[Shortfic] Hạnh phúc không bao giờ là muộn (2)

Chap 2 : V có nghe anh nói không đy?

Lại bệnh viện Beika...

Shinichi đang bất tỉnh bỗng tỉnh rồi ngồi phắt dậy. Bên cạnh là Ran đang nằm gục đầu xuống giường. Cô thấy Shinichi tỉnh lại thì dụi dụi đôi mắt đã ướt đẫm nước.

- Shinichi, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi.

Sau ba ngày hôn mê nhẹ vì hít quá nhiều khói ảnh hưởng đến sự hô hấp, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại. Nhưng trái với mong muốn của Ran, câu đầu tiên cậu nói không phải hỏi thăm cô mà là:

- Shiho đâu? Chuyện gì đã xảy ra?

- Shinichi, đừng vội. Shiho đang ở trong phòng hồi sức. Cậu ấy đang rất tốt. Chỉ còn cậu... hức hức...

Ran khóc nấc lên chỉ vào chân Shinichi.

- Cậu sẽ không bao giờ đi được nữa... Hức...hức... Vỡ bánh chè...

- Có chuyện gì đã xảy ra? - Shinichi nắm lấy vai Ran làm cô ngừng khóc.

- Khi Shiho bị trần nhà sập xuống, cậu đã nhảy ra ôm lấy Shiho và thành ra thế này đây. Ở ngoài tớ nhìn thấy hết. Sau đó, cảnh sát chạy vào may ra cứu được hai cậu.

Ran cụp mắt xuống. Cô nghĩ dù sao Shiho cũng chỉ còn sống được hơn 1 tháng nữa thôi. Hà cớ gì mà Shinichi phải đánh đổi cả đôi chân của mình, cả sự bay nhảy của mình để đánh đổi cho Shiho hơn 1 tháng tồn tại. Ran tự cảm thấy mình thay đổi rất nhiều từ khi Shiho xuất hiện. Cô cảm thấy mình ích kỉ đi, cảm thấy muốn Shinichi là của riêng mình. Như thế có ác không? Có đúng với cái danh Angel mà Vermouth đã từng đặt? Dù sao thì Shinichi không thể đi nữa thì cô cũng sẵn sàng làm đôi chân của anh. Chăm sóc anh suốt đời. Tưởng như mọi chuyện đã kết thúc hóa ra cũng mới chỉ là bắt đầu. Shinichi nắm lấy đôi tay ngọc ngà của Ran, nói:

- Ran à! Tớ nghĩ chúng ta nên kết thúc ở đây thôi!

- Cái gì? - Ran bất ngờ không thốt lên lời. Cổ họng cô nghẹn lại.

- Ran, tớ đã từng nghĩ có thể chết vì cậu, tớ nghĩ cả đời này sẽ luôn ở bên cậu, tớ đã nghĩ người tớ yêu không ai khác ngoài cậu. Nhưng Ran à, đây cũng là một tình cảm trong sáng của tuổi học trò. Cậu thử nghĩ xem, trong suốt 14 năm qua, nếu chúng ta không học cùng lớp, nếu tớ theo bố mẹ đi nước ngoài thì thử hỏi giữa chúng ta có tồn tại tình cảm này không? Thanh mai trúc mã như lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tớ rất cảm ơn những lúc cậu chờ đợi tớ. Tớ biết chờ đợi một người là khoảng thời gian rất đau khổ. Nhưng cuộc sống nhàm chán này trôi qua cũng chỉ gắn cái mác "Chờ đợi". Cậu chỉ đang tự làm khổ mình thôi Ran. Tớ xin lỗi. Tớ yêu Shiho. Chúc cậu hạnh phúc...

- THÔI ĐI SHINICHI, CẬU ĐỪNG NÓI GÌ NỮA!!! Tớ...không muốn nghe gì nữa...Hức...
Ran bịt tai, chạy ra ngoài cửa. Bỗng cô khựng lại, lau nước mắt. Nói:

- Có phải cậu vì thương hại...

- Đừng nói vậy, Ran. Shiho mạnh mẽ hơn cậu rất nhiều. Cô ấy không cần sự thương hại. Tớ yêu Shiho thật lòng.

"Sầm" Ran không nói không rằng, đóng cửa một cách thô bạo. Cô không biết rằng, căn bệnh này của Shiho là do bào chế thuốc giải cho Shinichi, để hai người được hạnh phúc. Chỉ vậy thôi cũng có thể gọi là hi sinh tính mạng mình rồi.

"Vì sao Ran lại khóc?

Mình đã nghĩ Ran là xương rồng trước bão giông

Cớ sao lại là bồ công anh trước gió

Ran cần một tình yêu khác không phải mình

Vì mọi người đều muốn bảo vệ cô ấy

Thậm chí cả Shiho cũng đã bị lấy mất tương lai

Shiho đã ra nông nỗi này.

Nhưng Shiho không khóc.

Ran sao cậu lại khó chứ?

Cậu khóc vì tớ không ở cạnh cậu sao?

Ran, sao cậu ích kỉ thế?

Cho dù tớ có bỏ mặc Shiho

Cho dù tớ có lờ đi tình cảm của cô ấy,

Shiho cũng không khóc, thậm chí hi sinh tính mạng của mình vì cậu và tớ

Ran, Vermouth gọi cậu là Angel...

Nhưng thiên thần đâu phải cô gái có đôi cánh trắng.

Thiên thần là cô gái cho dù phải sống trong bóng tối vẫn luôn tỏa sáng.

Vậy nên Ran, Shiho mới là thiên thần thật sự.

Còn cậu chỉ là một cô gái có danh ko phận.

Ran cậu sống một cuộc sống hạnh phúc,

Cuộc sống gần như hoàn hảo.

Vậy nên cậu sẽ ko bao giờ hiểu được

Những nỗi đau mất mát mà Shiho phải trải qua...

"Công chúa và Hoàng tử"- Một câu chuyện tình đẹp như cổ tích

Nhưng Ran, nếu trong cuộc đời này tớ là hoàng tử thì cậu sẽ không bao giờ là công chúa đâu!"

***
Ran chạy vụt ra đường. Tâm trí cô bây giờ trống rỗng. Bỗng một chiếc xe máy lao đến.

"Uỳnh"

Ran văng ra khỏi mặt đường. Người nào đã cứu cô vậy? Ran khập khiễng đứng dậy, vội chạy ra đỡ anh chàng kia. Đó là một người con trai trạc tuổi Shinichi, tóc vàng khôi ngô tuấn tú, Trên đầu có con chim ưng bay lòng vòng như đang hốt hoảng. Ran đỡ người kia dậy, luôn mồm cảm tạ xin lỗi.

- Anh có sao không? Có cần vào bệnh viện không để tôi đưa anh vào!

Người kia cố đứng dậy. Khẽ nâng bàn tay Ran lên phủi phủi vài cái.

- Được cứu người xinh đẹp như cô đây quả là một niềm vinh dự. Xin tự giới thiệu, tôi là Hakuba Saguru, thám tử. Đây là con chim ưng Watson của tôi. Nó khôn lắm. Còn cô?

Đứng nghe Hakuba huyên thuyên một hồi mà Ran cứng đơ người. Ghét nhất cái thể loại nịnh hót như thế này nhưng Ran không thể để lộ ra.

- Ran, Mori Ran. Rất vui được làm quen.

- Thế này nha cô mời tôi đi ăn thay cho trả ơn tôi cũng như làm quen được không? Tôi cứu cô một mạng đấy!

- Tôi không có tâm trạng để ăn. - Ran quay mặt đi để tránh cho người kia nhìn thấy những tia buồn trong mắt.

- Tôi thì có đấy!

Nói rồi, Hakuba kéo Ran đi mà không để cô kịp trả lời. Thường thì Ran có thể dùng Karate nhưng hôm nay không hiểu sao cô lại để cậu kia kéo đi như vậy.

Đến một nhà hàng 5 sao. Ran há hốc mồm, sờ vào cái túi quần đang đau hết lên.
- Vào thôi.

Hakuba kéo Ran vào. Trong lúc ăn, anh toàn gọi những món sơn hào hải vị, nem công chả phượng. Riêng Ran cô chọn cho mình nước lọc một phần vì cô đang đau khổ, một phần vì... không có tiền. Hakuba như nhận ra, anh ép cô ăn. Không ăn không được. Cuối bữa, Ran móc ví từ trong túi quần ra đếm tiền. Vừa đếm vừa lau mồ hôi. Đúng lúc cô đếm tiền xong cũng là lúc Hakuba trả tiền xong.

- Ơ. - Ran ngạc nhiên.

- Bữa này tôi mời. Chỉ cần cô cho tôi đưa cô về nhà.

- Được.

Vậy là tình cảm của họ nhen nhóm từ đó. Nhờ Hakuba, dần dần nỗi buồn của Ran cũng tan biến. Chỉ còn lại sự hạnh phúc.

***
Một buổi chiều yên bình, Shinichi đưa Shiho sang Paris, Pháp.

Tại tháp Eiffen...

- Shiho này, anh muốn cùng em lên thiên đường.

Shinichi phải ngồi xe lăn để Shiho đẩy. Cậu nói nhỏ.

- Cái gì, cậu muốn chết à?

Shiho hét lên vì cô nghĩ Shinichi muốn chết.

- Không không, em hiểu nhầm ý anh rồi. Ý anh là, hãy để những ngày tháng cuối cùng em ở bên anh giống như ở trên thiên đường. Hãy lấy anh, Shiho...

Shinichi đưa cho Shiho một chiếc nhẫn kim cương. Nhẫn này chắc cậu phải lao tâm khổ tứ lắm mới quyết định mua đây. Xung quanh bao nhiêu người chụp ảnh đôi trẻ. Dự là 2 người này sẽ được lên trang nhất đây! Shinichi không thể quỳ như bao người đàn ông khác. Nhưng ánh mắt cậu nói lên tất cả. Shinichi yêu Shiho, thật lòng.

- Kudo, cậu biết rồi mà, tớ chỉ còn sống được hơn 1 tháng nữa thôi. - Shiho nói với một giọng buồn.

- Anh không quan tâm. Chỉ cần em là của anh.

Shiho nghe xong, không giấu nổi sự hạnh phúc nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ lạnh lùng. Mặt đỏ như trái cà chua.

- Ơ thì, yêu cầu của em cao lắm đấy... em... đồng ý!!!

Shinichi trao nhẫn cho Shiho trước bao ánh nhìn ngưỡng mộ của người đi đường. Tháp Eiffel à? Có hơn tháp đồng hồ Big Ben không?

Shiho khóc. Lần đầu Shinichi thấy Shiho khóc vì hạnh phúc. Có lẽ đó cũng là những giọt nước mắt cuối cùng trong đời cô.

***
Đám cưới diễn ra với sự hân hoan và muôn vàn câu chúc phúc từ mọi người. Ban đầu thì họ cũng ngạc nhiên lắm. Bà Yukiko đã chứng kiến sự lớn lên của Ran và Shinichi, cứ tưởng hai đứa sẽ lấy nhau.Thôi thì bà cũng yêu quý cô bé tsundere Ai-chan không kém. Ran cũng đã tìm một nửa của đời mình là ai thì các bạn cũng biết. Có điều, đa số không ai biết tại sao Shinichi và Shiho lại tổ chức hôn lễ sớm như vậy. Cả nhóm thám tử nhí cũng được mời đến. Aiyumi tỏ vẻ ghen tị với Shiho. Shiho cười nhìn ra phía Genta và nói:
- Em không biết có người còn tốt hơn thằng nhóc bốn mắt đó đâu!

Ngày trọng đại ấy diễn ra không lâu thì Shiho lên cơn sốt cao kèm theo cơn đau ngực dữ dội. Và...Shiho đã không qua khỏi.

***
60 năm sau...

Ở bên đường có một cụ già chống gậy lom khom đi chợ về.

Mặc dù đã ngoài 80 nhưn cụ vẫn còn rất minh mẫn. Vẫn nấu ăn bình thường. Nhà cụ nuôi một con chó con là cháu của cháu của con chó vợ cụ rất thích. Cụ nấu khẩu phần ăn cho 3 người. Một cho cụ, một cho chú chó, một cho người vợ, à không di ảnh người vợ để trên ghế trước mặt.

- Vợ à, hôm nay gia đình nhà Hakuba đón thành viên thứ 7 đấy! Cháu nó cũng sinh con rồi. À mà bọn cướp đường phố giờ ranh ma quá. Tôi vừa bắt cả lũ vào tù rồi.

Cụ già ngồi thao thao bất tuyệt hồi lâu. Rồi cầm lấy ảnh người vợ, từ tốn nói:

- Vợ à, bà có nghe tôi nói không?

--------------------------------------THE END--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip