Chương 44

Trong lúc đó, bên dưới gian thờ chính Thiên Linh Tự.

Đã qua một đêm bị nhốt trong căn phòng tối tăm, đầy mùi ẩm mốc cùng hôi hám, Khả Uyên vẫn không tài nào quen được với tiếng chuột kêu, tiếng muỗi giãn vo vẻ và tiếng nước chảy róc rách trên khe tường. Tiểu thư ngồi co ro giữa đám trẻ vì quá lạnh và sợ hãi nên đã quấn vào nhau, mặt sàn phần lớn đều lênh láng nước, có rất ít chỗ khô ráo, đến cả rơm lót sàn cũng ngấm nước tới mủn ra như cám, thỉnh thoảng đang ngồi lại thấy dưới lớp rơm cộm lên một chút thì biết ngay là có con chuột vừa rúc vào.

Đám trẻ con lúc mới bị nhốt còn khóc la rất dữ dội, Khả Uyên cũng không ngoại trừ, lần đầu nàng bị ném vào một nơi kinh khủng như vậy, xung quanh chỉ toàn những thứ đáng sợ, lại thêm mấy lời dọa nạt bên ngoài làm cho hoảng loạn, không khóc thì nàng còn biết làm gì khác? Tăng nhân hung dữ nghe thấy tiếng khóc của đám trẻ con liền mở cửa vào, y quát chúng, một vài đứa biết sợ thì nín, còn một vài đứa vẫn ngoạc mồm khóc, y lập tức túm lấy một trong số chúng, giơ bàn tay to như hộ pháp nên dọa nếu không im đi thì sẽ cắt cơm chúng.

Khả Uyên khóc tới lả cả người, nàng thấy đám trẻ kia được ăn thì bụng cũng réo lên, vì trước giờ chưa từng biết tới đói, tới khổ, nên nàng nghĩ tủi thân, xong lại khóc. May sao có một thằng bé đã chia cho nàng nửa bát cơm, nó chỉ ăn một nửa sau đó đưa cả bát cho nàng, Khả Uyên ban đầu còn lưỡng lự nhưng vì bụng đã réo ầm ĩ nên nàng mới đưa tay đón lấy. Cơm rất nguội và rắn, nhai trệu trạo rồi nuốt mà nghẹn cả họng, nàng ăn được mấy miếng thì lại thấy có đứa trẻ khác nhìn mình, ở đây nhiều đứa cũng đói như nàng vậy, Khả Uyên ăn một nửa chỗ cơm trong bát rồi cho đứa trẻ kia ăn nốt. Ăn xong cả đám ngồi quây vào một chỗ cùng nhau, nghỉ lấy sức để lát khóc tiếp.

Khả Uyên thổn thức gọi mẹ gọi các chị, nhưng suốt đêm không thấy ai tới cứu, mệt quá mới thiếp đi lúc nào không biết, nàng cứ ngồi như vậy mà ngủ, thẳng tới lúc nghe tiếng cửa mở thì giật mình tỉnh dậy. Có phải là các chị gái tới cứu nàng không?

Tất nhiên là không, tăng nhân hung dữ bước vào, y hùng hổ túm lấy mấy đứa gần nhất, lật qua lật lại xem xét một chút rồi thả chúng ra, cứ như vậy tới thằng bé đã cho Khả Uyên cơm thì dừng lại. Dường như đã tìm được thứ y cần, nên ngay lập tức y lôi đứa trẻ ra ngoài, dự cảm chẳng lành khiến nó kịch liệt chống cự, tăng nhân gầm lên:

- Hôm nay tới lượt mày rồi, mau theo tao ra lò luyện đan.

- Tha cho con! Con không khóc! Xin ông tha cho con! – Thằng bé giữ lấy tay y mà van xin, nó lắc đầu quầy quậy, hai chân bám chặt xuống đất.

- Tao đánh gẫy chân mày! – tăng nhân lập tức lấy ra một khúc côn dài, dứt lời liền vụt xuống chân đứa trẻ, nghe chát môt cái, thằng bé bị đánh đau thì cắn chặt răng, không khóc cũng không hét, hai chân nó vẫn cố bám lấy đất không chịu nhấc lên.

Chát! Chát!

- Dừng lại!

Thấy cảnh bất bình như vậy, Khả Uyên không thể im lặng được nữa, nàng lấy hết dũng khí đứng ra nói:

- Ta là con gái của An Thân vương, nếu ngươi không mau dừng tay, khi nào ra khỏi đây ta sẽ bảo phụ thân ta trị tội ngươi.

- Hahaha – tăng nhân nghe vậy thì cười phá lên, y vỗ ngực nói – còn tao, tao là con ông trời, ông trời muốn tao bắt nó, tao phải bắt thôi!

- Không đúng! Ông trời không làm những chuyện xấu xa như ngươi, mau thả người ra. – Khả Uyên tức giận xông vào kéo lấy đứa trẻ kia, nàng giằng lấy tay tăng nhân, nhưng vì tay y nắm rất chặt nên nàng liền dùng răng cắn.

Chát!

Tăng nhân bị cắn thì cả giận, y lập tức đánh văng Khả Uyên ra xa, khóe miệng nàng chảy máu, lực đánh mạnh tới độ làm nàng ngã xuống đất sau đó nằm bất động tại chỗ. Tăng nhân vẫn chưa nguôi giận, y còn muốn tiến tới đánh nàng nữa, nhưng thằng bé đã kéo tay y lại, tức mình y vung côn vụt liền ba cái vào chân nó, khiến nó không đứng nổi mà phải khụy xuống. Đánh sướng tay xong, tăng nhân hung hăng lôi đứa trẻ đã bị phế hai chân ra ngoài, trước khi đi, thằng bé kia vẫn ngoái lại nhìn Khả Uyên, tới khi cánh cửa đóng sầm lại mới thôi.

- Xin hỏi trụ trì đại sư bây giờ có ở chùa không ạ?

Lại nói tới Thu Oanh và Hà Anh sau khi nghe lão thầy tướng nói thì có quay về suy nghĩ, sau cùng hai nàng quyết định quay lại Thiên Linh Tự tìm gặp trụ trì. Lạ một nỗi là hôm nay chùa đóng cổng, Thu Oanh phải đứng gõ một hồi mới thấy chú tiểu hôm qua ló đầu ra, nhìn thấy hai nàng thì có hơi biến sắc, Thu Oanh nói:

- Chúng tiểu nữ có chuyện cần gặp trụ trì đại sư, xin chú tiểu vào báo giúp một tiếng.

- Trụ trì đại sư hôm nay đi vắng, tới tối mới về, mời hai nữ thí chủ ngày mai hãy quay lại ạ. – chú tiểu lễ phép đáp, dứt lời toan đóng cổng lại.

- Ấy khoan, nếu trụ trì đại sư không có ở đây thì sư thầy cũng được, chúng tiểu nữ có chuyện rất gấp, hỏi xong sẽ đi ngay. - Thu Oanh nhanh tay giữ cổng, thành khẩn nói.

- Sư thầy cũng đi vắng rồi ạ, hôm nay nhà chùa không tiếp khách, xin hai nữ thí chủ thông cảm quay về, mai lại tới ạ. - Chú tiểu nhất nhất từ chối.

- Vậy chú tiểu biết khi nào các ngài ấy về không? Sớm hay muộn, chúng tiểu nữ sẽ đợi ở đây – Thu Oanh cũng nhất nhất nài nỉ.

- Tiểu tăng không rõ, nên là mai hai nữ thí chủ hãy tới, có đợi cũng không gặp được hôm nay đâu ạ. - Dứt lời chú tiểu liền đóng luôn cổng lại, không để Thu Oanh kịp nói thêm lời nào nữa.

- Làm gì mà đi hết như vậy? – bị từ chối thẳng thừng khiến Thu Oanh sinh ra bất mãn, thầm nghĩ cũng thật vô lý, có việc gì mà đi ráo cả chùa, đến lúc cần thì lại không gặp được là sao chứ?

- Trụ trì đại sư vẫn còn ở trong chùa. – bỗng Hà Anh lên tiếng, Thu Oanh ngạc nhiên quay sang nhìn, thấy nét mặt chị hơi nhíu lại, trong lời nói đem theo nỗi nghi hoặc - Vừa rồi lúc muội và chú tiểu nói chuyện, ta nhìn qua khe cửa thấy ngài ấy đi từ hậu viện vào gian thờ chính, có vẻ chuẩn bị làm lễ gì đó, theo sau là vài tăng nhân mặc đoạn phục rất lạ, bọn họ để hở một cánh tay xăm hình ngạ quỷ.

- Ngạ quỷ? – Thu Oanh nhấn giọng hỏi.

Ngạ quỷ là loài tay sai của tà phái, không có địa vị, chỉ biết theo đóm ăn tàn, nhưng lại đông và bất trị hơn hết. Đám người du thủ du thực muốn kiếm ăn một cách bất chính mà theo tà phái cũng được xem là ngạ quỷ đội lốt, không việc gì là chúng không dám làm, gây ra nhiều sự thương thiên hại lý, miễn là nhân sinh đau khổ thì chúng sẵn sàng xuống tay. Cũng không rõ trong tà phái có lệ xăm mình ngạ quỷ để phân cấp không, nhưng việc một đám người tự nhận là tăng nhân, lại đi xăm ngạ quỷ lên tay là không thể chấp nhận được.

- Trong chuyện này chắc chắn có sự bất thường, để ta vào xem bọn họ muốn làm gì. – Thu Oanh nghĩ một hồi sau đó quả quyết nói.

- Không được, vạn nhất đó là người của Tu Ma Nhân thì sẽ rất nguy hiểm, em chớ được rút dây động rừng. – Hà Anh lập tức cản lại.

- Chị khỏi cần nhắc, em đâu có dại mà đánh nhau với Tu Ma Nhân, chỉ vào xem một chút thôi, nếu đúng là Tu Ma Nhân thì em sẽ ra ngay. – Thu Oanh vừa nói vừa đi vòng vòng quanh tường bao Thiên Linh Tự, thấy có cây kia tán trùm lên bờ tường, nàng liền quay lại dặn Hà Anh – Chị ở ngoài này trông chừng, đông người không tiện, nếu phải động thủ em sẽ gọi, đứng yên đây đợi em.

Dứt lời, Thu Oanh cầm theo phong đao lập tức trèo lên cây, nàng di chuyển mau lẹ như sóc, ngó sang bên kia không thấy ai nàng mới trèo qua bờ tường để nhảy xuống sân, Hà Anh cũng đứng trên cây nhìn theo, đây là hậu viện, tới khi thấy Thu Oanh an toàn chạy vòng sang gian thờ chính, nàng mới yên tâm một nửa. Lại nói Thu Oanh sau khi thành công chạy tới gian thờ chính, nàng cẩn thận áp tai vào cửa, vừa cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy bên trong có động tĩnh gì, ngay tới một tiếng đọc kinh gõ mõ cũng không có, đoán là bên trong không có ai, nàng lập tức đẩy cửa lẻn vào.

Quả nhiên trong gian thờ chính trống không, đèn nến sáng tỏ, trên hương án có cắm ba nén nhang mới cháy, mùi trầm hương thoang thoảng, kiểm tra một chút thì thấy không có gì khả nghi. Hà Anh nói bọn họ vừa mới vào đây, hương cũng mới thắp, bốn bức vách đều kín kẽ, không có cửa phụ, lẽ nào bọn họ đã rời đi rồi?.

Oaaaaaaa!

Bỗng có tiếng khóc từ đâu phát ra khiến Thu Oanh khựng lại, nàng nghi hoặc liếc mắt, gian thờ chính không một bóng người mà sao lại có tiếng khóc lớn như vậy, nhưng vừa dỏng tai lên thì lại không còn nghe thấy nữa.

Chát!

Còn chưa kịp quay lại, Thu Oanh đã trúng một đòn ngang hông, uy lực như trời giáng đánh nàng văng xa mười bước. Nàng chống tay toan vùng dậy, nhưng vừa ngẩng mặt lên chỉ thấy thân ảnh như chớp giật áp sát ngay bên cạnh nàng, Thu Oanh trong lòng lạnh băng, nàng lập tức cho tay lên đỡ một cước đá xoáy vào ngực mình. Tay nàng không còn cảm giác, dù kịp đỡ mà nàng vẫn ho ra một ngụm máu, là cái quái gì tập kích nàng vậy? Nhanh tới mức mắt nàng theo không nổi, mà lực đạo thì quá mức kinh khủng, lẽ nào đây chính là sức mạnh khủng khiếp của ngũ thủ phái?

Thu Oanh bị hai đòn liên tiếp làm cho choáng váng, trong một khắc ngắn ngủi nàng nghĩ tới Hà Anh còn đang đợi mình ở bên ngoài, phải báo cho chị ấy biết, mau chạy đi! Nhưng còn chưa kịp hét lên, nàng đã bị bàn tay to như hộ pháp chộp vào mặt, năm ngón tay siết lại, bóp nghẹt miệng mũi, khiến nàng không thể thở nổi. Thu Oanh cho tay lên cậy, nhưng nó cứng như sắt, nàng dùng cùi chỏ đập vào cánh tay cũng không xi nhê, đập được hai cái thì bàn tay liền túm lấy đầu nàng nhấc lên. Sau đó dồn lực đập xuống một cú chí mạng.

Tiếng khóc.

Hơi nóng.

Ánh lửa.

Thu Oanh chập chờn lúc tỉnh lúc mê, trong mắt nàng khi thì thấy ánh lửa đỏ rực, khi lại lại tuyền một màu đen kịt, nàng không còn cảm thấy gì nữa, đau đớn, lạnh lẽo, tất cả đều không tồn tại. Có lúc nàng cảm thấy mình bị kéo đi, nhưng ngay lập tức lại lại bị ném xuống đất, vài thân ảnh đi lại trước mặt, cái gì cũng nhòe nhoẹt không nhìn ra là người hay ma, một lát sau nàng nghe thấy có tiếng người nói xì xèo, câu cuối cùng nghe được là:

- Mau vứt ả xuống hồ cho cá rỉa!

Thu Oanh lịm đi. Tới lúc giật mình tỉnh lại thì đã thấy xung quanh toàn là nước, mắt mũi miệng đều bị nước bít kín, hít thở không thông, chân tay đều bị trói vào đá, cả người từ từ chìm xuống đáy hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip