Chapter 8: Con sâu và vực thẩm

Sáng hôm sau – Chuẩn bị cho nhiệm vụ

Tại phòng sinh hoạt chung, cả nhóm tụ tập đông đủ để nghe Tùng Dương phân chia nhiệm vụ. Tấm bản đồ lớn trải trên bàn, các vị trí được đánh dấu cẩn thận.
Tùng Dương đứng thẳng, giọng dứt khoát: "Nhiệm vụ lần này sẽ chia thành hai nhóm. Nhóm tôi sẽ xử lý trực tiếp lũ sâu ở trung tâm, gồm tôi, Nghĩa, Toàn, Vy và Băng. Nhóm còn lại gồm Bảo, Đức, Phương và Đạt sẽ kiểm tra xung quanh tìm dấu hiệu bất thường."
Khánh Băng đặt tách trà xuống, đôi mắt nghiêm túc. "Lũ sâu khổng lồ này có gì đặc biệt không? Tôi nghe nói chúng không giống sâu thường, đúng không?"
Tường Vy nhún vai, cười nhạt. "Cậu lo gì, Khánh Băng. Lũ sâu mà gặp băng của cậu thì chắc đông cứng trước khi kịp bò. Cậu chỉ cần đừng làm cánh đồng thành sân trượt băng là được."
Khánh Băng nhếch môi cười nhẹ. "Yên tâm, tôi chỉ làm đông vừa đủ để mọi người có chỗ đứng an toàn."

Lên đường – Đôi chút căng thẳng và hài hước

Con đường dẫn đến cánh đồng phía nam ngập tràn ánh nắng. Cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện để xua tan căng thẳng.
"Này, Vy," Minh Nghĩa lên tiếng, nhướng mày. "Nếu cậu giật điện quá đà, có định tính cả chúng tôi vào lũ sâu không đấy?"
"Không chừng đâu," Vy đáp, nhếch môi. "Nhưng cậu yên tâm. Tôi giật trúng cậu thì cũng chẳng sao, cậu to khỏe thế này mà."
"Nếu bị giật thật, tôi sẽ kéo cậu xuống đất cùng luôn," Nghĩa đáp, cười khùng khục.
Khánh Băng đi phía sau, lắc đầu. "Hai người thôi đi. Chưa bắt đầu mà đã làm như mình sắp đấu sinh tử rồi."
"Băng nói đúng đấy," Anh Toàn xen vào, điều chỉnh kính. "Cánh đồng này đã đủ nguy hiểm. Chúng ta không cần thêm màn nội chiến nào nữa."
Họ bắt đầu chia làm 2 nhóm như đã dự kiến và tiến hành thực hiện nhiệm vụ của nhóm mình.

Nhóm Tùng Dương: "Chiến dịch bắt sâu"

Khi nhóm của Tùng Dương tiến vào khu vực trung tâm, không khí càng trở nên ngột ngạt. Mặt đất ở đây bị xới tung, từng mảng đất lộ ra những cái hang nhỏ mà rõ ràng là dấu vết của lũ sâu phá hoại.
Minh Nghĩa ngồi xổm xuống, dùng tay sờ vào đất, gương mặt nghiêm túc hiếm thấy. "Đất ở đây không chỉ bị phá, mà còn khô cứng bất thường. Như thể lũ sâu này không chỉ ăn cây mà còn hút cạn dưỡng chất từ đất."
Khánh Băng đứng bên cạnh, tạo một lớp băng mỏng trên tay rồi đặt xuống bề mặt đất. "Chính xác. Nhiệt độ đất ở đây cũng cao hơn bình thường. Lũ sâu này chắc chắn không phải loại sâu bình thường."
"Không phải sâu thường, thì cứ coi chúng là 'sâu quái vật' đi," Tường Vy lên tiếng, bàn tay lóe lên một tia lửa điện nhỏ. "Cứ xử đẹp chúng là xong. Dương, kế hoạch thế nào?"
Tùng Dương vẽ một sơ đồ đơn giản trên mặt đất. "Minh Nghĩa, cậu tạo một vòng chắn đất quanh khu vực này để hạn chế lũ sâu trốn thoát. Vy và tôi sẽ làm mồi nhử, lùa chúng ra khỏi hang. Khi chúng ra ngoài, Băng sẽ đóng băng chúng để Nghĩa kết liễu."
"Nghe có vẻ dễ nhỉ," Minh Nghĩa nói, môi nhếch lên. "Nhưng tôi cá là lũ sâu này sẽ không ngoan ngoãn như vậy đâu."
"Thì cứ thử xem," Tường Vy nói, ánh mắt sáng lên đầy háo hức. "Tôi đã sẵn sàng giật điện cả bọn rồi."
Khánh Băng nhíu mày, liếc qua Vy. "Cậu giật điện thì nhớ tránh chỗ tôi đứng ra. Tôi không muốn bị đông cứng và giật cùng một lúc."
"Yên tâm, tôi sẽ nhắm chuẩn," Vy đáp, nhướng mày. "Nhưng nếu tôi lỡ tay... thì coi như tôi đã thử sức mạnh của cậu."

Khi nhiệm vụ bắt đầu – Lũ sâu phản công

Theo kế hoạch, Minh Nghĩa nhanh chóng dựng lên một hàng rào đất chắc chắn bao quanh khu vực trung tâm, hạn chế đường chạy của lũ sâu. Tùng Dương và Tường Vy bước tới gần một cái hang lớn, nơi những âm thanh kỳ lạ vọng ra.
"Nghe như tiếng gặm nhấm... nhưng to hơn bình thường," Dương nói, mắt chăm chú nhìn vào cái hang tối đen.
"Để tôi đánh thức chúng dậy," Vy cười nhếch môi, bàn tay phát ra tia lửa điện mạnh mẽ rồi phóng thẳng vào miệng hang. Một tiếng nổ nhỏ vang lên, bụi đất bay mù mịt.
Ngay lập tức, từ trong hang, những con sâu khổng lồ dài gần hai mét bò ra. Chúng có lớp vỏ cứng màu nâu sẫm, ánh lên dưới ánh nắng. Đôi mắt đỏ rực của chúng xoay tròn như đang dò tìm mục tiêu.
"Trời ơi, sâu gì to vậy?!" Minh Nghĩa thốt lên, nhưng ngay sau đó anh lao tới, đấm mạnh xuống đất, tạo một đợt chấn động ngăn lũ sâu tiến gần hơn.
Khánh Băng nhắm vào một con sâu vừa ló ra, hai tay cô vẽ nên một luồng khí lạnh làm đóng băng phần trước của nó. "Nhanh lên, Nghĩa!"
Minh Nghĩa lập tức lao đến, tung một cú đấm mạnh khiến con sâu vỡ tan như mảnh đất giòn dưới áp lực.
"Không tệ đâu," Vy cười lớn, tay tiếp tục phóng điện vào những con sâu khác đang cố bò ra khỏi hàng rào đất.
Tùng Dương điều chỉnh luồng nước, bắn từng tia chính xác vào mắt lũ sâu, làm chúng mất phương hướng. "Đừng để bất cứ con nào trốn thoát!"

Nhóm Hứa Bảo – Những bí ẩn dưới lòng đất

Cả nhóm đứng lặng trước vết nứt đang mở rộng trên mặt đất. Luồng khí màu đen thổi ra từ bên trong mang theo cảm giác lạnh lẽo lẫn khó chịu, như thể nó thuộc về một thứ gì đó không thuộc về nơi này.
Hứa Bảo cau mày, ánh mắt chăm chăm nhìn vào vết nứt. Dòng khí đen ấy như đang mời gọi cậu, khiến cậu cảm thấy nặng nề và mất tập trung. "Có thứ gì đó... bên dưới. Nó đang di chuyển."
"Thứ gì đó á?" Mỹ Phương lùi lại một bước, đôi mắt to tròn hiện lên vẻ lo lắng. "Cậu có chắc không?"
Đình Đạt ngồi xuống cạnh vết nứt, tay cẩn thận lật giở quyển sổ ghi chép. "Nếu cảm giác của Bảo đúng, đây không còn là nhiệm vụ xử lý sâu thông thường nữa. Cái này giống như... một dạng năng lượng ám tà."
"Ám tà? Cậu đùa đấy à?" Trí Đức nghiêng người, liếc nhìn Đạt. "Cậu nghĩ chúng ta đang đối phó với một con sâu quái vật biết dùng ma thuật à?"
"Không hẳn là ma thuật," Đạt đáp, giọng điềm tĩnh. "Nhưng có khả năng là một loại sinh vật đã hấp thụ năng lượng tiêu cực từ khu vực này. Cậu không thấy đất ở đây khác thường sao?"
Trí Đức nhíu mày, mắt quay về phía vết nứt. "Nếu vậy thì tôi không định để nó có cơ hội thoát ra đâu."
"Đừng!" Hứa Bảo bất ngờ lên tiếng, giọng cậu nghiêm túc đến mức cả nhóm phải dừng lại. "Chúng ta không biết rõ thứ đó là gì. Nếu tấn công bừa, có thể làm tình hình tệ hơn."

Phát hiện kỳ lạ

Ngay lúc đó, một âm thanh nhỏ như tiếng rít vang lên từ vết nứt. Nó giống như tiếng kim loại ma sát vào nhau, chói tai và đầy khó chịu. Hứa Bảo chợt cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Lùi lại!" cậu hét lên.
Từ trong vết nứt, một bóng đen nhỏ nhô lên, xoáy tròn như một cơn lốc xoáy mini. Nó có hình dạng mờ ảo, không rõ ràng, nhưng những tia sáng đỏ rực hiện lên bên trong khiến nó trông như một sinh vật sống.
Mỹ Phương ngay lập tức vung tay, triệu hồi một dòng nước bao quanh bóng đen, cố gắng phong tỏa nó. "Tôi đã giữ nó lại. Đức, Đạt, làm gì đi!"
Trí Đức nhếch môi, đôi tay bùng lên ngọn lửa đỏ rực. "Để tôi lo. Con này không có vẻ gì là thân thiện."
Cậu chuẩn bị tung ngọn lửa thì Đình Đạt bất ngờ đặt tay lên vai Đức, ngăn lại. "Khoan đã. Nếu thứ này là sinh vật dùng năng lượng bóng tối, lửa của cậu có thể kích hoạt nó mạnh hơn. Chúng ta cần tiếp cận cẩn thận."
"Vậy cậu định làm gì? Đọc sách để thuyết phục nó sao?" Đức lẩm bẩm, nhưng vẫn hạ tay xuống.
Hứa Bảo bước lên, ánh mắt kiên định. "Tôi sẽ thử."
"Thử cái gì?" Mỹ Phương hoảng hốt. "Cậu định tiếp xúc với nó sao? Bảo, cậu điên rồi à?"
"Tôi cảm nhận được nó," Bảo đáp, giọng bình tĩnh. "Thứ này... có thể liên quan đến bóng tối của tôi. Nếu ai đó phải đối mặt, thì đó là tôi."
Cậu chậm rãi đưa tay về phía bóng đen, cảm nhận được luồng khí lạnh bao quanh mình. Ngón tay cậu chạm nhẹ vào dòng xoáy, và ngay lập tức, một luồng cảm giác kỳ lạ tràn vào tâm trí cậu.
Trong một thoáng, Bảo nhìn thấy những hình ảnh lộn xộn: một khu vực rộng lớn đầy bóng tối, những sinh vật kỳ lạ bò lổm ngổm dưới lòng đất, và những tiếng thét vang vọng. Tất cả đều hỗn loạn và đau khổ.
"Bảo!" Giọng của Trí Đức kéo cậu trở lại thực tại.
Bóng đen dần thu nhỏ lại khi Hứa Bảo rút tay về. Cậu lùi lại, mồ hôi rịn đầy trán. "Thứ này không phải là sâu. Nó là một sinh vật bóng tối... nhưng nó không còn ý thức. Có lẽ nó bị hút vào đây từ một nơi khác."
"Bị hút vào?" Đình Đạt nhíu mày, ghi nhanh những điều Bảo vừa nói. "Nếu vậy, chúng ta cần báo cáo việc này ngay. Đây không còn là một nhiệm vụ đơn giản nữa."
"Chờ đã," Mỹ Phương ngắt lời, tay cô vẫn duy trì dòng nước phong tỏa bóng đen. "Chúng ta không thể để nó thoát ra. Nếu nó thật sự liên quan đến bóng tối, nó có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng hơn."
"Vậy thì chúng ta phải phong ấn nó tại đây," Đức lên tiếng, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
Hứa Bảo gật đầu. "Tôi có thể sử dụng sức mạnh của mình để giữ nó lại. Nhưng tôi cần sự hỗ trợ của các cậu."
Cả nhóm phối hợp để phong ấn bóng đen vào lòng đất, với Hứa Bảo dẫn đầu. Khi mọi thứ hoàn tất, cả nhóm đứng lặng, thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi," Trí Đức nói, vỗ vai Bảo. "Cậu làm tốt lắm. Nhưng lần sau, nếu định tiếp xúc với thứ gì kỳ quặc như thế này, ít nhất cũng phải báo trước để tôi chuẩn bị tinh thần."
Bảo cười nhẹ, mệt mỏi nhưng đầy cảm kích. "Cảm ơn, Đức. Nếu không có cậu, tôi chắc đã không làm được."
Đức nhếch môi cười. "Cậu chỉ cần nhớ là tôi sẽ luôn ở đây. Cứ làm những gì cậu cần, nhưng đừng tự mình gánh hết. Chia sẻ một chút đi."
Mỹ Phương và Đình Đạt nhìn hai người, ánh mắt nhìn như thấu hồng trần. "Tôi nghĩ hai cậu nên tổ chức buổi tiệc kỷ niệm tình bạn sau vụ này," Phương nói, giọng pha chút trêu chọc.
Cả nhóm bật cười, để lại bóng tối phía sau, nhưng trong lòng họ vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Những điều vừa xảy ra chỉ là khởi đầu cho một bí ẩn lớn hơn.

Gặp lại nhóm Tùng Dương – Quyết định trở về

Khi nhóm của Hứa Bảo rời khỏi khu vực vết nứt, trời đã ngả chiều. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cánh đồng, những tia nắng cuối ngày rọi lên những mảng đất xới tung khiến khung cảnh vừa đẹp vừa hoang tàn. Cả nhóm bước đi nhanh chóng, không ai nói gì nhưng ánh mắt của họ đều mang vẻ nghiêm trọng sau những gì vừa xảy ra.
Ở phía trung tâm cánh đồng, nhóm của Tùng Dương đang tập trung hoàn thành công việc cuối cùng. Lũ sâu quái vật hầu hết đã bị tiêu diệt hoặc đóng băng, chỉ còn vài con đang cố gắng bò thoát khỏi hàng rào đất do Minh Nghĩa dựng lên.
"Bọn cậu xong chưa?" Trí Đức gọi lớn khi nhóm cậu đến gần.
Tùng Dương quay lại, ánh mắt điềm tĩnh nhưng thoáng chút lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của nhóm Hứa Bảo. "Xong rồi. Còn nhóm cậu thì sao? Tìm được gì à?"
"Chúng tôi tìm thấy... một thứ không bình thường," Đình Đạt lên tiếng, giọng trầm. "Nó không phải sâu, mà là một dạng sinh vật bóng tối. Có vẻ như nó bị hút vào đây từ một nơi khác và đang gây ảnh hưởng lên khu vực này."
Khánh Băng, vừa dùng băng đóng chặt con sâu cuối cùng, nhướn mày. "Sinh vật bóng tối? Ý cậu là cái gì đó còn nguy hiểm hơn lũ sâu này?"
Mỹ Phương gật đầu, giọng điềm tĩnh. "Đúng vậy. Chúng tôi đã cố gắng phong ấn nó lại, nhưng điều này cần được báo cáo ngay với Hội Mạo Hiểm. Nhiệm vụ này không còn đơn giản như chúng ta nghĩ ban đầu."
Minh Nghĩa đứng thẳng dậy, phủi tay, vẻ mặt thoáng chút căng thẳng. "Vậy còn chờ gì nữa? Về trường thôi. Nếu đây là thứ nguy hiểm, chúng ta không thể xử lý một mình."
Tùng Dương suy nghĩ một chút rồi gật đầu. "Được. Nhiệm vụ bắt sâu tạm thời coi như đã hoàn thành. Chúng ta sẽ báo cáo cả hai vấn đề này cho Hội và chờ chỉ đạo tiếp theo."

Trở về học viện – Khoảnh khắc nhẹ nhàng sau cơn căng thẳng

Trên đường về, không khí giữa các nhóm dần thoải mái hơn. Tường Vy bước song song với Minh Nghĩa, giọng nói lanh lảnh. "Này, Nghĩa, tôi thấy cậu hôm nay làm tốt ghê. Nhưng mà lần sau nhớ đừng đấm mạnh quá, sợ đất sập luôn ấy."
"Cậu lo gì chứ?" Nghĩa cười lớn. "Nếu đất sập, tôi sẽ bế cả cậu ra ngoài."
"Bế tôi?" Vy nhướng mày, đẩy kính bạc. "Cậu chắc chứ? Tôi mà rơi vào tay cậu, có khi bị giật điện ngược lại ấy."
Phía sau, Khánh Băng khẽ lắc đầu, bật cười trước màn đối đáp của hai người. "Hai người cãi nhau như mấy đứa trẻ ấy. Bớt ồn đi, tôi cần chút yên tĩnh."
Tùng Dương đi phía trước cùng với Đình Đạt, trao đổi ngắn gọn về cách báo cáo chi tiết sự việc. Nhưng ánh mắt Dương thỉnh thoảng liếc về phía nhóm Hứa Bảo, như đang cân nhắc điều gì đó.

Bữa tối tại ký túc xá

Khi trở về ký túc xá, cả nhóm nhanh chóng tắm rửa và thay đồ. Trong căn bếp chung, Minh Nghĩa đứng bên nồi súp lớn, miệng huýt sáo trong khi khuấy thức ăn.
"Cậu nấu gì thế, Nghĩa?" Tường Vy tò mò nhìn vào nồi, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
"Súp rau củ thôi," Nghĩa đáp, mỉm cười tự hào. "Nhưng bảo đảm ngon hơn đồ ăn trong căng-tin. Cậu cứ thử xem."
Khánh Băng ngồi xuống bàn, nhấp một ngụm trà. "Hy vọng lần này không bị mặn như lần trước."
Trong khi mọi người đang trò chuyện, Hứa Bảo ngồi một góc bàn, yên lặng nhấm nháp tách trà của mình. Trí Đức bước đến, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dịu dàng.
"Này, Bảo," Đức nói khẽ, để không ai nghe thấy. "Cậu ổn không? Sau những gì xảy ra hồi chiều ấy."
"Tôi ổn mà," Bảo đáp, nhưng ánh mắt cậu hơi lảng tránh. "Chỉ là... tôi cảm thấy hơi khó hiểu. Thứ sinh vật bóng tối đó... như thể nó có gì đó liên quan đến tôi."
"Đừng tự đặt nặng vấn đề cho mình," Đức nghiêng người về phía trước, giọng nói vừa kiên định vừa nhẹ nhàng. "Dù nó có liên quan hay không, cậu không phải gánh nặng một mình. Tôi sẽ luôn ở đây, Bảo. Nếu bóng tối của cậu quá lớn, thì để tôi chia bớt."
Hứa Bảo ngẩng lên nhìn Đức, một cảm giác ấm áp lạ kỳ len lỏi trong lòng. Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt đã thay cho lời cảm ơn...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: