(2)

Hôm nay em đã kể cho người đó, những gì đã xảy ra, bốn năm ở San Francisco và cả khoảng thời gian đó, em từng yêu Lương Linh. Để vòng an toàn của em trên đùi ngay ngắn, vén lọn tóc mai người, Tiểu Vy của em vẫn thật xinh đẹp biết bao.

Em từng yêu Lương Linh, nhưng Lương Linh có biết? Em nghĩ chị đã biết, bằng thay đổi trong em. Lúc em nghĩ về nó, thứ tình cảm chớm nở, như nhành hoa tuyết mai luôn cần thời gian nuôi dưỡng, em đã rung động và đó là sự thật, em tưởng chừng ánh mắt ấy cứ sắc lẹm như dao, sẽ chẳng bao giờ nhận ra ẩn sâu bên trong nó, một vẻ ngọt ngào khó tả, đôi đồng tử thân thuộc, luôn nhìn em bằng màu dịu dàng chất chứa, cứ hòa lẫn vào bên trong màu hổ phách khó quên.

Em đã có những thay đổi nhỏ trong tính tình bướng bỉnh, chẳng còn ươn ngạnh, em đã thấu hiểu được những thứ ở xung quanh, bao gồm luôn cả chị. Và em đã nhận ra nỗi muộn phiền đeo bám, trên đôi vai của chị, luôn có một nỗi buồn, gặt nỗi chị quá khép kính em chẳng nhìn ra được nó xuất phát từ đâu,

từng ngày bên cạnh chị, em vẫn luôn vui vẻ một cảm giác khó tả, nhưng em thích ở cạnh Lương Linh,

những đêm sương lạnh giá, chị vẫn sang phòng em, chiếc chăn lại lần nữa được đắp lên người, vốn là người bận rộn bộn bề với công việc nhưng những việc nhỏ nhất chị vẫn từng chút chăm. Những đêm tỉnh giấc, chỉ là muốn uống nước, nhưng vẫn thấy chị ngồi, một góc ở ban công cùng những lon bia rỗng ruột,

chị trong cơn chếnh choáng vị lúa mạch chẳng bao giờ hay, rằng em đã thức giấc, một vẻ đượm buồn trong dáng vẻ, kể ra chị thật thê lương, những nỗi buồn ẩn sâu, ảm đạm trong màu mắt,

em muốn biết được nó, nút thắt trong lòng chị, rốt cuộc là chuyện gì, làm chị đau khổ thế, em muốn hỏi chị lắm, nhưng can đảm chẳng có, dũng khí cũng như vậy, những nỗi sợ ẩn sâu, từ nơi đâu, em chẳng biết.

Sau bốn năm trở về, em dường như thay đổi, chẳng còn vẻ yếu đuối, tiều tuỵ như lúc đầu, một tuổi trẻ đã qua, tuổi bồng bột lúc ấy đã được thay thế, tuổi trưởng thành của em có một người luôn ở cạnh, trưởng thành từ trong trứng, Lương Linh.

Nhưng có lẽ Lương Linh đã nhận ra, thứ tình cảm được chôn trong ánh mắt, em nghĩ rằng chị đã đẩy em ra.

Từ lúc trở Việt Nam, Lương Linh càng ngày cách xa, chỉ còn những lời sáo rỗng, chẳng còn quan tâm em, đột nhiên em nhớ đến khoảng thời gian ở San Francisco, một chút phiền não trong tâm trí em, nhìn chú gấu bông trên giường, đây là quà sinh nhật của em. Lương Linh nói nó giống em, còn em chẳng biết giống ở điểm nào.

Ôm nó vào lòng, xem như an ủi vì thiếu vắng sự chăm sóc của Lương Linh. Trông thật trẻ con, nhưng em chẳng biết thế nào, đêm đã muộn thế chị vẫn chưa về, chỉ một tin nhắn báo với em sẽ về trễ nói em hãy ngủ sớm.

Em tỉnh giấc, nhìn đồng hồ ở góc tường, đã hai giờ hơn. Em lại như thói quen, đi ra ngoài uống nước. Thở dài một hơi, Lương Linh vẫn chưa về.

Ngồi tựa trên sofa, nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh trăng đêm nay thật sáng. Lương Linh từ lúc trở về, luôn rất bận rộn, lĩnh vực của chị khác với em, chẳng hỗ trợ được gì.

Đứa trẻ lớn khôn trong vòng tay mẹ, như em trưởng thành trong sự chăm sóc của Lương Linh, giờ đây thiếu vắng chẳng biết thế, mất mác như này em chả chịu đâu. Việc phải ỷ lại chẳng thích chút nào, nhưng nói thế nào cũng khó chịu thật. Trông ngóng sự chăm bẵm từ chị dường như đã thành thói quen, một thói quen xấu chẳng chút tốt lành.

Cạch một tiếng cửa đã mở, bóng dáng cao gầy, chị đã trở về, phòng khách chẳng có tí đèn, tối đen như mực. Thứ ánh sáng trắng từ đèn phòng làm em nhíu mày, giọng nói ấm, một tiếng vang lên:

"Hà, khó ngủ sao em?"

Em lắc đầu, chỉ nhìn chị một chút, hoài nghi trong lòng đã có kết quả, em nghĩ là vậy, trở về phòng ngủ, nằm ì trên giường, nhìn vào chiếc vòng tay nhỏ nhắn trên tay.

Chẳng hiểu chuyện gì nhưng em lại khóc. Mùi hương bám trên vạt áo, khiến mủi lòng. Hương nước hoa đọng lại, một mùi nam tính, lại có chút quen, em nhớ đến người đó, đối tác của Sen Vàng, lý do em từng cãi nhau một trận điên rồ cùng Tiểu Vy vì tóc vàng hoe chỉ có anh ta và mùi nước hoa đó nữa.

Em nhớ đến tháng trước, công ty của chị rộ lên tin đồn, nói Lương Linh có bạn trai, một trong những đối tác của công ty lúc trước, họ ám chỉ Sen Vàng nhưng lúc đó em đã nghĩ chỉ là tin đồn thôi, chẳng bằng chứng nào cả.

Và đời đánh gục em, trong biển hy vọng tình, một tình yêu sẽ nở vội tàn trước ánh trăng.

Lúc sáng em đến mang cơm, nghe được lời xì xào, bàn tán của các chị nhân viên, một đoạn rất hay rơi vào màng nhĩ:

"Sếp Linh hình như có người yêu đó, anh chàng đẹp trai chạy hộp xế đen"

"Là lúc sáng đúng không, anh chàng tóc vàng hoe trông điển trai bên ngoài?"

Em chẳng nghe tiếp nữa, như vậy là đã đủ rồi. Mùi nước hoa đó, em đã nhận ra rồi, là anh ta.

Vùi mình trong chăn ấm, nhưng lòng lại lạnh tanh, em cũng không hiểu được vì những thứ Lương Linh đã làm. Bốn năm xa nhà chỉ để ở cạnh em, là vì vấn đề gì chứ? Thật khó hiểu lòng chị đang nghĩ gì.

Chị cần đến Mỹ để làm gì trong khi sự nghiệp vẫn đang thăng tiến, tại sao lại chăm sóc em từng li từng tí trong suốt bốn năm? Trong đầu em, là mười nghìn vạn câu hỏi nối gót nhau hiện lên, nhưng chẳng có đáp án.

Em vừa nhận được một hồ sơ, từ một công ty giải trí, một vụ kiện bản quyền đến từ S&B, em đã từng nghe qua công ty giải trí S&B này, nghe đâu chỉ vừa được thành lập khoảng ba năm hơn thôi.

Sảnh lớn công ty ấy, một màu vàng nhạt nhẽo hòa lẫn vào trong ánh đèn, ngạc nhiên nhất ở đây chắc hẳn là Tiểu Vy, Trần Tiểu Vy sau hơn bốn năm ròng chẳng nhìn thấy bóng, vẫn xinh, vẫn đẹp, dáng vẻ của người ta thế nào thật lòng em vẫn có chút để tâm.

Chẳng một ánh nhìn hướng về em, không lẽ em xấu xí đến nỗi Tiểu Vy chẳng nhận ra được, nghĩ đến liền tự cười một tiếng, chẳng hiểu nổi.

Lại một ngày khác, em ngửi được mùi hương nam tính đó, lần này chẳng phải vai áo mà ở trên xe, chiếc xế hộp đắt tiền. Kiểm soát viên như em đương nhiên có xe riêng, chỉ có điều em luôn được Lương Linh đưa rước hoặc tài xế riêng của chị.

Nhìn chị tập trung lái xe như thế, em lại chẳng muốn chị phân tâm, một vấn đề của riêng em. Chuyện chị có người yêu, bạn trai hay lấy một gã đàn ông nào đó làm chồng là thứ em chẳng thể ngăn và sớm muộn gì em cũng sẽ biết có đúng không?

Em chỉ là em gái thôi, dù sao cả hai vẫn luôn thân thiết, chăm sóc em vốn dĩ chẳng phải nghĩa vụ của chị và cả chuyện đó nữa, đáp lại tình cảm của em.

Mà thôi, sớm biết thì đỡ đau lòng có phải vậy không? Em nghĩ câu này cũng không đúng lắm vì hiện tại em khá đau. Chị có nhìn ra khóe mắt đang kiềm nén những giọt mưa trong trẻo?

Một trận mưa dông trong lòng em, một đêm đẫm màu nước mắt trong nhãn cầu, đôi khi em nghĩ Lương Linh là do ông trời ban đến để em được chị cứu rỗi linh hồn đang mục rữa vì tình yêu tuổi đôi mươi của em cùng Tiểu Vy, bây giờ nghĩ thế nào cũng vậy. Lương Linh làm vậy chỉ vì thương em, tình thương của một người chị gái vì chị chẳng yêu em.

Chuỗi ngày tiếp theo, em như con thiêu thân gieo mình vào ngọn lửa, chỉ biết đến công việc, tình trạng này thật quen giống như năm đó vậy, thứ điên rồ trong em.

Tiểu Vy lại đến tìm em, chẳng biết bao nhiêu lần, dù cho đợi đến tối muộn vẫn ngồi lì ở đó, văn phòng chờ của quận cứ vậy trở thành chỗ làm việc của sếp Trần.

Em chẳng có tâm trạng hơi đâu để ý đến, nhưng Tiểu Vy rất tài, biết thứ em muốn là gì, không gian yên tĩnh.

Một chiếc pub vắng người, những chất kích thích vị giác, trêu đùa trên đầu lưỡi, em hiểu rồi. Lý do Lương Linh vẫn hay ngồi ban công, dùng mấy lon bia lúa mạch đó giải sầu. Cảm giác chếch choáng trong cơn say làm ta tạm quên hết phiền muộn.

Thức giấc trở lại, đầu em như được búa bổ vào, vừa đau nhức, vừa khó chịu. Em thề chẳng bao giờ uống Volka thêm một lần nào nữa, một không gian quen thuộc đã lâu rồi chưa thấy, là nhà của Tiểu Vy.

Chỉ một chiếc giấy note để lại trên bàn, bảo em đã pha canh giải rượu và nấu ít cháo cho em, nếu đau đầu thì vỉ thuốc đã nằm ở bàn ăn.

Một sự chu đáo vừa lạ vừa quen, cảm giác như chẳng gì thay đổi. Hay chỉ có em thay đổi nhỉ?

Mở điện thoại lên, mừng thầm vì chị có gọi đến. Nhưng tin nhắn phía dưới lại khiến em thất vọng tràn trề, đêm qua chị không về, ngủ lại ở công ty. Bảo em ngủ sớm và một vài câu dặn dò, với em nó thật sáo rỗng.

Và quả thật, bằng cách nào đó. Tiểu Vy lại bước vào cuộc sống của em lần nữa, người ảnh hưởng cuộc sống của em lại lần nữa viết tên Trần Tiểu Vy. Nói xem em nên làm gì? Em chẳng phải kiểu người sẽ theo đuổi người mình thích, theo đuổi Lương Linh là thứ gì đó quá xa vời. Tiểu Vy và Lương Linh có rất nhiều chỗ giống nhau, nhưng em nghĩ khác biết ở chỗ cách hai người họ chăm sóc một người, cụ thể là em.

Đều dịu dàng, chu đáo nhưng Tiểu Vy lại khiến em rung động từ lần đầu hay vì sự ân cần đều khác nhau? Em cũng chẳng hiểu được.

Lương Linh và Tiểu Vy, em chẳng buồn muốn suy nghĩ. Làm thế nào mà nửa năm trở về Lương Linh chẳng còn như trước? Vì sao Tiểu Vy lại lần nữa bước vào vòng đời của em? Đỗ Hà gần như phát điên lên vì những tâm tư này.

Lúc em mong Tiểu Vy xuất hiện, thì người đến là Lương Linh. Giờ em mong Lương Linh thì người đến là Trần Tiểu Vy.

Trái tim em rối bời vì Tiểu Vy, người gỡ rối cho em là Lương Linh và giây phút này ngược lại lúc ấy.

Mưa dầm thấm lâu, em dần hiểu ra mọi chuyện, Lương Linh vẫn vậy chỉ có em tự làm khổ mình. Gặt nỗi người đứng cạnh là Tiểu Vy, người từng bước từng bước trở về vị trí đó. Vòng an toàn của em, vị trí trống đã lâu.

Trong lễ cưới, Lương Linh đi một mình, một dáng vẻ cô đơn, khó nói. Chỉ là ánh mắt lúc vô tình chạm, chị nhìn em chất chứa tất cả mọi thứ, niềm vui nỗi buồn đều có đủ.

"Em không hiểu là ý gì, bé Dâu chị nghĩ đó là gì?"

Ánh mắt Tiểu Vy, đối diện với em. Tiểu Vy nghĩ rằng em nên được biết:

"Bé Đậu, Lương Linh yêu em, cả Sen Vàng đều biết"

chỉ có em là không biết,

à chỉ có em thôi.

*

Mình biết sẽ có những bạn không thấy thỏa mãn với nó nhưng nếu khắc họa sâu hơn mình nghĩ nó không phù hợp lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip