7

Tống Vũ Kỳ không khỏi bất ngờ, vì Điền Chính Quốc khác hẳn với bề ngoài an tĩnh. Anh thực ra rất tận tâm, lại ôn nhu ấm áp, rất hay cười. Mỗi khi cười sẽ lộ ra hai chiếc răng thỏ rất đáng yêu. Sau một tháng nằm viện chỉ có ăn với ngủ, cô đã mập lên rồi, cô muốn đi dạo. Vì tránh để vết thương bị rách, Điền Chính Quốc đầu tư cho cô chiếc xe lăn mới nhất bệnh viện, hàng ngày sẽ đẩy cô đi quanh khuôn viên bệnh viện.

Không hiểu vì sao, bác sĩ Điền hôm nay lại không thấy, thay vào đó là Diệp Thư Hoa và Trịnh Nhuận Ngũ, hai người đều biểu hiện mệt mỏi, chứng tỏ bên ngoài cánh cửa bệnh viện kia đã xảy ra chuyện gì đó kinh thiên.

"Sao thế họ Diệp? Kể nghe chút chuyện ngoài kia đi, một tháng nay mình toàn nằm một chỗ, không biết sự đời."

Tống Vũ Kỳ cố gạ gẫm nữ nhân họ Diệp, nhưng đổi lại, cô ấy chỉ thở dài, tiếp tục đẩy cô men theo con đường lát gạch đã mòn cũ. Trịnh Nhuận Ngũ vừa tới đã đi tìm Điền Chính Quốc, xem ra sự việc rất nghiêm trọng đi.

"Tống Vũ Kỳ, cậu sẽ không muốn biết thứ gì đang xảy ra ngoài đó đâu."

"Gì? Mau nói đi đại mỹ nhân!"

Diệp Thư Hoa đẩy cô xuống chỗ ghế đá của một bóng cây xanh mướt, gió thổi làm lay động mái tóc hơi rối của Tống Vũ Kỳ, ngược lại làm gò má ửng hồng của cô lại thêm sắc thắm. Diệp Thư Hoa đưa máy cho cô, đập vào mắt cô là tin nhất của báo mấy hôm nay, Hoàng Húc Hi có tình nhân, cùng ả đi du ngoạn trời tây bỏ quên vợ mới cưới trong viện.

"Hắn ta thật là... Kỳ, đừng buồn..."

"Ai buồn? Mình mong còn chẳng được! Hắn ta có tình nhân, sẽ nhanh chóng đá mình đi, sau đó mình sẽ có cuộc đời mới, mình sẽ không vướng phải nhà họ Tống nữa!" Tống Vũ Kỳ phấn khích đến độ mặt tươi như hoa nở, đôi môi hồng nhuận kéo lên nụ cười tươi tắn, hệt như đứa trẻ được cho kẹo.

Diệp Thư Hoa cũng cười nhẹ, cô tưởng con bé nhà cô sẽ buồn, nhưng cô lầm rồi. Hai người họ rõ ràng lấy nhau là bắt buộc, nói Tống Vũ Kỳ buồn là không có khả năng, vốn dĩ, trái tim treo lơ lửng của Tống Vũ Kỳ còn đang hướng về phía chàng trai họ Diêm kia...

"Tống Vũ Kỳ, có gì nhất định phải gọi cho bà đây biết, không được giấu diếm nửa lời, rõ chưa?"

Tống Vũ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Thư Hoa vốn luôn chăm cô hết mực, giống như gà mẹ chăm sóc gà con, cực kỳ cẩn thận. Tính cách cô ấy mạnh mẽ trời đất không sợ, ăn ngay nói thẳng, tương lai luật sư chắc chắn sẽ sáng lạn hơn ai hết. Nhìn lại bản thân mình, Tống Vũ Kỳ khẽ thở dài. Nhan sắc chút ít, thông minh không nhiều, chỉ có cái dễ dụ và đanh đá. Vì sống không có tình thương của cha từ bé nên cô thèm khát cái cảm giác được cha đưa đi đón về sau mỗi giờ tan học, được cha nâng lên vai đi khắp công viên lớn, hay chỉ đơn giản là cha chỉ bài... tiếc rằng những điều đó, Tống Hạo Thiên chưa bao giờ làm được. Ngược lại, Diệp Thư Hoa lại có tất cả, cha cô ấy làm được mọi thứ, là một cảnh sát chính trực không đổi trắng thay đen, một đời phục vụ liêm chính, rất được kính trọng.

Diệp Thư Hoa bận ngó nghiêng tìm anh người yêu của mình mà quên mất cô bạn đang ủ rũ, để lại cô một mình ở ghế đá hoa viên. Tống Vũ Kỳ thở dài một hơi. Trên cuộc đời này, nếu cô không thương lấy bản thân thì sẽ chẳng một ai thương yêu cô cả. Toàn tự thân vận động là chính. Có chăng sau này gặp được người nguyện yêu cô một đời, cô sẽ có thể lột bỏ lớp ngoài của mình.

"Vũ Kỳ, em ở đây sao?"

Là Điền Chính Quốc, trong màu áo blouse trắng cùng nụ cười tỏa nắng thu hút ánh nhìn, anh dễ dàng đón được sự chú ý của mọi người. Tống Vũ Kỳ hoàn toàn cảm nhận được, có bao nhiêu ánh nhìn găm vào cô, cô biết , bác sĩ Điền nổi tiếng là ít nói, vậy mà giờ lại ngọt ngào với cô gái lạ hoắc như cô, chắc mấy chị y tá sẽ cùng đến mà băm chết cô. Điền Chính Quốc bỏ qua ánh mắt ái ngại của cô, lại nhẹ nhàng đẩy xe lăn vào trong.

"Vũ Kỳ thấy đau nữa không?"

"Nhờ ơn của bác sĩ Điền, em không còn đau nữa." Tống Vũ Kỳ cười nhẹ, anh ấy vẫn luôn chăm lo cô như thế, không phải vì thích cô, mà là.... có điều cần nhờ vả. Về khoản này, cô chắc chắn là thế.

"Ơn nghĩa gì, đều là người nhà cả..." Điền Chính Quốc hào hứng đẩy xe lăn xuống căn tin, lấy chút đồ ăn rồi lại tức tối chạy lên phòng, ngó nghiêng một lát rồi mới đóng cửa. Trong phòng làm việc của anh chỉ còn có anh và Tống Vũ Kỳ, cô tròn mắt nhìn anh, anh quỳ trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm trọng thấy rõ.

"Sao... sao thế ạ?"

"Tống Vũ Kỳ, tuyệt đối xuất viện không được ăn uống linh tinh, nếu em còn phải phẫu thuật e rằng muốn có con cũng khó." Điền Chính Quốc nghiêm mặt, tay liến thoắng cái gì đó trên mảnh giấy nhỏ "Xinh xắn như vậy mà cứ quanh quẩn trong viện thật sự rất khó coi."

Hóa ra anh viết những điều cần nhớ giúp cô. Tống Vũ Kỳ lôi điện thoại ra hẹn giờ từng cái một. Đánh dấu đến điều thứ bảy, xuất hiện chữ Hoàng Húc Hi.

Điền Chính Quốc như thấy được cô khựng lại, hẳn là biết cô đến điều thứ bảy rồi. Anh nói: Tránh xa Hoàng Húc Hi.

"Đó không phải là người dành cho em, Vũ Kỳ. Anh, Thái Dung và Nhuận Ngũ đều rất quý em, nhưng em thật sự không thể ở bên Húc Hi. Hẳn em cũng biết, trước đây cậu ta có người yêu..." Nhìn thấy ánh mắt của Tống Vũ Kỳ, Điền Chính Quốc lại ngập ngừng khó tả. Anh không tài nào thốt ra nổi câu "là người cậu ta thề yêu suốt kiếp".

Tống Vũ Kỳ cười tươi, tâm trạng cô rất tốt. Hoàng Húc Hi yêu ai thì cô không rõ, nhưng việc anh ta có người khắc cốt ghi tâm khiến cô rất vui. Như vậy đến lúc cô rời đi cũng chẳng còn gì để hối tiếc.

Điền Chính Quốc không bất ngờ trước phản ứng của Tống Vũ Kỳ, đặt vào tay cô một quả quýt rồi lại đẩy cô về phòng bệnh. Diệp Thư Hoa và Trịnh Nhuận Ngũ đã ở sẵn trong phòng, còn có thêm một cô gái, nhìn rất xinh đẹp, đôi mắt to hút hồn người khác, nhất thời làm cả Điền Chính Quốc và Tống Vũ Kỳ ngẩn ngơ.

Cô gái kia đang nói chuyện với Trịnh Nhuận Ngũ, nhìn thấy hai người liến bước tới, trao cho hai người một nụ cười xã giao rồi nhìn Tống Vũ Kỳ.

"Cưng tên là Tống Vũ Kỳ nhỉ?"

"Chị là...?"

"Lạp Lệ Sa, hay là Lalisa Manoban, tôi là chị họ của Hoàng Húc Hi." Lạp Lệ Sa véo nhẹ má của Tống Vũ Kỳ, lại nhìn thấy Điền Chính Quốc đang há hốc mồm bất ngờ. Cô vuốt mái tóc đen nhánh của mình lên, để lộ bờ vai trần gợi cảm. Sống ở nước ngoài nhiều năm nên tư tưởng của Lạp Lệ Sa rất phóng khoáng, ăn mặc nửa kín nửa hở, trang điểm cũng rất sắc xảo. Vẻ ngoài của Lạp Lệ Sa cũng rất Tây, nhất là đôi mắt to kia làm cô trở nên vô cùng xinh đẹp.

"Điền Chính Quốc?"

"Ừ?"

"Vậy anh đi chơi với tôi đi! Nhuận Ngũ, Thư Hoa, chị đi đây!"

Lạp Lệ Sa kéo tay Điền Chính Quốc chạy mất. Trịnh Nhuận Ngũ vừa đẩy xe lăn của Tống Vũ Kỳ vào vừa cười phá lên. Diệp Thư Hoa ngứa mắt đá cho anh một phát.

"Hoa, sao lại đá anh?"

"Còn không mau giới thiệu cho tụi em biết chị ấy là ai?"

Trịnh Nhuận Ngũ tít mắt giới thiệu. Lạp Lệ Sa là chị họ của Hoàng Húc Hi nhưng lại ít hơn hắn hai tuổi, là người Thái Lan chính cống nhưng nói tiếng Trung như người bản địa. Hoàng Húc Hi cũng rất cung kính gọi cô ấy là chị họ, chứng tỏ Lạp Lệ Sa là người không dễ chơi. Ngay lúc này, điện thoại Tống Vũ Kỳ kêu lên một thông báo, Celine mới ra sản phẩm, người đại diện là... Lạp Lệ Sa?

Cô từng nghe về Tứ Đại Nữ Mẫu của thế giới, Dior có Kim Trí Tú, Chanel có Kim Trân Ni, Sain Laurent có Phác Thái Anh và Celine chưa có nữ mẫu, lần này hiện lên là nàng thơ mới Lạp Lệ Sa. Nghe đồn mấy nàng mẫu này thân nhau và sinh sống tại Bắc Kinh. Tống Vũ Kỳ lại nhớ tới gương mặt của Điền Chính Quốc, nét mặt ấy thật sự rất hợp làm idol hơn là bác sĩ.

Trịnh Nhuận Ngũ cùng Diệp Thư Hoa cả ngày túc trực trong bệnh viện, đến tận khi trời đã tối đen, Diệp Thư Hoa vẫn cố sống cố chết đòi ở lại. Tống Vũ Kỳ được nhét thuốc ngủ nên lúc này díu cả mắt, gục trước đôi trẻ đang cãi nhau om sòm cả phòng bệnh. Cô nghe thấy tiếng Diệp Thư Hoa nói ở lại, tiếng mở rồi lại đóng cửa. Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng đến lạ. Im ắng như vậy, hẳn là có bác sĩ vào nhắc nhở rồi, Trịnh Nhuận Ngũ cũng không nhỏ mọn đến mức không cho bạn gái ở lại đây một đêm đâu nhỉ?

Một vòng tay ôm lấy cơ thể của Tống Vũ Kỳ, cô liền đi vào giấc mộng. Diệp Thư Hoa, sao hôm nay vòng tay nhà ngươi to thế?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip