoải mái mà đi vào giấc ngủ. Gương mặt xinh đẹp ấy dần dần trở nên bình yên và thoải mái hơn khi nãy.
Sau hồi chuông đến gần 10 phút mà vẫn không thấy ông thầy bước vào. Lòng Luhan mừng như nở hoa khi có thể thoải mái ngắm cậu. Nhưng người tính không bằng trời tính, vài phút sau đó ở phía cánh cửa xuất hiện bóng hình của ông thầy Kris. Những bước chân chậm rãi của người thầy tiến lên bục giảng:
"Thầy giáo dạy bộ môn lịch sử bận chút việc cá nhân nên tôi sẽ dạy thay lớp này. Cả lớp lấy sách vở ra làm bài tập, không được nói chuyện, nghe nhạc, dùng điện thoại hay ngủ. Tất cả phải chăm chú làm bài tập cho tôi."
"Vâng ạ"
Đó là điều duy nhất mà cả lớp có thể làm. Tất cả đều thấy bất lực. Vốn dĩ ông thầy này nổi tiếng nghiêm nghị và vô cùng ghê gớm nên một lời nói ra nhue vua ban chiếu chỉ. Không ai dám cão hay phàn nàn mà chỉ biết là phải nhất nhất nghe theo lời.
Lại nhìn sang bên cạnh, Xiumin đang ngủ rất ngon lành. Thỉnh thoảng đôi môi lại vẽ lên một nụ cười nhẹ nhàng tự như cánh hoa đang rơi xuống mặt nước nhẹ nhàng mà thanh khiết. Nhưng hoàn cảnh bây giờ không phải lúc ngắm cái đẹp. Hiện tại Luhan đang rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Một bên là thầy, một bên là người mình yêu. Vừa sợ thầy mà cũng lo Xiumin mất giấc ngủ ngon. Suy đi tính lại vẫn là không nỡ đánh thức ai kia thức dạy.
Kris ngồi xuống rồi đánh cặp mắt diều hâu đi khắp nơi xung quanh lớp học không bỏ lỡ một ngõ ngách hay thậm trí là một con ruồi.
Luhan thì vẫn cố đảm nhiệm tốt vai trò làm chiếc bình phong che chở cho cậu ngủ, thỉnh thoảng không kiềm được lại liếc sang phía ai kia ngắm nghía rồi lại tập chung vào công việc cao cả của bản thân.
Đến khi quay ra Luhan lại bắt gặp ánh mắt của Kris đang nhìn mình chằm chằm. Luhan khẽ chột dã vì nghĩ bản thân đã sơ xuất để thầy phát hiện. Nhưng lạ lùng thay Kris chỉ nhìn chằm chằm về phía cậu và Xiumin chứ không có ý định nêu tên chỉ trích. Nghõ là ông thầy đã bỏ qua, nhưng không. Khi hồi chuông kết thúc vang lên, Kris bước về phía cửa lớp kèm theo câu nói:
"Luhan. Cậu lên phòng gặp tôi nói chuyện."
Đến lúc này Luhan vẫn không nhận ra ý đồ của ông thầy là gì chỉ cảm thấy có chút gì đó khác lạ. Cậu lặng lẽ bước theo sau. Đến nơi cả hai ngồi xuống bàn. Kris chắt ra hai tách trà rồi đưa cho Luhan một tách. Bản thân thì đưa tách trà lên thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm nho nhỏ. Nhìn dáng vẻ của Kris bây giờ cậu không khó để nhận ra ông thầy này thực sự có gia thế không ohải dạng vừa. Từng cử chỉ dù nhỏ nhất đều toát lên vẻ khoan thai, sang trọng.
"Cậu thích Xiumin phải không"
Lời Kris nói ra từng chữ đều làm Luhan chột dạ. Cậu không nghõ lại bị người này phát hiện dễ dàng đến như vậy.
"Thưa thầy. Em không có ạ"
"Cậu đừng cãi tôi. Ngành chính của tôi là tâm lí học. Việc cậu nói dối hay không đều có thể bị tôi phát hiện"
"..."
"Hiện tại tôi đang nói chuyện với cậu với tư cách một người anh trai chứ không phải với tư cách một người thầy. Vì vậy hãy nên thẳng thắn nói chuyện với nhau đi"
Thật đúng là một hoàn cảnh chớ chêu nhất từ trước đến giờ mà Luhan gặp phải. Cậu không nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu phải đối mặt với người nhà Xiumin, với người đang nuôi cậu ăn học, với người hiểu rõ về cuộc sống túng thiếu nghèo khó của cậu. Bản ghân cậu cũng không biệt phải làm gì trong cái hoàn cảnh này cả. Nếu cậu trả lời là đúng như vậy thì quả thực mặt cậu cũng dày thật. Nhưng nếu bảo không phải thì lại càng không có khả năng. Dù sao cũng bị phát hiện nên chỉ còn cách nói thật
"Nếu em nói thực sự đó là thật thì..."
"Vậy cậu nghĩ nó khả thi" Kris một lời nói ra đều rất ngắn gọn và đúng trọng tâm chứ không lề mề hay vòng vo
"Không ạ"
"Vậy sao còn cố chấp"
"Em không có. Chỉ là em không thể bỏ tình yêu này được. Thực sự em đã cố gắng nhưng vẫn không được. Em xin anh cứ để em như thế này thôi. Không cần cậu ấy phải đáp trả. Em chỉ mong đượ yêu và nhìn cậu ấy phía sau thôi. Chỉ cần mình em yêu cậu ấy là được rồi."
Luhan lần này đã quỳ hẳn xuống trước mặt Kris. Đầu cậu cúi gằm nhìn chằm chằm vào sàn nhà để che đi đôi mắt ngấn lệ của mình. Đôi môi cũng đi cắn chặt đến gần như bật máu.
"Vậy thì tùy cậu. Đây là lựa chọn của cậu. Tôi chỉ hỏi vậy thôi chứ không có ý tham gia. Xiumin nó lớn rồi nếu nó biết sẽ tự biết giải quyết chứ không cần đến tôi ra tay. Sau này dù sướng khổ cũng là cậu chịu. Giờ thì đi đi.
Luhan vui sướng không ngừng cảm ơn rồi mau chóng rời đi. Cậu không ngờ người anh trai của Xiumin lại bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng dù sao thò bí mật này của cậu vẫn được bảo vệ an toàn. Bí mất vẫn được bảo vệ thì tình yêu này của anh cũng không sợ bị bại lộ. Niềm vui sướng khiến Luhan không để ý rằng mọi người đang nhìn cậu bằng ánh mắt khác lạ. Thậm trí còn chỉ chỏ, xì xào to nhỏ.
Vẫn cứ mang cái niềm vui đó về lớp. Cậu đi thẳng vào lớp thì thấy Xiumin đang cầm một quyển sổ màu xám đọc. Chẳng phải quyển sổ ấy rất quen nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nó rất giống quyển nhật kí cậu đang dùng gần đây. Nhìn kĩ lại thì đúng là của cậu rồi. Nhanh chóng chạy đến dành lại nhưng gần đến thì lại bị hai ba cậu trai khác giữ lại. Hướng mắt đến phía Xiumin đang ngồi cậu thực sự hoảng loạn
"Không được đọc nó"
"Xin lỗi tôi đọc mất rồi" Xiumin cười bằng nụ cười đầy thích thú và có chút nhạo báng
"Đừng mà Xiumin. Trả lại cho tớ đi"
Xiumin không nói gì thêm chỉ tiến đến đối mặt với Luhan nở một nụ cười vô cùng đáng yêu:
"Cậu thích tôi thật sao? À không phải là yêu tôi mới phải chứ."
Luhan không trả lời. Cậu chỉ biết nhìn Xiumin bằng ánh mắt bàng hoàng đầy kinh hãi và có chút hụt hẫng. Cậu không thể ngờ rằng bản thân lại đau khổ đến mức này.
"Sao anh còn phải hỏi như vậy làm gì? Trong đây ghi rõ ràng rồi mà:
Ngày x/tháng y/năm z.
Xiumin à ! Ngày hôm nay tớ mới nhận ra tớ yêu cậu mất rồi. Làm sao bây giờ. Thực sự yêu cậu rất nhiều." Baekhyun vừa đọc vừa giơ cao quyển sổ nhật kí của Luhan ý muốn mọi người cùng thấy.
Xiumin thì hơi cau mày vì hành động trẻ con của Baekhyun mà cốc cho hai cốc vào đầu rồi mới quay ra Luhan nói: "Thật không?"
Luhan không trả lời chỉ gật gật nhẹ. Xiumin hơi cười nhẹ nhưng lời nói ra có gì đó khác lạ
"Tôi biết bản thân tôi có nhiều người yêu. Nhưng tôi có người để yêu rồi không phải cậu không biết mà biết rất rõ phải không?" Lời Xiumin nói ra không đay nghiến, khinh miệt nhưng nó lại cực kì đặc biệt, cực kì khó hiểu.
"Dù cậu có thể khiến anh trai tôi không nói ra nhưng lại có người nói cho tôi biết. Dù sao tôi cũng chân thành khuyên cậu nên từ bỏ"
Nói rồi Xiumin bỏ ra ngoài cùng với Beakhyun để lại sự dày vò cho Luhan. Cậu không thể khóc cũng chẳng thể cười nổi khi nghe từng lời Xiumin nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip