Chapter 16.2: Chúng ta
Ánh sáng rực lửa từ phía xa xé tan màn sương độc đặc quánh, phá vỡ bầu không khí chết chóc đang bao trùm. Nhóm của Hứa Bảo quay đầu lại, đôi mắt họ lấp lánh một tia hy vọng nhỏ nhoi giữa lúc mọi thứ tưởng chừng đã rơi vào tuyệt vọng.
"Trí Đức!" Hứa Bảo thốt lên, giọng cậu khản đặc nhưng đầy sự vui mừng lẫn ngạc nhiên.
Bóng dán của Trí Đức hiện ra trong ánh sáng lửa cháy rực. Anh bước lên, đôi mắt sắc lạnh quét qua chiến trường, tay siết chặt một ngọn thương lửa đang cháy âm ỉ.
"Có vẻ các cậu đang gặp khó khăn," Trí Đức nói, giọng anh chắc chắn. Dường như sự xuất hiện của anh ngay lập tức làm giảm bớt áp lực đang đè nặng lên cả nhóm.
"Khó khăn là còn nhẹ đấy," Trí Khôi cười gượng, ánh mắt anh ánh lên vẻ mừng rỡ. "Cậu đến thật đúng lúc."
"Đúng là kịp lúc, nhưng tình hình này không dễ xử lý đâu," Trí Đức đáp, ánh mắt anh hướng về phía Hydra đang đứng sừng sững, khí độc và hơi lạnh vẫn bao phủ khắp chiến trường.
"Cậu làm cách nào tới được đây?" Gia Hân hỏi, đôi mắt vẫn đỏ hoe vì mệt mỏi.
"Tôi nghe thấy tiếng nổ và cảm nhận được dao động ma lực từ xa," Trí Đức nói. "Và tôi không thể đứng nhìn các cậu chiến đấu một mình."
Ánh mắt anh chạm vào Hứa Bảo, mang theo sự lo lắng khó tả. "Cậu ổn chứ, Bảo?"
"Ổn... ít nhất là chưa gục," Hứa Bảo đáp, đôi môi mím chặt nhưng vẫn cố mỉm cười.
Kế hoạch phản công
Không để mất thêm thời gian, Trí Đức nhanh chóng bước lên đảm nhận vai trò chỉ huy. Anh nhìn quanh, quan sát tình trạng của cả nhóm và đưa ra những quyết định dứt khoát.
"Nghe này," anh nói, giọng nói mạnh mẽ của anh thu hút sự chú ý của mọi người. "Nếu chúng ta tiếp tục tấn công như vừa rồi, sẽ chẳng mang lại kết quả gì ngoài việc tự làm mình kiệt sức. Hydra quá thông minh để bị hạ gục bởi những đòn đơn lẻ."
"Vậy phải làm gì?" Đình Đạt hỏi, giọng cậu vẫn còn run rẩy vì kiệt sức.
"Chúng ta cần chia nhiệm vụ rõ ràng hơn," Trí Đức nói, đôi mắt anh sắc lạnh như ngọn lửa trong đêm. "Tôi và Bảo sẽ trực tiếp đối đầu với đầu Độc. Khôi, cậu hãy dùng ánh sáng để làm suy yếu tầm nhìn của nó. Đạt, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ chúng tôi khỏi khí độc bằng cách dựng các hàng rào đất liên tục. Hân, cậu chỉ cần hỗ trợ từ xa bằng đòn tấn công tầm xa."
"Nghe có vẻ hợp lý..." Gia Hân gật đầu, đôi mắt cô ánh lên chút hy vọng. "Nhưng còn đầu Lửa và đầu Băng thì sao?"
"Nhóm khác sẽ lo phần đó," Trí Đức đáp chắc nịch. "Chúng ta chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ của mình. Đừng phân tâm."
Hứa Bảo đứng lặng, ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào Trí Đức. "Cậu nghĩ chúng ta có cơ hội không?"
"Cơ hội chỉ đến khi chúng ta không bỏ cuộc," Trí Đức đáp, đôi mắt anh ánh lên sự kiên định.
Tái chiến
Khi tất cả đã vào vị trí, trận chiến lại bùng nổ một lần nữa. Hydra gầm rú, như cảm nhận được sự thay đổi chiến thuật của nhóm, nó trở nên hung hãn hơn. Đầu Độc phun ra một luồng khí tím đặc quánh, tràn ngập cả khu vực.
"Khí độc đang lan ra! Đạt, nhanh lên!" Trí Đức hét lớn, đôi mắt anh không rời khỏi con quái vật.
"Biết rồi!" Đình Đạt đáp, giọng cậu run lên nhưng vẫn cố gắng giậm mạnh chân xuống đất. Một bức tường đất lớn được dựng lên, chặn đứng làn khí độc ngay trước khi nó kịp lan tới cả nhóm.
"Khôi, làm mờ tầm nhìn của nó đi!" Trí Đức ra lệnh, và ngay lập tức, Trí Khôi triệu hồi một luồng sáng chói lòa bắn thẳng vào mắt của đầu Độc.
"Được rồi, giờ là lúc của chúng ta!" Trí Đức hét lớn, lao thẳng lên phía trước. Ngọn lửa trong tay anh biến thành một cây thương rực sáng, xoay tròn như cơn lốc trước khi được ném thẳng vào cổ của đầu Độc.
Hydra gầm lên, đau đớn và điên cuồng. Nhưng trước khi nó kịp phản công, Hứa Bảo đã lao tới, thanh kiếm bóng tối của cậu tạo nên một đường chém sắc bén nhắm thẳng vào vết thương mà Trí Đức vừa tạo ra.
"Tiếp tục đi! Chúng ta đang làm nó suy yếu!" Gia Hân hét lớn từ phía sau, đôi tay cô rung lên khi triệu hồi những mũi giáo nước, nhắm thẳng vào mắt của đầu Độc.
Đình Đạt, dù kiệt sức, vẫn không ngừng dựng thêm tường chắn để bảo vệ nhóm khỏi khí độc. "Tôi không trụ được lâu đâu... Cố gắng nhanh lên!"
Tiếng gầm rú của Hydra vang vọng khắp chiến trường, hòa cùng tiếng răng rắc khi băng và đất vỡ ra dưới sức mạnh hủy diệt của nó. Lớp khí độc dày đặc, băng giá lạnh lẽo và ngọn lửa nóng rực từ ba cái đầu của Hydra cùng lúc tấn công, khiến mọi thứ xung quanh như đang sụp đổ.
"Cẩn thận!" Trí Khôi hét lớn, nhưng tiếng hét của anh nhanh chóng bị át đi bởi một cột lửa khổng lồ phóng ra từ đầu Lửa.
Gia Hân, đang cố gắng điều khiển dòng nước để làm dịu khí độc, bị cú quật bất ngờ từ chiếc đuôi của Hydra đánh trúng. Cô ngã mạnh xuống đất, đôi tay run rẩy, không thể triệu hồi thêm bất kỳ đòn tấn công nào.
"Không ổn rồi!" Đình Đạt hét lên, giọng cậu lạc đi vì hoảng sợ. Cậu cố gắng dựng lên một bức tường đất khác để bảo vệ nhóm, nhưng chiếc đuôi khổng lồ của Hydra đã phá tan nó chỉ trong chớp mắt.
"Khí độc đang lan rộng! Tôi không thở được nữa!" Gia Hân thở hổn hển, khuỵu xuống, đôi mắt đỏ hoe vì mệt mỏi.
Trí Khôi, dù đã cố gắng dùng ánh sáng để làm suy yếu Hydra, nhưng ánh sáng của anh ngày càng yếu đi. "Chúng ta không thể chống lại nó nữa... Nó quá mạnh!"
Hứa Bảo đứng ở tuyến đầu, ánh mắt cậu lấp lánh sự giận dữ lẫn tuyệt vọng. "Không! Chúng ta không thể từ bỏ! Nếu bây giờ lùi bước, mọi thứ sẽ kết thúc!"
"Bảo, đừng làm liều!" Đình Đạt hét lên, nhưng chính cậu cũng bị hất văng bởi một đợt phản công của đầu Băng.
Hydra, như nhận ra sự yếu thế của nhóm, càng trở nên hung hãn hơn. Cả ba đầu cùng lúc tấn công, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Từng thành viên trong nhóm bị áp đảo hoàn toàn, không còn ai có thể đứng vững.
Bỏ cuộc?
Bầu không khí chiến trường gần như đặc quánh bởi mùi khói, khí độc, và hơi lạnh băng giá. Từng tiếng gầm rú dữ dội của Hydra như xé toang không gian, nhấn chìm tất cả trong nỗi tuyệt vọng.
Hứa Bảo đứng đó, đôi tay cậu run rẩy khi nắm chặt thanh kiếm bóng tối đã bắt đầu nhạt màu. Nhìn quanh, cậu thấy từng đồng đội của mình đều đã kiệt sức. Gia Hân quỵ xuống, gương mặt nhợt nhạt vì ngấm khí độc. Đình Đạt nằm bất động ở góc khác, hơi thở nặng nề như muốn tắt. Trí Khôi, ánh sáng từ đôi tay anh mờ dần, cơ thể cũng đang run lên vì kiệt quệ.
"Không thể kết thúc như thế này..." Hứa Bảo lẩm bẩm, ánh mắt cậu đầy sự đau đớn và bất lực.
Từ phía bên kia, Trí Đức đang cố đứng dậy sau đòn tấn công dữ dội từ Hydra. Một phần cơ thể anh bị đóng băng, nhưng ánh lửa quanh anh vẫn còn le lói. "Bảo!" Anh hét lớn, giọng vang vọng trong bầu không khí nặng nề.
Hứa Bảo quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Dù cơ thể họ đã kiệt sức, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn còn một tia hy vọng nhỏ nhoi.
"Đức... chúng ta phải làm gì đó..." Hứa Bảo nói, giọng cậu nghẹn lại.
"Đúng vậy... nhưng lần này, chúng ta phải đánh cược tất cả," Trí Đức đáp, đôi mắt anh ánh lên sự kiên định.
Ký ức
Những ký ức như những dòng nước lũ ùa về trong tâm trí Hứa Bảo, kéo cậu trở lại những ngày tháng cắm cúi trong thư viện để tìm lời giải cho sức mạnh bóng tối của mình. Cậu nhớ lại lần đầu tiên phát hiện một ghi chép cổ xưa về hai kỹ thuật ma thuật bóng tối huyền thoại: "Dạ Kiếm Vực" và "Vô Hạn Bóng Tối".
"Dạ Kiếm Vực" là kỹ thuật tấn công hủy diệt, triệu hồi hàng chục lưỡi kiếm bóng tối để phong tỏa và làm suy yếu đối thủ. Các lưỡi kiếm sẽ không ngừng di chuyển, cắt ngang mọi thứ trong tầm kiểm soát của nó.
Trong khi đó, "Vô Hạn Bóng Tối" lại là kỹ thuật chiến thuật tối thượng, tạo ra một không gian phong tỏa toàn diện, hạn chế sức mạnh và hành động của kẻ thù. Nhưng để kích hoạt, kỹ thuật này yêu cầu người sử dụng phải đạt tới giới hạn cả về ý chí và ma lực.
Hứa Bảo từng thử đọc về cách sử dụng cả hai kỹ thuật này cùng lúc, nhưng ngay từ đầu cậu đã từ bỏ ý định – vì khả năng của cậu khi ấy không đủ, và nguy cơ mất kiểm soát nếu thất bại là quá cao.
Nhưng lần này thì khác.
"Được ăn cả, ngã về không..." Hứa Bảo lẩm bẩm, đôi tay cậu siết chặt lấy thanh kiếm bóng tối. "Nếu không làm gì, tất cả chúng ta sẽ chết."
Ngọn lửa vĩnh hằng
Trong khi đó, ở phía bên kia chiến trường, Trí Đức cũng đang chiến đấu với những ký ức và áp lực đè nặng lên vai.
Từ nhỏ, anh đã được dạy rằng ngọn lửa của mình không chỉ là một sức mạnh tấn công, mà còn là biểu tượng của sự bảo vệ và kiên định. Anh nhớ lại những lần tập luyện khắc nghiệt, khi cha anh kể về một kỹ thuật lửa cổ xưa: "Thần Viêm Bạch Hỏa."
Đây là ngọn lửa trắng thuần khiết, mang sức mạnh hủy diệt tối thượng, đủ sức phá hủy mọi lớp giáp, mọi phòng thủ cứng nhất. Nhưng để giải phóng kỹ thuật này, người sử dụng phải hy sinh một lượng ma lực lớn, thậm chí chấp nhận tổn thương cơ thể nghiêm trọng.
"Lửa này không phải để thiêu cháy, mà là để bảo vệ," Trí Đức nhớ lại lời cha mình, đôi mắt anh bừng sáng giữa làn khí độc.
Chúng ta
"Bảo!" Trí Đức hét lớn, giọng anh vang vọng qua khói bụi và hỗn loạn.
Hứa Bảo quay đầu lại, ánh mắt cậu chạm vào ánh nhìn sắc lạnh nhưng đầy sự tin tưởng của Trí Đức.
"Nếu cậu còn bất kỳ sức mạnh nào, hãy sử dụng nó ngay bây giờ! Đừng để nỗi sợ cản trở cậu!" Trí Đức hét lớn.
"Tôi có thể... nhưng tôi không chắc mình sẽ kiểm soát được..." Hứa Bảo thốt lên, giọng cậu nghẹn lại.
"Đừng sợ thất bại! Nếu cậu không làm gì, chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa!" Trí Đức đáp, đôi tay anh bùng lên những tia lửa trắng rực rỡ.
Lời nói của Trí Đức như thắp lên ngọn lửa trong lòng Hứa Bảo. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
"Được rồi, Đức. Nếu cậu tin tôi... thì lần này, tôi sẽ không làm cậu thất vọng."
Hứa Bảo nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng giọt ma lực trong cơ thể đang tuôn trào. Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh như ngưng lại, chỉ còn lại nhịp đập trái tim cậu và tiếng gọi của bóng tối trong tâm trí.
"Đây là cơ hội duy nhất... Tôi không thể thất bại," cậu thầm nghĩ.
Cậu giơ cao thanh kiếm bóng tối lên trời, luồng ma lực từ cơ thể cậu bắt đầu dâng trào, tạo thành những làn sóng đen tuyền lan ra khắp chiến trường.
"Vô Hạn Bóng Tối!"
Từ thanh kiếm, một vòng tròn ma thuật khổng lồ bùng nổ, phủ kín toàn bộ khu vực. Bóng tối sâu thẳm nuốt chửng tất cả, từ ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, đến những hơi lạnh băng giá. Trong không gian này, Hydra gầm lên đầy đau đớn.
Lớp vảy cứng của nó bắt đầu bị ăn mòn bởi năng lượng bóng tối, từng mảng vảy nứt toác, để lộ ra những phần cơ thể yếu ớt bên trong. Các đầu của nó trở nên rối loạn, không thể định vị được mục tiêu trong bóng tối vĩnh hằng.
Bên ngoài vòng tối, Trí Đức và những người còn lại kinh ngạc nhìn khung cảnh kỳ lạ. "Cái này... quá mạnh..." Trí Đức lẩm bẩm, ánh mắt anh ánh lên sự thán phục lẫn lo lắng.
Trong không gian đen tối, Hứa Bảo đứng sừng sững, ánh sáng từ đôi mắt cậu như hai ngọn đèn nhỏ giữa màn đêm vô tận. "Tôi sẽ giữ không gian này ổn định," cậu nói, giọng vang vọng khắp chiến trường. "Đức, phần còn lại là của cậu!"
Trí Đức tung chiêu thức đầu tiên – "Liên Hoàn Viêm Kích"
"Hiểu rồi!" Trí Đức hét lớn, đôi tay anh bốc cháy dữ dội, ngọn lửa trắng và đỏ xoay tròn xung quanh anh như một cơn lốc.
Anh giơ tay lên, triệu hồi hàng chục cây thương lửa, từng cây rực sáng như những ngọn đuốc cháy trong đêm. Ngọn lửa này không chỉ mang nhiệt độ cực cao, mà còn có sức xuyên phá khủng khiếp.
"Liên Hoàn Viêm Kích!"
Từng cây thương lửa lao thẳng vào Hydra, nhắm vào các điểm yếu mà Hứa Bảo đã mở ra từ trước. Những cú va chạm tạo ra những tiếng nổ lớn, từng mảng cơ thể của Hydra bị xé toạc bởi sức mạnh của ngọn lửa.
Hydra gầm rú điên cuồng, cố gắng thoát khỏi bóng tối, nhưng mỗi lần nó chuyển động, các lưỡi kiếm bóng tối trong không gian lại cắt sâu hơn vào cơ thể nó.
"Cố lên, chúng ta đang làm nó suy yếu!" Hứa Bảo hét lớn, mồ hôi tuôn dài trên gương mặt cậu khi cố gắng duy trì sức mạnh của "Vô Hạn Bóng Tối."
Hứa Bảo kích hoạt "Dạ Kiếm Vực" – Tăng áp lực lên Hydra
Nhận thấy cơ thể Hydra đang bị suy yếu rõ rệt, Hứa Bảo quyết định tung đòn tiếp theo. Cậu hít sâu, tập trung toàn bộ ý chí, thanh kiếm bóng tối trong tay cậu bắt đầu rung lên, phát ra những luồng năng lượng sắc bén.
"Dạ Kiếm Vực!"
Từ vòng tối, hàng chục lưỡi kiếm bóng tối xuất hiện, xoay tròn xung quanh Hydra. Mỗi lưỡi kiếm di chuyển với tốc độ cực nhanh, liên tục cắt qua lớp giáp cứng còn sót lại trên cơ thể con quái vật.
"Đây là kết thúc của ngươi!" Hứa Bảo hét lớn, đôi mắt cậu sáng rực trong màn đêm.
Hydra không thể chịu đựng nổi sức ép từ hai tầng tấn công liên tục. Các đầu của nó, vốn đã rối loạn, giờ đây chỉ có thể gầm rú trong tuyệt vọng.
"Đức, bây giờ! Đòn quyết định!" Hứa Bảo hét lớn, giọng cậu khản đặc nhưng đầy quyết tâm.
Hắc bạch song long
Cả chiến trường chìm trong không khí nặng nề và áp lực, chỉ còn tiếng thở dốc và gầm gừ yếu ớt từ Hydra. Dù cơ thể khổng lồ của nó đã bị tàn phá nghiêm trọng bởi các đòn tấn công trước đó, nhưng ánh mắt hung dữ và ba chiếc đầu vẫn không ngừng cố gắng vùng vẫy, tìm cách phản công.
Hứa Bảo và Trí Đức đứng cạnh nhau, cả hai đều thấm đẫm mồ hôi, cơ thể gần như kiệt sức. Nhưng ánh mắt họ, dù mệt mỏi, vẫn rực sáng với ý chí không thể lay chuyển.
"Đức... lần này, chúng ta phải làm cùng nhau," Hứa Bảo nói, giọng cậu trầm và khàn đi nhưng đầy quyết tâm.
"Phải... đây là đòn quyết định," Trí Đức đáp, đôi mắt anh lóe lên sự tin tưởng. "Chúng ta sẽ kết thúc nó, ngay tại đây."
Hứa Bảo đưa tay về phía Trí Đức, lòng bàn tay cậu run rẩy nhưng vẫn cố giữ vững. Trí Đức nhìn cậu trong giây lát, rồi nắm lấy bàn tay đó, một cái nắm chặt, như để trao nhau sức mạnh.
"Bóng tối và ánh sáng... cùng nhau," Trí Đức nói, giọng anh trầm ấm, chắc chắn.
"Phải... không thể để bất kỳ thứ gì chia rẽ được," Hứa Bảo gật đầu, đôi mắt cậu ánh lên tia sáng của sự quyết tâm.
Kích Hoạt Hắc Bạch Song Long
Khi hai bàn tay chạm nhau, luồng năng lượng từ cả hai cơ thể bùng nổ như một cơn sóng thần. Bóng tối từ Hứa Bảo và ánh sáng lửa trắng từ Trí Đức hòa quyện, không xung đột mà lại hòa hợp một cách kỳ lạ.
Không gian xung quanh họ rung chuyển dữ dội, mặt đất rạn nứt, không khí như bị xé toạc bởi sự kết hợp này.
"Chuẩn bị!" Trí Đức hét lớn, ngọn lửa trắng thuần khiết bao quanh cơ thể anh như một chiếc áo giáp.
"Tôi đã sẵn sàng!" Hứa Bảo đáp, bóng tối từ cơ thể cậu lan rộng ra, che phủ mọi thứ như một tấm màn đen khổng lồ.
"Triệu hồi Hắc Bạch Song Long!" Cả hai hét lớn, đồng thời giơ tay còn lại lên cao.
Từ bàn tay họ, hai con rồng khổng lồ lao ra – một con rồng bóng tối đen tuyền từ Hứa Bảo và một con rồng lửa trắng rực rỡ từ Trí Đức.
Hai con rồng bay lượn trên không trung, xoay tròn quanh nhau như đang múa trong sự phối hợp hoàn hảo. Ánh sáng và bóng tối đan xen, tạo ra một cảnh tượng vừa đẹp đẽ vừa hùng vĩ.
Hydra nhận thấy nguy hiểm, ba cái đầu của nó đồng loạt phun ra lửa, băng, và khí độc trong một nỗ lực cuối cùng để chống trả.
"Không đời nào đâu!" Hứa Bảo hét lớn, bóng tối từ con rồng của cậu bùng nổ, hút toàn bộ khí độc vào trong, vô hiệu hóa nó.
"Tới lượt tôi!" Trí Đức hét lên, con rồng trắng của anh phun ra một luồng lửa trắng nóng rực, đốt cháy toàn bộ ngọn lửa và hơi lạnh mà Hydra phun ra.
"Cùng kết thúc nào!" Cả hai đồng thanh, đôi tay họ siết chặt hơn, sức mạnh của hai con rồng tập trung thành một mũi nhọn lao thẳng vào trung tâm cơ thể Hydra.
Hai con rồng hòa quyện thành một vòng xoáy khổng lồ, lao thẳng về phía Hydra với tốc độ không thể ngăn cản. Lực va chạm tạo ra một vụ nổ chấn động, khiến toàn bộ chiến trường chìm trong ánh sáng chói lòa và bóng tối sâu thẳm.
Hydra gầm lên một tiếng cuối cùng, trước khi cơ thể khổng lồ của nó bị xé toạc thành từng mảnh bởi sức mạnh kết hợp này. Lớp vảy cứng rắn bị nghiền nát, máu đen tràn ra khắp mặt đất, và cuối cùng, con quái vật ngã gục, không còn sức sống.
Chiến thắng
Khói bụi tan dần, chiến trường giờ đây chỉ còn lại những dấu vết của sự tàn phá. Cơ thể khổng lồ của Hydra nằm bất động trên mặt đất, ba cái đầu gục xuống, máu đen chảy thành dòng khắp khu vực xung quanh.
Hứa Bảo và Trí Đức vẫn đứng đó, nhưng cả hai cơ thể như kiệt quệ hoàn toàn. Hứa Bảo lảo đảo, đôi tay cậu vẫn nắm chặt thanh kiếm bóng tối, nhưng ánh sáng trên thanh kiếm đã hoàn toàn tắt ngấm.
"Đức..." Hứa Bảo quay đầu nhìn Trí Đức, đôi mắt mờ đi vì mệt mỏi.
"Chúng ta... đã làm được..." Trí Đức đáp, giọng anh yếu ớt nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên tia sáng của sự mãn nguyện.
"Phải... cuối cùng..." Hứa Bảo mỉm cười nhẹ, nhưng ngay lập tức cơ thể cậu không còn chống đỡ được nữa. Đôi chân cậu khuỵu xuống, thanh kiếm rơi khỏi tay, và cả người ngã xuống mặt đất.
"Bảo!" Trí Đức hét lên, nhưng chính anh cũng không thể gượng dậy thêm nữa. Cơ thể anh cũng lảo đảo, ngọn lửa trắng quanh anh tan biến hoàn toàn. Anh chỉ kịp bước một bước về phía Hứa Bảo trước khi ngã quỵ bên cạnh cậu.
"Bảo! Đức!" Giọng Gia Hân vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng.
Cô và Đình Đạt, cùng những thành viên còn lại, lao nhanh về phía hai người. Dù cơ thể cả nhóm đều đã mệt mỏi, nhưng ánh mắt họ đầy sự lo lắng khi nhìn thấy Hứa Bảo và Trí Đức nằm bất động trên mặt đất.
"Cả hai đã sử dụng quá nhiều ma lực..." Gia Hân lẩm bẩm, cố gắng đỡ Hứa Bảo dậy.
"Chúng ta phải đưa họ ra khỏi đây ngay lập tức," Đình Đạt nói, đôi tay cậu run lên nhưng vẫn cố gắng gượng để giúp Trí Đức.
Trí Khôi, dù kiệt sức, cũng lao tới, ánh sáng từ tay anh yếu ớt nhưng đủ để tạo một luồng ánh sáng dẫn đường. "Tôi sẽ lo phần kiểm tra xung quanh. Đảm bảo không còn mối nguy hiểm nào nữa."
Cả nhóm cùng nhau hỗ trợ, cố gắng đưa Hứa Bảo và Trí Đức rời khỏi chiến trường. Trên gương mặt họ là sự thán phục và lo lắng, nhưng trong lòng, ai cũng hiểu rằng hai người bạn của họ đã làm nên điều không tưởng.
Dưới bầu trời rực sáng sau khi màn đêm bóng tối tan biến, nhóm bạn dìu nhau rời khỏi chiến trường, mang theo hai anh hùng đã vượt qua giới hạn của mình. Trận chiến đã kết thúc, nhưng hậu quả của nó còn in sâu trong tâm trí mỗi người...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip