Chương 95
Nhan Tịch nhe răng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng cũng thật không biết xấu hổ, Claire làm sao có thể coi trọng nàng? Mặt dày đến súng máy cũng bắn không thủng!
Hạ Linh Doanh bất đắc dĩ cười khẽ, Ray và Cherry đã sớm cười ôm bụng, thật hối hận, lúc đó sao lại không chèo thuyền đến gần một chút để nhìn Tiêu Mạc Ngôn bị Claire đùa giỡn rốt cuộc có dáng vẻ gì.
"Alo."
Vài người đang ồn ào náo nhiệt, bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ hư nhược, Nhan Tịch có chút kinh ngạc nhìn điện thoại, xác định không bấm sai số mới hỏi:" "Là Phương Nhược Lâm phải không?"
" Tôi là...cô là? Umh..."
Nhan Tịch lập tức đỏ mặt, thanh âm kia của Phương Nhược Lâm, rõ ràng là....
" Ngô, chuyện gì?"
" Tiêu Mạc Ngôn bảo tôi cùng cô làm ký giả."
Nhan Tịch bối rối nói, Thiên Hoàng hôm nay thực sự là tàng long ngọa hổ, một lợi hại so với một, lúc nghe điện thoại cô không thể tạm dừng một lát sao?
"Umh..làm ký giả có thể, ngô....trước tiên kiểm tra năng lực của cô, umh a...cô cùng với Tiêu Mạc Ngôn?"
"Phải, rất nhiều người đều ở đây."
Nhan Tịch mặt đỏ không còn hình dáng, nàng hiện tại bội phục nhất chính là một nửa kia của Phương Nhược Lâm.
"Vậy cô liền viết một ít tin tức ngoài lề về Tiêu Mạc Ngôn đi."
Cuối cùng những lời này nói rất trôi chảy, còn không đợi Nhan Tịch đáp lại, bên kia liền cúp máy, Nhan Tịch cầm điện thoại di động, nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
" Thế nào, không thành vấn đề?"
Tiêu Mạc Ngôn dương dương đắc ý nhìn Nhan Tịch, còn không quên nhướng mày liếc mắt nhìn Claire. Nhan Tịch nhìn Tiêu Mạc Ngôn đột nhiên cảm thấy cô có chút thương cảm, cô rốt cuộc là đối đãi nhân viên của mình thế nào vậy, Ray ghét bỏ cô, Phương Nhược Lâm vào lúc này còn muốn tính toán cô...
Nhan Tịch hàm hồ lên tiếng, rốt cuộc cũng không dám nói thật với Tiêu Mạc Ngôn, chỉ là dọc đường có chút không yên lòng, Claire phát hiện sự khác lạ của nàng, nắm tay nàng nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhan Tịch nhíu mày, len lén nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thấy cô đang tán gẫu gì đó với Cherry, nhỏ giọng thầm thì: "Phương Nhược Lâm bảo em viết chút tin tức ngoài lề về Tiêu Mạc Ngôn."
Claire nghe xong trầm mặc chốc lát, Nhan Tịch vội vàng nói: "Em biết chị không muốn em rời khỏi Thượng Hoa, nhưng Claire, chị phải tin tưởng em, bất luận làm việc ở nơi nào, em cũng sẽ vĩnh viễn ở bên chị."
Claire thở dài, khẽ gật đầu.
"Vậy, muốn viết như thế nào."
Nhan Tịch lẩm bẩm, viết tin tức về Tiêu Mạc Ngôn, cũng có đề tài a, hiện tại mấy người các nàng ở Mông Cổ có thể viết cái gì? Chẳng lẽ viết Tiêu tổng say tàu?
Claire nhìn Tiêu Mạc Ngôn, như có như không, nói: "Thật ra, chị ấy và Ray đều là những nhân vật được quan tâm."
" Dĩ nhiên!"
Nhan Tịch gật đầu, còn không phải sao, một là giám đốc quyền thế ngập trời ở giới giải trí, một là thần tượng mới nổi nhân khí đang cao, có thể không thành đối tượng chú ý sao.
"Hai người họ thuộc cùng một công ty."
Claire nhàn nhạt nói, Nhan Tịch vừa nghe đã hiểu ý của cô, ngẩng đầu nhìn Claire.
" Đi thôi."
Claire không nói thêm nữa, nắm tay Nhan Tịch đi về phía trước, Nhan Tịch hít sâu một hơi, ở trong lòng mặc niệm thay Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu tổng a, chị nói chị đắc tội ai mà không được, cần gì phải đắc tội Claire. Tin đồn về chị và Ray, thật không phải là chủ ý của em đâu...
Xuống thuyền, mọi người quây quần ăn cơm dã ngoại, Tiêu Mạc Ngôn không biết tại sao lại ầm ĩ với Cherry, Ray đương nhiên là giúp đỡ Cherry, Tiêu Mạc Ngôn vừa nhìn nhân viên của mình vì người khác mà làm phản, lập tức nổi giận. Cô ngồi trên cỏ dùng con mắt liếc xéo Cherry, chậm rãi nói: "Tôi kể chút sự tích đáng yêu của Cherry cho mọi người nghe!"
" Tốt!"
Nhan Tịch gật đầu đáp lời, hắc, nhìn các nàng đấu tranh nội bộ, cảm giác này, thật không sai a!
Ray mím môi liếc mắt nhìn Cherry, không nói chuyện, cô biết Tiêu Mạc Ngôn khẳng định sẽ không nói lời tốt đẹp gì, nhưng trong lòng cũng thật muốn nghe, nên thẳng thắn không tỏ thái độ. Cherry ở một bên căm tức nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn không để ý tới cô, hắng giọng một cái lên tiếng.
"Lúc chúng tôi mới nhập học có một đợt quân huấn (Giáo dục quốc phòng), lúc đó Cherry và Claire quan hệ không tệ, cùng cô ấy học không ít tiếng Trung. Có một ngày, đột nhiên tập hợp khẩn cấp, cô ấy không tìm được điện thoại di động, nên vừa thắt dây nịt, vừa xông ra ngoài, trong miệng còn la hét 'tiểu kê kê của tôi, tiểu kê kê của tôi đâu rồi?" mà phía sau tất cả đều là nam."
" Phốc —"
Nhan Tịch cười ngã vào trong lòng Claire, Ray cũng nghẹn cười nghẹn đến vất vả, Cherry đen mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn tựa ở trong lòng Hạ Linh Doanh tiếp tục ăn cơm của mình, ngay cả một người luôn luôn nghiêm túc như Claire cũng phải cười ra tiếng.
Thật ra, khi đó Cherry thật sự rất đáng yêu...
* * * * * * * * * * * * *
Bởi vì bị mấy người quấy rầy, chuyến du lịch hai người của Nhan Tịch và Claire thiếu một chút sắc thái lãng mạn so với dự tính, lại thêm rất nhiều tiếng cười đùa, dọc đường, Ray cũng hề ghét bỏ, đối với Cherry có thể nói là tận tâm tận lực, anh đào tiểu thư cũng phát hiện chút gì, nhưng không có vạch trần, Ray cũng không nóng nảy, có chút tình cảm, phải từ từ nảy mầm mới tốt.
Claire vừa về đến Thượng Hoa lại bắt đầu bận rộn đến tối mặt tối mài, không để ý tới Nhan Tịch, lại căn dặn nàng nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, Nhan Tịch đồng ý, cầm một đống ảnh chụp lúc Tiêu Mạc Ngôn và Ray chuyện trò vui vẻ đăng trên báo lá cải, lập tức, Tiêu tổng nổi giận, Ray phát điên...
"Chị xem đi, người chị đào đến là cái gì, cư nhiên lan truyền tin đồn giữa em và chị!"
Ray đem tạp chí nắm trên bàn, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn mặt tối sầm, nhìn cô.
" Yêu, thế nào, có tin đồn với tôi, hạ thấp thân phận của cô sao?"
"Còn không phải sao!"
Ray lập tức đáp lời, Tiêu Mạc Ngôn bị nghẹn, có chút phiền toái phất tay.
" Được rồi, cô đi làm việc đi, việc này tôi sẽ xử lý."
Tiêu tổng làm việc từ trước đến nay thẳng thắn lưu loát, không được mười phút, Nhan Tịch liền bị mời đến văn phòng.
" Nhan Tịch."
Nhan Tịch cười ha hả đáp lời, ký giả làm chưa được mấy ngày, bản lĩnh nham hiểm trái lại bồi dưỡng không sai.
" Đây là em chụp?"
Tiêu Mạc Ngôn chỉ vào ảnh chụp cô đút Ray ăn một xâu thịt dê trên tạp chí, Nhan Tịch gật đầu, cam chịu.
" Em chụp thì chụp đi, nhưng không thể chụp tôi đẹp mắt hơn một chút sao? Còn nữa, trong tay tôi cầm là cái gì, xâu thịt dê, quá hạ giá rồi!"
Nhan Tịch thẹn thùng, Tiêu Mạc Ngôn yêu cầu cũng quá khó đi, chẳng lẽ trước khi chụp lén còn phải cười hì hì nói cho cô biết: "Tiêu tổng, em muốn bắt đầu chụp trộm rồi, xin cười lên, một ... hai ... Ba, trái cà?!"
" Chủ ý của người nào?"
Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng hỏi.
"Phương đại ký giả."
Nhan Tịch mưu cầu rũ sạch quan hệ, lẽ ra, nàng mới không muốn trở thành vật hi sinh của đấu tranh giai cấp.
"Ừ."
Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch.
"Ý tưởng tốt, xem như là giúp Ray giảm bớt phí tuyên truyền."
"..."
Nhan Tịch không nói câu nào, im lặng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng bây giờ càng ngày càng bội phục nữ nhân này, thực sự là ứng với câu ngạn ngữ, vô gian bất thương!
" Nhưng cũng không thể tiện nghi cho cô ấy như vậy, em viết thêm một bài thanh minh cũng tốt, đến tung tin xấu của Phương Nhược Lâm."
Tiêu Mạc Ngôn cắn răng nói, được lắm, lại dám leo trên đầu cô.
Khuôn mặt Nhan Tịch vo thành một nắm, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Cô ấy là người lãnh đạo trực tiếp của em."
Tiêu Mạc Ngôn nhướng mày, nhìn Nhan Tịch.
" Không phải em vẫn muốn phát triển về phía ban biên tập, như vậy, chỉ cần em viết được, tôi điều em vào ban biên tập."
" Thật sự?"
Nhan Tịch ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn không nhịn được nhíu mày.
" Tôi là chủ tịch của Thiên Hoàng."
" Nhưng.... Em và cô ấy căn bản không quen biết."
Nhan Tịch nhỏ giọng kháng nghị, nàng theo Phương Nhược Lâm không được mấy ngày, làm sao moi tin?
" Đây là chuyện của em."
Tiêu Mạc Ngôn phất tay đuổi người.
" Ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy thành quả."
"..."
Nhan Tịch thở dài, buồn bực lui ra, dọc đường không ít thầm mắng hai người, ấu trĩ muốn chết, cùng một công ty, đấu đá cái gì, giới giải trí, thực sự là hỗn loạn, may mà năm đó lúc thi tuyển giọng nữ siêu cấp nàng không đến, nếu không một khi nổi tiếng sẽ phiền phức cỡ nào.
Hai ngày tiếp theo, Nhan Tịch đều ngủ không ngon giấc, lật qua lật lại nghĩ nên viết cái gì, Claire nhìn nàng như vậy có chút đau lòng, muốn khuyên nàng vài câu, cuối cùng chỉ hé môi nhưng không nói. Dù sao đây là con đường Nhan Tịch lựa chọn, hết thảy đều phải tự nàng gánh vác, đã trải qua quá trình này, với khẩu tài của nàng, nhất định có thể đảm đương được.
Ngày thứ ba, Nhan Tịch ôm cameras theo đuôi Phương Nhược Lâm, Phương Nhược Lâm không hổ là ký giả, dọc đường đều rất đề phòng nhìn chung quanh, Nhan Tịch thiếu chút nữa đem cành cây cắm lên người làm yểm trợ, trong lòng cũng có chút tức giận, cô nói cho dù cô là ký giả cấp cao nhưng có cần đề phòng như vậy sao, còn hơn cả ngôi sao!
Trời không phụ người có lòng, Nhan Tịch ngồi xỗm đến chân tê dại, mục tiêu nhiệm vụ rốt cuộc xuất hiện, nàng liếc nhìn, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Không phải đâu.
Chiều cao tương đương Claire, tứ chi thon dài, vóc người đĩnh trực, tóc ngắn lưu loát, màu da lúa mì, đôi mắt sắc bén, đây không phải vệ sĩ của Tiêu Mạc Ngôn, Tô Luyến Tuyết sao?
Nhan Tịch mở to hai mắt nhìn một cô gái đáng yêu đang nép trong cái ôm của Phương Nhược Lâm, Phương Nhược Lâm ngày thường thoạt nhìn lạnh như băng lộ ra nụ cười hạnh phúc, còn tức thì hôn lên trán Tô Luyến Tuyết, sau đó kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.
Nhan Tịch nuốt một ngụm nước bọt, đè xuống khiếp sợ trong lòng, cầm lấy camera, nhấn nút.
Nhìn hai người gắt gao ôm nhau, Nhan Tịch cảm thán, Tiêu Mạc Ngôn rốt cuộc có bao nhiêu ghê tởm a, sao đôi tình nhân này cứ như bị giam trong tù tám trăm năm mới được phóng thích gặp nhau một lần vậy?
Được như ý nguyện lấy được ảnh chụp, Nhan Tịch vẫn còn có chút đạo đức nghề nghiệp, không theo Phương Nhược Lâm nữa, lái xe trở về Thiên Hoàng.
Sau khi làm ký giả, nàng mua một chiếc PoLo, tuy rằng xe không phải tốt nhưng nàng cũng rất yêu quý thường lái chiếc xe tồi tàn của mình chở Claire đi khắp nơi, Claire luôn luôn cười khẽ nhìn cô, chỉ cần trong lòng Nhan Tịch không có khúc mắc, thế nào cũng được.
Cả đêm, Nhan Tịch bận rộn hoàn thành bản thảo, Claire mặc áo ngủ đến xem nàng nhiều lần, mi tấm nhíu thật chặt.
Cuối cùng cũng viết xong, nhìn ảnh chụp cùng văn tự, Nhan Tịch thở dài nhẹ nhõm, tắt máy vi tính, xoa cổ, loạng choạng đi về phòng ngủ.
Đẩy cửa ra, nhìn ánh đèn trong phòng, Nhan Tịch nhíu mày.
" Claire, sao còn chưa ngủ?"
" Đang đợi em."
Claire nhàn nhạt nói, nghe không ra tâm tình của cô.
" Không phải em đã nói rồi sao, sau này không cần chờ em."
Nhan Tịch có chút không vui, nhưng thật ra là đau lòng Claire, cô mỗi ngày bận rộn ở Thượng Hoa đã đủ mệt mỏi, còn phải bồi thức đêm, vậy làm sao chịu được. Claire im lặng tựa vào đầu giường, cứ như vậy sâu kín nhìn Nhan Tịch, đau đớn trong mắt khiến Nhan Tịch khổ sở.
" Được rồi."
Đá rơi dép, Nhan Tịch lên giường, đem Claire ôm vào trong ngực, cúi đầu không ngừng hôn lên trán lên cổ, lên môi cô.
" Sau này không được như vậy, được không?"
Nhan Tịch ôn nhu nói, Claire nằm trong lòng nàng, nhẹ nhàng nói: "Nhan Tịch, phải nhớ kỹ, thân thể của em không phải của một mình em."
Nhan Tịch đỏ mặt, nàng hiểu ý Claire, nhưng bản thân lại nghe được một tầng hàm nghĩa khác.
" Nga, chị muốn?"
Nhan Tịch thuận thang bò lên, khí tức ấm áp phun bên tai Claire, Claire rụt cổ một cái, đỏ mặt.
Lúc này, ngôn ngữ nhiều hơn nữa cũng chỉ là dư thừa..
Tắt đi đèn lớn, chỉ mở đèn đầu giường, Nhan Tịch ôn nhu nhìn Claire xấu hổ dưới ánh đèn, nhẹ nhàng mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô.
Quần áo rút đi, hương thơm quyến rũ, Claire thở dốc liên tục bởi những nụ hôn của Nhan Tịch, hai má đỏ bừng, vô lực tựa vào lòng nàng.
Cả phòng tràn ngập hương thơm ám muội...
Sáng hôm sau Nhan Tịch chạy tới Thiên Hoàng thật sớm, kiêu ngạo đứng ở bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi mở tạp chí, nhìn một cái, cười đến rút mặt.
Tổng biên tập của Thiên Hoàng Phương Nhược Lâm hẹn hò cùng nữ nhân mặt lừa ngực phẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip