16
Cuộc hôn nhân không vừa ý này đã khiến Lục Trác Niên buồn rầu không nói nên lời từ lâu, ấy thế mà đột nhiên khúc mắc được hóa giải, tâm tình hắn cũng vì thế mà thoải mái sảng khoái hẳn lên, thậm chí còn cảm thấy hứng khởi đến không tự chủ được. Suốt mấy ngày nay, hôm nào hắn cũng đưa Kỳ Duật về nhà họ Lục để anh cảm nhận được tình thương gia đình. Hồi trước Kỳ Duật được anh trai hắn che chở, giờ thì đến lượt hắn, chỉ nghĩ thôi cũng đủ cảm thấy trọng trách gánh trên vai cao cả thế nào rồi. Hắn hạ quyết tâm sẽ coi Kỳ Duật là anh em của mình.
Điều này khiến Du Vi vui mừng khôn tả. Ngày nào bà cũng quay cô giúp việc mòng mòng, đòi cô thay đổi đa dạng các món ăn vì chỉ sợ không giữ chân được đôi trẻ ở lại. Mặc dù Lục Triển Đình chẳng tỏ vẻ gì, nhưng những ngày gần đây ông cũng về nhà sớm hơn thường lệ.
Kỳ Duật để ý thấy Du Vi rất thích nghịch tai con trai mình, lúc nào anh cũng thấy tai của Lục Trác Niên bị vân vê rồi túm lại thành một nhúm, cứ như thể không có xương vậy, lúc bỏ tay ra thì lại trở về bình thường. Không chỉ có vậy, Du Vi còn cực kỳ nhiệt tình mời Kỳ Duật nghịch cùng với mình. Tất nhiên là Kỳ Duật xua tay từ chối rồi.
Cứ đến lúc đấy, Lục Trác Niên lại chẳng nói năng gì mà chỉ liếc nhìn Kỳ Duật, nụ cười như có như không thấp thoáng trên môi.
Du Vi cũng thấy được quan hệ giữa đôi trai trẻ này có vẻ hòa dịu hẳn đi, vậy là lại càng vui vẻ hơn. Bà muốn thử thăm dò hai đứa nên cố ý làm bộ nói: "Trác Niên, con không thấy tiểu Duật đang ngại đấy à? Chủ động bảo em ấy thử đi xem nào."
Từ trước bà đã rất yêu mến Kỳ Duật, cảm thấy Kỳ Duật quả thực rất xứng đôi vừa lứa với đứa con cả thông minh chững chạc của mình, thế nhưng ông trời chẳng chiều lòng người, cuối cùng lại trói hai đứa với tính cách hoàn toàn chẳng giống nhau lại một chỗ. Bà cũng không dám mong thằng con mình có thể sống suốt đời với Kỳ Duật, chỉ dám hy vọng hai đứa chung sống hòa thuận với nhau, để sau này nếu có đường ai nấy đi thì ít nhất cũng không gây thương tổn cho đôi bên.
Nhưng nếu hai đứa trẻ này thực sự có thể tiến tới với nhau thì Du Vi chắc chắn sẽ rất sung sướng. Bà chưa từng cảm thấy an tâm với Lục Trác Niên, hồi trước còn có con cả để quản thằng bé, bây giờ ngẫm lại mới thấy Lục Trác Hoa già dặn trước tuổi, đến việc dạy dỗ em trai cũng tự mình đảm đương chứ không để bố mẹ phải lo lắng. Giờ con cả đã ra đi, bà và chồng cũng gặp nhiều khó khăn khi phải uốn nắn lại đứa con sống tự do đã quen này. Lục Triển Đình quen kiểu cứng rắn và quen với việc người khác nghe theo mệnh lệnh của mình, cho nên khi dạy dỗ con cái thì thường khô khan, không mềm dẻo. Du Vi cũng biết giữa hai cha con tồn tại không ít vấn đề, nhưng bà cũng đành bó tay, chỉ biết cố gắng hòa giải được đến đâu hay đến đây. Với Lục Triển Đình thì bà còn có cách để đối phó, vì dù sao vợ chồng chung sống với nhau đã lâu, nhưng với Lục Trác Niên thì khó hơn nhiều. Nếu có người như Kỳ Duật ở bên để mắt tới Lục Trác Niên, thi thoảng lại khuyên nhủ thằng bé thì bà cũng yên tâm hơn. Hơn nữa, với tính tình của mình, nếu Lục Trác Niên vừa ý với một kẻ chẳng ra gì thì quả rất rắc rối, còn với Kỳ Duật thì bà rất yên tâm.
Lục Trác Niên nghe vậy nên không liếc nữa mà quay hẳn sang nhìn Kỳ Duật. Kỳ Duật bị nhìn chằm chằm đến mức phải bối rối, yết hầu cũng vì căng thẳng mà chuyển động một cách mất tự nhiên. Anh đang định nói không cần thì Lục Trác Niên đã tiến sát tới gần, nắm lấy tay anh rồi để lên tai của hắn.
"Sờ đi." Hắn nói.
Ngón tay Kỳ Duật chạm vào chỗ xương sụn ở vành tai của Lục Trác Niên, thấy tai của hắn thực ra cũng có xương đấy chứ, chẳng hề giống với lúc nằm trong tay của Du Vi chút nào. Nhưng chỉ cần hơi dùng lực một chút là sẽ thấy xương sụn của hắn đúng là mềm một cách kỳ lạ...
Lục Trác Niên vừa buông tay thì Kỳ Duật cũng nhanh chóng rụt tay về. Du Vi nhìn vẻ mặt của hai người, cười hỏi: "Mềm nhỉ?"
Kỳ Duật "vâng" một tiếng, tưởng như thế là xong, ai ngờ Lục Trác Niên cũng thò tay sang sờ sờ tai của anh. Kỳ Duật giật bắn mình, không khống chế được cảm xúc, vội vàng gạt tay hắn ra theo bản năng.
Lục Trác Niên xoa xoa cổ tay mình, nhe răng nói: "Anh cứ nghi ngờ mãi... có phải em tập võ không vậy? Lần trước em sốt phải nằm trên giường ấy, nhoáng một cái đã đè anh xuống rồi."
Du Vi: "!!!" Trong lòng thầm nghĩ thôi xong rồi, hai đứa này còn nằm cùng giường nữa? Thế là bà lại không kìm được mà nhìn qua ngó lại hai người, thằng con nhà mình thì luôn miệng kêu đau, Kỳ Duật thì cứ lúng túng ngượng ngùng, khiến lòng bà chộn rộn không thôi.
Đến tối, bà không nhịn được nên phải tìm đến chồng để nhờ phán đoán: "Này... ông có nghĩ thằng Niên Niên nằm dưới không?"
Lục Triển Đình ngơ ngác không hiểu: "Nằm dưới gì cơ?"
"Thì nó ở cùng với tiểu Duật ấy..."
Đến giờ Lục Triển Đình mới hiểu, gương mặt vẫn lộ vẻ kỳ quái, chẳng rõ tại sao vợ mình tự nhiên lại lôi chuyện này ra, chỉ nói: "Làm sao tôi biết được. Chuyện hai đứa nó bà lo nhiều như thế làm gì."
Du Vi giận dỗi: "Sao lại không lo cho được, tôi phải quan tâm đến chúng nó chứ!"
"Bà đừng có ngày nào cũng lo nghĩ nhiều như thế, lại còn lo đến tận giường của con mình nữa chứ." Lục Triển Đình chẳng để tâm đến chuyện đó. "Bà có lo thì lo cho tôi đây này."
"Ông thì có gì mà phải lo..." Du Vi lầu bầu, sau đó lại không nhịn nổi nên kể lại cho Lục Triển Đình nghe, nhờ ông phân tích xem thế nào.
Lục Triển Đình nghe xong thì nói: "Có mỗi câu nói đấy thôi mà bà cũng phải nghĩ ngợi linh tinh. Kỳ Duật là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ cần hai đứa nó sống yên ổn thì muốn làm gì cũng được, bà đừng có nhúng tay vào làm gì. Con nó cũng lớn rồi, phải vô vi nhi trị (*), hiểu chưa?"
Du Vi không rõ cảm giác này là từ đâu mà có, cũng không phải là bà thấy con mình nằm dưới thì mất mặt, chỉ là bà vốn nghĩ Kỳ Duật sẽ ở vị trí đó, chẳng ngờ lại không phải vậy, cho nên bà chưa kịp thích ứng.
"Ôi, nói với ông cũng chẳng được gì." Du Vi thở dài, ưu sầu mà đi vào giấc ngủ.
Lục Trác Niên hoàn toàn mù tịt về việc mình đã vô tình làm "lật thuyền" của mẹ già ở nhà. Hôm nay hắn hẹn Kỳ Duật đi ăn ở một nhà hàng riêng tư, bởi vì hắn phải làm việc với người ở công ty con, xong việc sẽ tan ca luôn nên về sớm hơn thường lệ. Lục Trác Niên cân nhắc rồi lái xe thẳng đến trường của Kỳ Duật để đón anh.
Đến gần trường, sau khi tìm được chỗ đỗ xe, Lục Trác Niên định gọi điện cho Kỳ Duật nhưng thấy vẫn còn sớm nên nổi máu nghịch ngầm, bèn hỏi một nữ sinh xem Kỳ Duật đang dạy ở lớp nào. Hắn nghĩ người như Kỳ Duật thì chắc hẳn cũng khá nổi ở trong trường. Ai dè cô bé kia nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Chắc anh không phải người trong trường nhỉ?"
Hôm nay Lục Trác Niên ăn mặc đúng kiểu quản lý Lục, vừa nhìn đã biết là dân công sở, nhưng lời nói của cô bé này dường như còn có ý gì khác. Lục Trác Niên lại hỏi thăm thì mới biết mức độ nổi tiếng trong trường của Kỳ Duật vượt xa so với tưởng tượng của hắn, trên diễn đàn của trường năm nào cũng có bài đăng về anh, thời khóa biểu của anh cũng bị leak ra hết từ lâu. Lục Trác Niên nói mình là bạn của Kỳ Duật, áng chừng bây giờ Kỳ Duật vẫn đang trên lớp nên không liên lạc được, cho nên mượn luôn tài khoản của cô bé kia để tìm lớp học hôm nay của Kỳ Duật.
Lúc đi hắn còn nghĩ phải tìm cách để đăng ký tài khoản trên diễn đàn mới được, để xem xem người ta nói gì về Kỳ Duật, mà cũng chẳng rõ Kỳ Duật có biết mình được hâm mộ đến thế không.
Kỳ Duật đang đứng lớp, giảng đường với sức chứa 200 người dường như chật kín chỗ. Lục Trác Niên vắt áo khoác trên tay, lén lút đi vào từ cửa sau. Kỳ Duật ngẩng lên nhìn thì tưởng là học sinh nào đến muộn nên ban đầu hơi cau mày. Mọi người ai cũng biết Kỳ Duật rất nghiêm khắc cẩn thận, những ai học lớp của anh đều phải tuân theo quy định, rất hiếm khi có trường hợp đến muộn kiểu này. Đến lúc nhìn rõ người đó là ai thì Kỳ Duật ngạc nhiên đến mức quên mất phải giảng bài, dừng lại một hồi lâu rồi mới ho khan mấy tiếng để giấu đi vẻ bối rối của mình.
Lục Trác Niên thấy Kỳ Duật phát hiện ra mình, vậy mà còn ở phía cuối nở nụ cười tươi nhìn anh, cảm thấy vô cùng thú vị.
Kỳ Duật đang ôn lại kiến thức của toàn bài ngày hôm nay, theo bình thường gọi vài người đứng lên nhắc lại trọng tâm bài học. Lục Trác Niên cố ý giơ tay thật cao, khiến Kỳ Duật không khỏi đưa mắt nhìn về phía hắn rồi lại giả vờ bình tĩnh dời ánh mắt đi.
Nếu học sinh đứng lên trả lời tốt, Kỳ Duật sẽ khẽ gật đầu rồi nói: "Tốt lắm, cảm ơn em." Nếu câu trả lời chưa đầy đủ, Kỳ Duật cũng không nặng lời mà chỉ tự bổ sung thêm, sau đó vẫn nói: "Cảm ơn em."
Lục Trác Niên ngồi cuối nhìn mãi, không khỏi phải thừa nhận, khí chất của Kỳ Duật thực sự rất hợp với nơi bục giảng, tố chất làm thầy giáo quả thực không ai có thể nghi ngờ. Lần đầu Lục Trác Niên nghe thấy giọng nói qua micro của Kỳ Duật, cảm thấy rất nhã nhặn, dễ nghe, tuy nhiên có chút xa cách.
Vừa rồi Kỳ Duật có giả vờ húng hắng ho, lúc tan học có một nữ sinh liền cho anh kẹo ngậm ho. Lúc ấy anh đang chuẩn bị tắt micro, nửa đầu từ "cảm ơn" truyền qua micro, nửa sau liền rơi vào không gian rộng lớn của giảng đường. Nhận được câu nói này, nữ sinh nọ dường như vui mừng đến nỗi sắp ngất đến nơi, lúng túng hơi khom người với Kỳ Duật rồi vui vẻ nhảy chân sáo đi mất.
Còn có vài học sinh vẫn nán lại sau giờ học vây quanh Kỳ Duật, Lục Trác Niên vẫn ngồi yên ở chỗ cũ để đợi, dõi mắt theo từ phía xa.
Cách một khoảng xa như thế này thực ra đã chẳng còn nhìn rõ gương mặt của Kỳ Duật nữa, nhưng giữa một đám thanh niên thì anh vẫn là người nổi bật nhất. Dáng vẻ của anh không hề giống với người xung quanh, lưng lúc nào cũng thẳng, tốc độ nói vừa phải, miệng luôn mỉm cười lịch sự khi nhìn người khác, vô số những chi tiết này tạo nên thành một người ôn hòa mà xa cách, dường như nhìn không thấu, lại rõ ràng tựa ánh trăng rơi trước thềm cửa.
Tới giờ phút này Lục Trác Niên mới nhận ra, không nói đến ngoại hình diện mạo, Kỳ Duật đáng lẽ phải là người xuất chúng mới đúng. Thế nhưng bình thường khi tiếp xúc với anh, người ta không hề có cảm giác này. Anh thu mình lại, che giấu đi ánh sáng rực rỡ mà bản thân vốn có, hệt như viên ngọc bị phủ lên lớp bụi mờ, và đó chẳng qua chỉ là cách để anh có thể sống sót dưới mái nhà họ Kỳ suốt bao năm mà thôi.
Một kẻ đã quen sống phóng túng, tự do như Lục Trác Niên đâu thể nào trải qua cảm giác uất ức như vậy. Chỉ tới lúc anh cả qua đời, hắn phải vào công ty học việc, học cách làm người thì mới thấu được chút gian khổ của cuộc sống. Lục Trác Niên tự cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng chỉ một phần gian nan này làm sao có thể sánh bằng với những khổ đau mà Kỳ Duật phải trải qua. Càng nhìn Kỳ Duật, Lục Trác Niên lại càng thấy thương.
Nếu không phải đến bước đường cùng thì cũng đâu phải vứt bỏ danh tiếng để từ Kỳ gia bước vào căn nhà họ Lục, còn phải khép mình lại và chịu tủi phận mà sống như thế này?
Lục Trác Niên đứng dậy, bước từng bước từ phía cuối giảng đường lên phía trên cùng, đứng trước mặt Kỳ Duật.
Vài học sinh vẫn chưa chịu đi, Kỳ Duật ngước lên nhìn Lục Trác Niên đứng cạnh mình thì chợt thấy lúng túng. Anh do dự một thoáng rồi nói với học sinh: "Xin lỗi các em, hôm nay thầy có chút chuyện."
"Không cần vội, tôi đợi cậu được." Lục Trác Niên lên tiếng.
Hắn nói vậy nhưng đám học sinh đâu dám tỏ ra không biết điều, thấy tình hình như thế nên cũng tỏ ý để lần sau nói tiếp, rồi lũ lượt cảm ơn thầy và ra về.
Kỳ Duật hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
"Đến nghe cậu giảng bài." Lục Trác Niên tiện tay cầm bút của Kỳ Duật lên rồi xoay xoay giữa các đầu ngón tay, cười bảo: "Không tới thì làm sao biết được thầy Kỳ có sức hấp dẫn như thế."
Kỳ Duật chỉ coi đó là lời bông đùa, nghe quen rồi nên cũng mặc hắn muốn nói gì thì nói, chỉ lo thu xếp đồ đạc. Lục Trác Niên trả lại bút cho anh, anh định lấy lại nhưng Lục Trác Niên lại chẳng buông tay.
"Ăn xong tôi đưa cậu đi chơi ở chỗ này hay lắm, thế nào?"
Kỳ Duật thắc mắc: "Đi đâu?"
"Cứ đi đi rồi tôi cho cậu sờ tai tiếp." Nói xong, Lục Trác Niên buông tay khỏi bút, cười nhìn Kỳ Duật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip