Chapter 4: Ánh sáng trong bóng tối
Giờ học về phép thuật chữa lành với Cô Leliz
Buổi sáng tại Lumindale bắt đầu bằng ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua các tòa tháp. Hứa Bảo bước vào lớp học, tâm trạng có phần lạ lẫm. Thay vì Cô Xuân Loan như thường lệ, hôm nay họ được học với Cô Leliz – một giáo viên nổi tiếng trong học viện về kỹ năng chữa lành và sử dụng thảo dược.
Cô Leliz xuất hiện, dáng vẻ tự tin và chuyên nghiệp. Mái tóc nâu ánh đỏ được buộc cao, cặp kính tròn nhỏ khiến cô toát lên vẻ thông thái. Bộ áo choàng màu xanh lá của cô lấp lánh những ký tự phép thuật, khiến không gian như sáng bừng.
"Chào các em," cô mở lời. "Hôm nay chúng ta sẽ khám phá một lĩnh vực rất quan trọng: nghệ thuật chữa lành. Đây không chỉ là phép thuật, mà còn là cách để bảo vệ những người thân yêu, đồng thời giữ gìn mạng sống trên chiến trường."
Ánh mắt sắc sảo của cô quét qua lớp, dừng lại trên từng học sinh. Khi ánh mắt đó chạm đến Hứa Bảo, cậu cảm nhận được một áp lực vô hình, nhưng đồng thời cũng là sự khích lệ lặng lẽ.
"Bất kỳ nguyên tố nào cũng có thể học phép chữa lành," cô nói tiếp. "Nước và ánh sáng thường được cho là phù hợp nhất, nhưng ngay cả lửa, đất, hay bóng tối đều có cách riêng của nó. Điều quan trọng là sự cân bằng."
Câu nói đó làm dấy lên sự tò mò trong Hứa Bảo. "Bóng tối có thể chữa lành ư?" cậu lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên tia hy vọng mơ hồ.
Cô Leliz dường như nghe thấy, cô mỉm cười và nói: "Phải, bóng tối không chỉ là phá hủy. Nó có thể bao bọc, che chở, và bảo vệ nếu được sử dụng đúng cách. Em sẽ hiểu điều đó qua thực hành."
Buổi thực hành – Tinh thạch chữa lành và sự cố bất ngờ
Khi cả lớp di chuyển sang phòng thực hành, mỗi học sinh được phát một viên tinh thạch chữa lành – một viên đá nhỏ phát sáng nhạt, được dùng để đo lường khả năng kiểm soát phép thuật. Cô Leliz giải thích nhiệm vụ: truyền năng lượng nguyên tố vào viên tinh thạch và kích hoạt ánh sáng chữa lành.
"Ánh sáng từ viên tinh thạch phải đều và ổn định," cô nói. "Nếu không, người được chữa lành sẽ cảm nhận đau đớn thay vì hồi phục."
Mỹ Phương bước lên đầu tiên, đôi mắt cô ánh lên sự tự tin. Với nguyên tố nước, cô dễ dàng tạo ra một luồng ánh sáng xanh nhạt tỏa ra từ viên đá, mềm mại và dịu dàng.
"Tốt lắm, Mỹ Phương," Cô Leliz nhận xét. "Năng lượng của em rất cân bằng, nhưng hãy cố gắng duy trì lâu hơn nữa."
Trí Đức là người tiếp theo. Khi anh đặt tay lên viên tinh thạch, một luồng sáng đỏ rực bùng lên, mạnh mẽ đến mức viên đá nóng lên.
"Đây không phải thiêu đốt, Trí Đức," cô nhắc nhở, nhướng mày. "Hãy kiểm soát sức mạnh của em. Sự thừa thãi này không mang lại sự an toàn, nó có thể làm hại người được chữa lành."
Khi đến lượt Hứa Bảo, cả lớp im lặng. Cậu đặt tay lên viên đá, cảm nhận sự mát lạnh của nó. Ban đầu, ánh sáng rất mờ nhạt, nhưng dần dần, một luồng sáng tím nhạt bắt đầu lan tỏa, chập chờn như ngọn nến trước gió.
"Thú vị đấy," Cô Leliz bước lại gần, quan sát kỹ. "Nguyên tố bóng tối thường khó duy trì trong phép chữa lành, nhưng em đã làm được. Em chỉ cần tập trung hơn để giữ nó ổn định."
Hứa Bảo ngạc nhiên, cậu không ngờ mình lại có thể làm được đến vậy. Trí Đức, đứng gần đó, nhướng mày, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa có chút thách thức.
"Tôi không nghĩ cậu có thể làm được," Trí Đức nói, giọng nửa đùa nửa thật. "Nhưng lần sau đừng để tôi phải chờ lâu như thế."
Hứa Bảo bật cười nhỏ. "Cảm ơn... tôi sẽ cố gắng."
Tại khu vườn thảo dược – Kỷ niệm đáng nhớ
Buổi chiều, cả lớp được dẫn đến khu vườn thảo dược của học viện để thực hành thu thập nguyên liệu. Khu vườn trải dài, với hàng loạt cây cỏ quý hiếm được trồng xen kẽ trong những khu vực được bảo vệ bằng phép thuật.
Hứa Bảo, Trí Đức, và Mỹ Phương được xếp chung một nhóm. Cả ba cùng đi sâu vào khu vườn để tìm những loại thảo dược cần thiết.
"Nhìn chỗ này xem!" Mỹ Phương reo lên, chỉ vào một cây cỏ có những bông hoa nhỏ màu tím ánh kim. "Đây là Hoa Bóng Tối, nó thường được dùng để làm thuốc an thần."
"Cái tên thật hợp với cậu, Hứa Bảo," Trí Đức cười, nhặt một bông hoa lên. "Có khi bóng tối của cậu cũng giúp người ta ngủ ngon được ấy chứ."
Hứa Bảo khẽ cười, không phản bác. "Còn cậu thì sao? Lửa của cậu chỉ khiến người khác thức trắng thôi."
Mỹ Phương che miệng cười, cảm thấy không khí giữa họ trở nên thoải mái hơn.
Khi cả nhóm đang chăm chú tìm kiếm, một tiếng "á!" vang lên. Hứa Bảo và Mỹ Phương quay lại, thấy Trí Đức ngồi bệt xuống đất, tay ôm chân. Một cái gai dài nhọn găm sâu vào da anh, máu chảy ra từng giọt.
"Cậu ổn chứ?" Mỹ Phương hốt hoảng chạy lại.
"Ổn cái gì mà ổn," Trí Đức nhăn nhó. "Gai độc đấy."
Mỹ Phương lấy thuốc chữa ra, nhưng Trí Đức lắc đầu. "Khoan đã. Để Hứa Bảo thử đi. Cậu ấy cần luyện tập mà."
Hứa Bảo luống cuống. "Tôi... chưa chắc mình làm được."
"Thử đi!" Trí Đức nhấn mạnh, giọng có phần nghiêm khắc.
Hứa Bảo đặt tay lên vết thương, hít sâu và tập trung. Cậu tưởng tượng luồng bóng tối trong mình là một tấm màn che nhẹ nhàng bao bọc lấy vết thương. Ánh sáng tím nhạt xuất hiện, lan tỏa trên da Trí Đức.
"Thật tuyệt!" Mỹ Phương reo lên.
Trí Đức nhìn vết thương lành lại, rồi liếc Hứa Bảo, nụ cười nhếch môi quen thuộc. "Không tệ. Nhưng lần sau cậu phải nhanh hơn."
Sự kiện tại ký túc xá – Khoảnh khắc riêng tư
Buổi tối, sau khi trở về ký túc xá, Hứa Bảo đang ngồi bên bàn học, ghi chép lại những điều học được trong ngày. Bỗng có tiếng gõ cửa.
Khi mở cửa, cậu thấy Trí Đức đứng đó, tay cầm một chai sữa.
"Cái này, coi như phần thưởng vì cậu đã làm tốt hôm nay," Trí Đức nói, đưa chai sữa cho cậu.
"Cảm ơn... nhưng sao cậu lại–"
"Đừng hỏi nhiều," Trí Đức cắt ngang, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. "Tôi chỉ muốn nói... hôm nay cậu thật sự khiến tôi bất ngờ. Bóng tối của cậu không tệ, nếu cậu biết cách dùng nó."
Hứa Bảo nhìn Trí Đức, cảm giác khó tả trào lên trong lòng. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình được công nhận – không chỉ bởi một người thầy, mà còn bởi một người bạn.
"Cảm ơn, Trí Đức," cậu nói nhỏ, nhưng đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
Trong căn phòng yên tĩnh, cả hai ngồi lại, trò chuyện thêm về những dự định trong ngày mai, như thể khoảng cách giữa họ dần bị xóa nhòa.
Cuộc trò chuyện trong ký túc xá – Những cảm xúc khó gọi tên
Trí Đức dựa lưng vào ghế, đôi tay gác sau đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần phòng. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua trước khi anh cất lời: "Cậu có bao giờ nghĩ rằng, bóng tối của cậu... có thể làm được nhiều hơn không?"
Hứa Bảo ngẩng đầu lên từ quyển sổ ghi chép, đôi mắt lộ rõ vẻ bối rối. "Ý cậu là gì?"
"Tôi chỉ thắc mắc," Trí Đức nhún vai, đôi mắt ánh lên vẻ sâu lắng mà Hứa Bảo ít khi thấy. "Cậu luôn nhìn sức mạnh của mình như một gánh nặng. Nhưng cậu không nhận ra rằng hôm nay, nó đã giúp người khác – giúp tôi."
Hứa Bảo khựng lại, đôi tay nắm chặt chai sữa Trí Đức đưa. Cảm giác ấm áp kỳ lạ len lỏi trong lòng, nhưng cậu không biết phải trả lời thế nào. "Tôi chỉ sợ... nếu tôi không kiểm soát được bóng tối, mọi chuyện sẽ tệ hơn."
"Cậu sợ, nhưng cậu vẫn cố làm. Đó mới là điều đáng nể." Trí Đức rướn người về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào Hứa Bảo. "Không phải ai cũng dám đối mặt với nỗi sợ hãi của mình đâu. Nhưng hôm nay, cậu đã làm được. Thế nên... tôi nợ cậu một lời cảm ơn."
Câu nói bất ngờ ấy khiến Hứa Bảo mở to mắt. Cậu không ngờ một người như Trí Đức, luôn mạnh mẽ và tự tin, lại có thể nói ra những lời như vậy. "Không cần cảm ơn đâu. Tôi chỉ... làm những gì mình nên làm thôi."
"Vậy à?" Trí Đức khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười lần này có chút gì đó mềm mại hơn. Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nơi ánh trăng đổ bóng lên khuôn mặt góc cạnh của anh.
"Cậu biết không, Hứa Bảo?" Trí Đức nói, giọng trầm hơn hẳn. "Tôi không phải lúc nào cũng mạnh mẽ như cậu nghĩ. Cũng có lúc tôi nghi ngờ chính mình. Nhưng... nếu tôi cứ mãi sợ hãi, tôi sẽ chẳng bao giờ tiến lên được. Và cậu cũng thế. Bóng tối của cậu không phải kẻ thù. Nó chỉ cần một người dẫn lối – và người đó chính là cậu."
Lời nói ấy làm tim Hứa Bảo đập mạnh hơn bình thường. Cậu không thể diễn tả được cảm giác ấy – vừa ấm áp, vừa có chút lạ lẫm. Hứa Bảo không nhìn Trí Đức nữa, ánh mắt cậu dừng lại trên chai sữa, như cố tìm thứ gì đó để trấn tĩnh.
"Cậu nói nghe cứ như... đang cổ vũ tôi vậy," Hứa Bảo cười nhẹ, nhưng giọng cậu pha chút ngại ngùng.
"Có lẽ," Trí Đức đáp, quay lại với một cái nhìn tinh nghịch. Anh bước đến, đặt tay lên vai Hứa Bảo, nhẹ nhàng nhưng vững chắc. "Vậy nên, đừng khiến tôi thất vọng. Tôi không muốn đi theo một người đồng đội yếu đuối."
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ dường như ngắn lại. Ánh mắt của Trí Đức, dù luôn toát lên sự tự tin, giờ đây lại mang một sự quan tâm mà Hứa Bảo không biết nên đón nhận thế nào.
"Tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu," Hứa Bảo thì thầm, giọng nhỏ nhưng đầy quyết tâm.
Trí Đức mỉm cười hài lòng, rút tay lại rồi bước ra cửa. Trước khi đi, anh quay lại nói thêm một câu, giọng thấp hơn thường lệ: "Ngủ ngon, Hứa Bảo."
Cánh cửa khép lại, nhưng cảm giác ấm áp từ bàn tay Trí Đức vẫn còn đọng lại trên vai cậu. Hứa Bảo ngồi yên, lòng đầy mâu thuẫn. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có người sẽ tin tưởng cậu đến vậy – nhất là một người như Trí Đức.
"Ngủ ngon... Trí Đức," cậu thì thầm, rồi khẽ cười, lần đầu tiên cảm nhận được rằng bóng tối của mình không còn đáng sợ như trước.
Kết thúc một ngày – Suy tư và quyết tâm mới
Đêm khuya, Hứa Bảo ngồi bên cửa sổ, đôi mắt nhìn ra bầu trời đầy sao. Những sự kiện trong ngày cứ hiện rõ trong tâm trí cậu, từng lời nói, từng ánh mắt của Trí Đức và Mỹ Phương đều khiến cậu suy nghĩ.
Cậu mở quyển sổ cũ mà mẹ từng tặng, lật đến trang cuối cùng, nơi có dòng chữ đã phai mờ: "Con là ánh sáng trong bóng tối của mẹ."
Hứa Bảo đóng quyển sổ lại, hít một hơi sâu rồi bước lên giường. Trong giấc mơ đêm đó, cậu thấy bóng tối của mình không còn đáng sợ, mà trở thành một lớp khiên vững chắc bao bọc lấy những người quan trọng nhất.
Ngày mai, cậu biết mình sẽ không còn chỉ là người đứng ngoài cuộc nữa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip