41

Nửa tháng sau, thím Lưu rất bất ngờ. Đôi vợ chồng trẻ này lại không hề cãi nhau lấy nửa lời. Tống Vũ Kỳ nhu thuận giống cô vợ nhỏ, cứ thấy chồng là cười tít mắt. Hoàng Húc Hi một bộ dáng cưng chiều, ánh mắt nhìn vợ nhỏ lúc nào cũng một vẻ say mê. Tối nào hai người cũng ấp nhau ngoài phòng khách.

Khi Hoàng Húc Hi họp online, Tống Vũ Kỳ gối đùi hắn chơi game, thi thoảng lại ăn dâu, lại đút cho hắn một miếng. Cuộc sống yên bình trôi qua, đến mức thím Lưu tưởng, từ giờ hai người sẽ sống thật hạnh phúc, cho tới một ngày nọ, Tống Vũ Kỳ sau một buổi sáng đi chơi với Diệp Thư Hoa, phát hiện Hoàng Húc Hi ngoại tình.

Cô đứng chết trân ngoài cửa phòng mình, bên trong vang lên những tiếng thở trầm đục và tiếng kêu rên đầy gợi cảm của người con gái. Thím Lưu nhìn đôi tay đang cầm chiếc áo của Tống Vũ Kỳ run run. Áo len đó là cô nàng này tự đan, muốn tặng cho Hoàng Húc Hi, không ngờ lại gặp tình huống này.

Cô im lặng. Làm sao mà cô lại quên việc này? Hắn nói cô chỉ là tình nhân mà thôi? Vậy mà cô lại lỡ đắm chìm vào thứ ảo mộng đáng chết kia.

Cô quay bước về phía thư phòng. Trên bàn nước của hắn là hai bản đăng kí kết hôn. Ảnh chụp đều là ảnh ghép, rất giống thật. Cô mới nhớ ra, mình căn bản là chưa kí xác nhận kết hôn.

Mà trên giấy đăng kí kết hôn kia, chắc chắn là hắn kí hộ cô rồi.

Điện thoại rung lên, cô nhìn xuống, cố làm mình bình tĩnh.

"Alo Bạch Khuynh, mình nghe đây."

Bạch Khuynh là lớp trưởng ở đại học của cô. Tống Vũ Kỳ chuẩn bị đi đại học lại sau kì nghỉ dài, vì thế nên Bạch Khuynh giúp đỡ cô rất nhiều.

"Tiểu Kỳ, mình hẹn cậu ở đâu được nhỉ? À, quán Vãng Lai được chứ?"

"A được, lúc nào đây?"

"Tối nay nhé, mình cần chuẩn bị một số thứ."

"Okey."

Tống Vũ Kỳ tắt máy, cô về lại căn phòng cũ của mình đánh một giấc. Chiều đến, cô ăn vận xinh đẹp một chút, khoác túi định đi. Thím Lưu nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, hơi thắc mắc.

"Phu nhân, cô đi đâu?"

"Tôi đi ăn với bạn, có lẽ là đêm nay về muộn. Mọi người ăn trước."

"Ồ, hồ ly tinh cô cũng thức thời đấy."

Tống Vũ Kỳ quay lại nơi phát ra tiếng nói, là Hoàng Phi Nhã. Chuyện bà ta xuất hiện ở đây chắc cũng mấy phần liên quan đến Hoàng Húc Hi. Hoàng Phi Nhã liếc nhìn Tống Vũ Kỳ từ đầu đến chân. Trời khá lạnh, Tống Vũ Kỳ mặc váy liền màu trắng dài chưa đến đầu gối, mái tóc đen nhánh hơi xoăn nhẹ buộc thấp sau gáy, làn da trắng ngần mịn màng, đôi mắt to sáng long lanh, môi đỏ hơi mở rất thu hút. Xinh đẹp như vậy, chả trách Hoàng Húc Hi trong cơn mê man vẫn gọi tên cô ta!

"Cháu dâu đi đâu thế này? Ăn vận xinh đẹp thế này thì hẳn là đi với đàn ông nhỉ?"

Tống Vũ Kỳ nhìn người đàn bà này, trong mắt hiện lên tia chán ghét. Chuyện của Dâu Tây, cô không thể nào quên.

"Cô, lâu lắm mới thấy xuất hiện ở đây, cuộc sống khó khăn quá làm cô quên mất con rồi."

Hoàng Phi Nhã tức tối, Hoàng Húc Hi sau khi biết chuyện bà ta đến gây rối với Tống Vũ Kỳ, một cước đá bà ta sang nước ngoài, không cho bất cứ gia nhân hoặc tài sản nào. Bà ta may mắn bấu víu được vào một tên đại gia mới có thể trở về Bắc Kinh. Bà ta chịu khổ như thế, chính là do con đàn bà không biết xấu hổ trước mắt.

"Hẳn là cô cũng nghe thấy tất cả mọi thứ lúc trưa nay rồi nhỉ?"

Thấy Tống Vũ Kỳ không nói gì, Hoàng Phi Nhã tiếp tục đả kích.

"Hoàng gia chúng tôi cần nhất chính là người nối dõi! Cô về đây làm dâu gần một năm còn chưa cho chúng tôi cháu bế, lại còn làm sảy thai. Tống Vũ Kỳ, cô yên tâm, tôi đã để A Phi làm điều này thay cô rồi. Nhất định là nó sẽ làm tốt thôi. Như cô nghe đấy, trưa nay không phải... Hoàng Húc Hi cháu trai tôi rất tận lực sao?"

Tống Vũ Kỳ sao mà không biết. Tiếng thở trầm thấp của hắn lúc cuồng dã cô, cô sớm đã quen tai rồi. Lại còn tiếng rên sung sướng của người con gái trong đó. Cô nắm tay đến trắng bệch, giây sau liền thả ra. Cô chẳng có quyền gì mà ghen ở đây cả.

"Sao? Cô không có quyền gì để ghen đâu. Hoàng Húc Hi chỉ coi cô là món đồ chơi thôi, chơi chán nó sẽ đá cô đi. Tôi khuyên cô, để không có nhục nhã như thế, ly hôn đi."

Thím Lưu trợn mắt nhìn Hoàng Phi Nhã, lại nhìn sang Tống Vũ Kỳ. Trên gương mặt cô vẫn bình thản như thế, chỉ có trong mắt đã hiện lên sự dao động. Bà vội nắm lấy tay cô.

"Phu nhân, bà ta chỉ nói nhăng nói cuội thôi! Đừng nghe lời bà ta!"

"Kìa thím Lưu, không phải hôm nay chính mắt thím cũng thấy, Hoàng Húc Hi ôm A Phi vào phòng sao?"

Thím Lưu cứng họng. Đúng là bà có thấy, Hoàng Húc Hi rất vội vã ôm A Phi vào phòng. Sau đó... xảy ra chuyện gì ai cũng biết.

Tống Vũ Kỳ thấy phản ứng của thím Lưu, cười nhẹ. Điện thoại rung lên, là Bạch Khuynh gọi.

"Thím Lưu, tối nay tôi sẽ về muộn, nên là... nhờ thím chăm sóc cô của tôi thật tốt. Thân thể cô ấy vốn đã già yếu cả rồi, cần được chăm sóc tận tuỵ, nếu không về sẽ không thể chăm sóc chú được."

Tống Vũ Kỳ cười khinh bỉ rồi ra khỏi nhà, để lại cho Hoàng Phi Nhã cục tức to đùng. Thím Lưu khẽ nuốt nước bọt. Tình hình này... xong thật rồi.

...

Bạch Khuynh nhìn người con gái gã thầm thương trộm nhớ đang chú tâm làm bài tập, cười đầy sủng nịnh. Một lọn tóc rơi xuống, mà cô thì quá chú tâm hoàn toàn không để ý, gã mới vươn tai, vén lọn tóc đó lên. Tống Vũ Kỳ giật mình, cô ngước lên nhìn Bạch Khuynh.

"Lớp trưởng, có chuyện gì sao?"

"À, tóc của cậu..."

"Cảm ơn cậu, lớp trưởng."

Cô vẫn luôn giữ khoảng cách, khách sáo với gã vô cùng. Gã biết cô có chồng, thậm chí biết chồng cô là ai. Đồng thời cũng biết, loại tình cảm giữa hai người họ là gì. Tống Vũ Kỳ xuất hiện trước truyền thông hay với ai đi chăng nữa, đều chưa bao giờ bỏ nhẫn cưới ra cả.

"Vũ Kỳ này, cậu đừng gọi tôi là lớp trưởng được không? Gọi tên tôi là được rồi."

"Được rồi, Bạch Khuynh."

Cô cười tít mắt, lại cúi xuống chăm chú vẽ. Chẳng mấy chốc đã hoàn thành được bài kiểm tra rồi. Lúc hoàn thành xong cũng đã là chín giờ tối, Bạch Khuynh tỏ ý muốn đưa cô về nhà nhưng Tống Vũ Kỳ từ chối. Sau khi Bạch Khuynh đi khỏi, cô mới vào hàng tạp hoá gần đó, mua một két bia, bắt taxi đến nhà Diệp Thư Hoa.

Luật sư tương lai đang vô cùng đau đầu với luận án, thấy Tống Vũ Kỳ đến liền vô cùng vui vẻ, lại phát hiện ra tâm sự của cô bạn, rất nhanh chóng dẹp đống luận sang một bên.

Tống Vũ Kỳ tửu lượng kém, nhưng hôm nay đặc biệt uống đã tới lon thứ năm, mặt đỏ gay. Diệp Thư Hoa cản lại, hỏi đầu cua tai nheo.

"Tiểu Hoa, hình như... mình yêu mất rồi."

"Gì? Vũ Kỳ cậu nói cậu yêu ai?"

"Mình yêu... mình yêu Hoàng Húc Hi mất rồi..."

Diệp Thư Hoa dại ra, đè Tống Vũ Kỳ hỏi cho ra nhẽ. Con thỏ hồng của họ Diệp ngây ngốc kể lại mọi chuyện, cuối cùng không kìm được khóc. Khóc tới thương tâm, chứng tỏ đã yêu rất nhiều.

"Nào nào, Tiểu Kỳ ngoan, không được khóc, chúng mình hát karaoke được không?"

...

Ba giờ sáng, Trịnh Nhuận Ngũ rất không hài lòng, nhìn Diệp Thư Hoa cười ngây ngốc, lại nhìn Tống Vũ Kỳ say khướt gục dưới sàn nhà, thở dài một hơi.

Anh đang ngủ ngon thì bị người yêu dựng dậy, chạy tới đây như thằng điên, tưởng người yêu làm sao, hoá ra là cô nàng này không thể nhấc được Tống Vũ Kỳ lên giường mới gọi cho anh.

"Thư Hoa, em đang làm gì thế hả?"

"A Ngũ, em sai rồi."

Sau khi bế Tống Vũ Kỳ lên giường, Diệp Thư Hoa cũng lau rửa người cho cô xong, Trịnh Nhuận Ngũ mới nhất quyết ép người yêu xuống hỏi.

"Tại Hoàng Húc Hi! Tiểu Kỳ thậm chí còn viết đơn ly hôn rồi này!"

Diệp Thư Hoa đưa cho Trịnh Nhuận Ngũ tờ giấy, là đơn ly hôn, hơn nữa Tống Vũ Kỳ cũng đã ký tên rồi.

"Thư Hoa... em đừng có bức xúc, tức giận sẽ khiến mặt em nổi mụn và nhanh già đi..."

"Anh sẽ chán em à?"

"Không. Yêu em còn không hết, nói gì tới chán. Em để dành phòng cho Tiểu Kỳ đi, qua đây anh giúp em làm luận văn."

Diệp Thư Hoa vui mừng ôm Trịnh Nhuận Ngũ như koala ôm cây, hai người nhẹ nhàng ra khỏi phòng, để Tống Vũ Kỳ ngủ say.

Trịnh Nhuận Ngũ lôi được Diệp Thư Hoa ra ngoài, tiếp tục tra hỏi.

"Em cho con bé nó uống bao nhiêu vậy? Say đến nỗi trời trăng đều không hay..."

"Ít mà... có tám lon..."

Tám lon là đủ cho người tửu lượng kém như Tống Vũ Kỳ gục rồi bé yêu ạ! Lúc nãy anh bế Tống Vũ Kỳ lên, thân thể cô nhẹ bẫng, khéo còn nhẹ hơn họ Diệp nhà anh.

"Phải tẩm bổ cho Tiểu Kỳ mới được, cậu ấy có 43 kg, giờ chắc gầy hơn rồi. A Ngũ, nhất định không được nói với Hoàng Húc Hi về chuyện Tống Vũ Kỳ ở đây!"

Trịnh Nhuận Ngũ gật đầu. Anh không nói, mai có người ép anh nói thôi. Mà chẳng phải nhẫn của Tống Vũ Kỳ có định vị sao... thế thì giấu làm gì...

"Nhà em có thiết bị phá sóng, cho nên cái nhẫn của Tống Vũ Kỳ muốn định vị cũng khó nga."

Diệp Thư Hoa giơ cái lắc tay lên. Trịnh Nhuận Ngũ thở dài một hơi. Sao mà anh quên mất bố con bé này là cục trưởng cục cảnh sát...

Hai người cùng nhau nói chuyện một lúc, Diệp Thư Hoa tửu lượng rất tốt, nãy uống hai lon cũng không say, tiếp chuyện Trịnh Nhuận Ngũ đến sáng mới ngủ mất. Trịnh Nhuận Ngũ lặng lẽ rời khỏi, lòng thầm niệm.

Hi vọng là thằng sếp của anh tìm được tung tích Tống Vũ Kỳ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip