Chương 66

Sau đó Tử Phàm cùng Thu Oanh gấp rút chạy về phía hoàng thành. Trên đường đi, nàng có trao đổi qua tình hình của Khả Uyên cho hắn biết, nhưng ngay bản thân Thu Oanh khi kể lại những điều này cũng không rõ rốt cuộc tiểu thư bị làm sao nữa. Năm ngày trước, Khả Uyên có vào điện Minh Long diện kiến hoàng hậu, lúc trở ra thần thái tiểu thư rất kỳ lạ, giống như biến thành một người khác vậy.

Bình thường nàng ấy rất hoạt bát, chuyện trò không ngớt miệng, nhưng ngay khi bước ra khỏi điện, từ điệu bộ, cử chỉ cho đến khuôn mặt của nàng ấy hoàn toàn thay đổi. Trông Khả Uyên rất buồn bã, mặt mày ủ dột, trong cung biết bao cảnh đẹp mà nàng không thiết tha ngắm nghía gì cả, cứ thui thủi ngồi một chỗ. Thu Oanh và Hà Anh hỏi thì tiểu thư cũng không nói, thái độ còn lảng tránh các nàng, ánh mắt luôn luôn cúp xuống. Cứ như vậy cả buổi, các nàng làm hết cách cũng không khiến tiểu thư vui lên, ngược lại còn khiến nàng ấy bật khóc.

Không hiểu sao nhìn Khả Uyên khóc mà Thu Oanh có cảm giác nàng ấy đang phải chịu rất nhiều uất ức cùng tủi thân, nước mắt âm thầm chảy ra, thổn thức không thành tiếng. Ba người sau đó được chỉ định ở một phòng trong cung Hòa An, đây trước kia là cung của một bà Tiệp Dư, nhưng do bệnh tật đã chết lâu rồi. Khả Uyên cả ngày không ăn không uống, chỉ nằm ở giường khóc, hai nàng vì thế rất sốt ruột, lo tiểu thư bị đau đớn ở đâu, hay trong người có gì khó chịu, nhưng gặng hỏi các kiểu mà nàng ấy vẫn không hé răng nửa lời.

Đến đêm hôm ấy thì Khả Uyên bắt đầu lên cơn sốt, người nàng ấy nóng ran, mạch đập hỗn loạn, chân tay run bần bật. Hai nàng thay phiên nhau dùng khăn chườm mát cũng không đỡ, đến gần sáng mới vội tìm người mời thái y đến xem. Thái y nói rằng, Khả Uyên bị nhiễm một căn bệnh rất nguy hiểm, chính là căn bệnh đã giết chết vị Tiệp Dư trước kia, hiện bọn họ vẫn chưa tìm ra thuốc giải. Phòng của ba người nói riêng và cung Hòa An nói chung sau đó đều bị phong tỏa, hoàng thượng có lệnh không cho bất kỳ ra vào tránh để bệnh lây lan dịch bệnh.

Phong tỏa? Đây rõ ràng là có chủ ý! Tử Phàm nghe tới đây liền lờ mờ đoán ra chuyện này ắt hẳn có sắp đặt, không ngoại trừ khả năng muốn giết người diệt khẩu. Thu Oanh cũng đồng tình với hắn, cuộc sống của các nàng từ khi vào cung giống như bị giam lỏng, không được tiếp xúc với bên ngoài, xung quanh có rất nhiều lính canh, nhất cử nhất động đều bị theo dõi. Nàng dám cá người bày ra trò quỷ này cũng dính líu tới cuốn trục mà Khả Uyên đem theo, thậm chí chính là kẻ đứng sau âm mưu mượn tay chúa Nguyễn đảo chính. Có lẽ kẻ đó chỉ biết Khả Uyên đã an toàn vào cung, mà không biết cuốn trục đang ở chỗ hoàng hậu, vì thế vẫn cố tình nhắm vào tiểu thư như vậy.

Tiếp theo thế nào? Bệnh tình của Khả Uyên phát triển rất nhanh, chỉ qua ngày thứ hai thì cả người nàng đã nổi đầy mẩn đỏ, dày đặc nhất là sau mang tai, mọc thành cả một chùm mụn nước, nhiều nốt to bằng đầu ngón tay út. Tiểu thư đau rát khó chịu, tỉnh dậy là ngứa gãi, khóc mòng cả hai mắt. Thái y chữa lại hời hợt, cho thuốc mà không cần đoán bệnh, không xem triệu chứng, chỉ vào tới cửa là dừng, sợ tới gần bị lây bệnh của tiểu thư, không chỉ thái y mà ngay cả đám nô tì cũng vậy, bọn họ cốt chỉ tới để xem tiểu thư sắp chết hay chưa thôi!

Thành thử thuốc uống tới mấy thang cũng không thấy đỡ, mà mụn nước sau mang tai nàng ấy đã vỡ ra cũng không có gì bôi. Nếu cứ trông chờ vào thái y thì e rằng vết loét đó sẽ bị hoại tử, nên Hà Anh liều lĩnh dũng thuốc bôi mà Văn Thanh đưa cho nàng ngày trước, đem bôi khắp vết thương. Nghĩa là cũng có chút công hiệu, nhưng thuốc này chỉ để cầm chừng, mà cũng không còn nhiều nữa, để trị tận gốc căn nguyên bệnh của tiểu thư thì không thể được!

Vậy Khả Uyên bây giờ sao rồi? Qua ngày thứ tư thì nàng ấy đã rơi vào hôn mê, người lúc nóng lúc lạnh, mạch yếu, dường như còn bị khó thở, nghe rõ tiếng khò khè trong cổ. Tới hôm nay là tiểu thư không còn biết gì nữa, cả ngày cứ thiêm thiếp, thuốc bón vào miệng cũng không nuốt được. Thu Oanh đã định ra ngoài tìm Tử Phàm từ trước, nhưng một phần vì nơi các nàng ở bị canh phòng nghiêm ngặt, một phần khác cũng vì hoàng thành rộng lớn, muốn tìm đường ra ngoài không phải dễ, thế nên phải tới ngày thứ năm nàng mới thoát được mà chạy đến phủ Bắc báo tin cho hắn. Chi tiết thế nào tới nơi khắc sẽ rõ, giờ cấp bách nhất là phải nghĩ ra cách cứu Khả Uyên, nàng sợ rằng sức của tiểu thư khó lòng qua khỏi đêm nay.

Chỉ qua lời kể của Thu Oanh mà Tử Phàm đã muốn nổi điên, Khả Uyên vẫn chỉ là một đứa trẻ, có nhất thiết phải dùng cách tàn độc như vậy để hại chết một đứa trẻ không. Khiến nàng ấy phải chịu đựng đau đớn, giày vò tới mức sống dở chết dở, ăn mòn từ thể xác tới tinh thần nàng ấy, quả nhiên chỉ có lũ người đại nghịch bất đạo như tu ma nhân mới làm được.

Rất nhanh hai người đã chạy tới hoàng thành, bên ngoài tường bao rất cao, lại có lính canh đi tuần luân phiên, muốn đột nhập vào trong e là không phải đơn giản. Thu Oanh nói rằng thời gian năm ngày là đủ để cho nàng khám phá hết cả hoàng thành này, mặt phía sau có một cửa ngách bí mật, nàng theo dõi đám nô tì nên biết được, chúng vẫn hay thó đồ trong cung để lẻn ra ngoài bán. Nhưng đường đó nam nhân đi lại không tiện, bất đắc dĩ nên nàng mới phải dẫn hắn vào, Tử Phàm ban đầu cũng không để ý, chỉ nghĩ đó là một cái lỗ chó bình thường. mãi đến khi hắn chui vào rồi mới thấy chỗ này không đúng, hình như là bên dưới cầu tiêu, mùi vị rất hôi thối. không chỉ là cầu tiêu, đây còn là khu vực mà nô tì tắm rửa, giặt giũ, dù không đến mức bẩn thỉu nhưng nghĩ cũng có chút lợm giọng.

Vừa ngoi lên, Thu Oanh đã giục hắn mau đi thay đồ, nàng có đem theo một bộ váy áo của nô tì, muốn trà trộn vào trong chỉ có cách cải trang mà thôi. Đây giống như một cái sân giếng, có sẵn một bể nước mưa, Thu Oanh dặn hắn dội qua người cho bớt mùi, nàng sẽ đứng đây canh chừng. Mặc xong đồ, Thu Oanh lập tức dẫn Tử Phàm ra ngoài, hắn tất nhiên không dám nhìn, nhưng mấy nô tì kia không tắm hẳn hoi, lúc đi qua hắn bị một người va vào. Cũng do bị động nên Tử Phàm bất giác quay sang nhìn, Thu Oanh đã nhanh tay chọc vào mắt hắn, thiếu chút nữa còn khiến hắn phải la lên. Ra khỏi chỗ đó rồi, Tử Phàm mới dám khẽ than:

- Cô nương không thể nhẹ tay một chút được sao, mù mắt bần đạo rồi.

Thu Oanh không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng, Tử Phàm lấy làm kỳ quái hỏi mặt hắn như vậy cũng được sao, nàng liền dúi vào tay hắn một mảnh khăn xô, dùng cái này che mặt đi, trong cung đều nghĩ đây là bệnh truyền nhiễm, đám nô tì đều che mặt như vậy cả. Đại loại là sau đó hai người đi thẳng một mạch tới cung Hòa An không gặp vấn đề gì, bên ngoài cửa cung có hai lính canh, thấy Thu Oanh toan bước vào thì giữ lại, hách dịch hỏi:

- Người kia là ai? Vào có việc gì?

- Đây là người của hoàng hậu, tới để kiểm tra bệnh tình cho tiểu thư nhà ta – Thu Oanh đáp.

- Có thẻ bài không?

Thu Oanh tự tin giơ thẻ bài lên, tên lính canh thấy vậy mới không bắt bẻ gì nữa. qua cửa rồi Tử Phàm mới hỏi nàng lấy cái đó ở đâu, thu oanh cười nói nàng thấy ở chỗ mấy nô tì vừa rồi đi tắm, tiện tay cầm theo luôn, cũng đoán là lính canh sẽ hỏi mà lúc trước vội quá chưa kịp chuẩn bị. Qua cửa trót lọt, hắn không nói không rằng liền chạy thẳng vào giường. Vừa thấy Khả Uyên, trong lòng Tử Phàm liền chấn động, chỉ qua mấy ngày mà tiểu thư đã ốm yếu tới không còn nhận ra nữa. nàng mê man bất tỉnh, cả người nổi đỏ, trên da mọc đầy mụn nước như vảy cá. Hắn cẩn thận đỡ tiểu thư dậy, lật phía sau mang tai ra xem quả nhiên thấy những nốt mẩn đỏ vô cùng dày đặc.

Tử Phàm quan sát hồi lâu, hắn nhận thấy đây không phải là bị bệnh mà phát ra, tổng thể giống như bị người khác vẽ lên. Là người hiểu biết về bùa chú, hắn rất nhanh liền đoán được đây là một loại đồ hình trù yểm, nếu phải miêu tả thì đám mụn nước này nhìn rất giống hình mang cá. Khả Uyên thở khò khè, gần như mỗi lần hít thở đều phải dùng hết sức, hắn thử gọi mà không thấy nàng phản ứng, vành mắt ra xem mới phát hiện con ngươi bị che bởi một lớp màng màu vàng nhạt, hắn lại cẩn thận mở miệng tiểu thử ra xem, lưỡi nàng có dấu hiệu rụt vào trong. Tử Phàm đặt Khả Uyên nằm xuống, hắn xem lòng bàn tay và bàn chân nàng ấy, bề mặt da ở hai chỗ này căng lên, không thể nắm được vào nữa, đặt biệt là móng đã chuyển sang màu đen, đây là dấu hiệu của việc nhiễm độc.

- Các cô nương có biết bà Tiệp Dư kia chết vì bệnh gì không?

- Nghe nói là đột nhiên cảm thấy tức ngực khó thở, mang tai dần nổi u nhọt, chân tóc chảy máu, sau một thời gian ngắn thì thổ huyết mà chết. – Hà Anh đáp.

Những triệu chứng này hắn nghe quen quen, hình như trước kia từng có ai đề cấp tới nhưng lâu quá rồi không nhớ ra. Bụng và ngực đau tức, trong người bỏng rát như bị ai thiêu đốt, đặc biệt là ở sau hai bên mang tai xuất hiện những nốt mẩn đỏ dày đặc có hình thù kỳ quái. Trên đời này có rất nhiều loại bùa chú, hắn không tài nào biết hết được, mà kể cả có biết thì cũng không chắc đã giải được. Tử Phàm nghĩ một hồi, lát sau thấy hắn quay ra hỏi:

- Hai vị cô nương không bị như vậy à? – Thu Oanh và Hà Anh cùng lắc đầu, hắn tiếp – cũng không bị lây nhiễm gì sao?

- Nghe thái y nói bệnh này từng người chết một. – Thu Oanh đáp.

Vô lý! Làm gì có bệnh nào lây nhiễm như thế, Tử Phàm nhíu mày, đang cố gắng nhớ xem mình đã nghe qua ở đâu rồi, thì bỗng thấy Khả Uyên vùng dậy ho dữ dội. Hắn không dám động mạnh sợ làm mụn nước trên người nàng ấy vỡ ra, tiểu thư ho tới hộc máu, dứt cơn thì ngửa cổ thở, miệng hớp hớp như cá mắc cạn, lẫn trong máu lẩn nhẩn những mảnh gì màu trắng đục, nhìn kỹ thì hóa ra là vảy cả. Tử Phàm đột nhiên hỏi:

- Từ lúc tới đây tiểu thư đã ăn gì?

- Chỉ uống canh và thuốc thôi. – Hà Anh xót xa đáp.

- Lúc vào diện kiến hoàng hậu thì sao?

- Bọn ta không được vào trong, sau khi trở ra thì tiểu thư chẳng nói gì nữa, cũng không thiết ăn uống, chỉ một đêm liền đổ bệnh.

Thôi đúng rồi! Tử Phàm hai mắt sáng lên, người từng kể cho hắn nghe về thứ bùa chú này chính là Đình Thiên, năm xưa công tử cũng từng bị hãm hại bởi nó, nhờ có mẫu thân không tiếc mạng mà ngài ấy được cứu sống. Không ngoại trừ khả năng kẻ thủ ác năm xưa và hiện tại là cùng một người. Kẻ đó nhất định không chịu buông tha cho Đình Thiên, tới giọt máu cuối cùng của ngài ấy cũng muốn hại bằng được, Tử Phàm nghĩ mà giận run người, nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, dù phải thiêu rụi cả hoàng thành hắn cũng phải bắt kẻ đó đền mạng.

- Ở đây có cái giếng nào không? – Tử Phàm gấp gáp hỏi.

- Không có, cung Hòa An này rất nhỏ, không thể đào giếng ở trong khuôn viên được – Thu Oanh đáp, dựa vào thái độ của hắn mà đoán được, Tử Phàm hẳn là đã có biện pháp – ngươi nghĩ ra cách rồi à?

- Đây là một loại bùa triền thân chuyên dùng để hại người, nó được giấu trong bụng cá, đem thả trong giếng, nơi có long mạch chảy qua. Thứ bùa triền thân đó cực kỳ âm độc, trên bùa có vẽ hình chú bằng Hán tự, người nào bị nó nhắm đến thì giống như cá dưới nước, không thở được, ung nhọt mọc khắp người, cuối cùng thổ huyết mà chết. – Tử Phàm từ tốn nói.

- Nếu ở đây không có giếng thì phải làm sao? – Hà Anh sốt sắng hỏi.

- Chỉ có một khả năng, không thả xuống giếng thì chúng đã bắt tiểu thư nuốt vào bụng.

Nghe mà ai nấy rùng mình, Tử Phàm liền tiếp:

- Không còn thời gian nữa, giờ phải lập tức hóa giải bùa pháp, mau đi lấy cho bần đạo một bộ bút nghiên.

Khi đã có đủ đồ nghề, hắn nói giờ phải dùng máu mài mực để làm chất dẫn, Thu Oanh không ngần ngại cắt một đường vào lòng bàn tay, nàng siết chặt nắm tay cho máu chảy xuống, Hà Anh từ từ mài cho mực loảng ra. Tử Phàm chắp bút bắt đầu vẽ, mỗi lòng bàn tay là một vòng tròn, trong là chú và đồ hình ngũ giác, từ vòng tròn lại kéo một đường mực đỏ lên cánh tay, hắn cởi áo, vẽ hình bát quái trước ngực, miệng lẩm nhẩm khẩu quyết. vì tình thế cấp bách nên Tử Phàm chọn dùng bùa và phản thuất để trục xuất tà khí, hiểu đơn giản như một đạo sĩ có nhiều bộ pháp để trừ tà, trong đó phản thuật là dùng để đấu với tà thuật. Tử Phàm đoán là tà khí đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của tiểu thư, cách nhanh nhất để cứu nàng ấy là phải rút toàn bộ số tà khí đó ra, việc này đối với hắn không khó, nhưng có một vấn đề làm cho hắn cảm thấy rất bất an.

Tử Phàm vừa đốt một lá bùa, vừa nói:

- Lần trước bần đạo đã hấp thụ quá nhiều âm khí, khiến cho nguyền ấn bị tổn thương, phiền cô nương nếu trong quá trình phát sinh sự bất thường, hãy lập tức giết bần đạo, ví như để nguyền ấn mở ra,bần đạo e rằng không thể cứu được ai nữa. – dứt lời hắn liền bỏ lá bùa đang cháy dở vào miệng, nuốt ực một tiếng xuống.

Hai nàng liền đồng ý. Sắp xếp xong xuôi, Tử Phàm liền khởi động bộ pháp, từ từ hút lấy tà khí trong người Khả Uyên, ngoài dự liệu là mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cơ bản là thứ bùa triền thân yểm lên người tiểu thư không quá mạnh, mà hắn thì đã tu ma tới mức thượng thừa, dăm ba cái vu thuật cổ này ngược lại không khiến hắn phải nhíu mày. Có điều tà khí trong người tiểu thư lại rất kỳ lạ, không đúng, đây là cái bẫy! Tử Phàm cảm thấy nàng ấy thực chất chỉ là một nơi trung gian, ví như một cái cửa thì nguồn tà khí là ở bên kia cửa, hắn ở bên này tưởng là đang kéo tà khí ra, nhưng ngược lại hắn liền bị tà khí hút lấy. Tử Phàm không biết cái nguồn đó dồi dào đến đâu, nhưng hắn nhất định sẽ rút cạn nó!

Tình hình bắt đầu trở nên căng thẳng, Hà Anh cầm sẵn dao găm, nàng thấy cánh tay Tử Phàm đã dần xám xịt lại, hắn gồng cứng cả người, hai bên thái dương gân guốc nổi lên chằng chịt, nhìn hắn như sắp nghẹn thở đến nơi. Nàng là người chứng kiến hắn mở nguyền ấn nên biết rất rõ khi nào thì phát sinh sự bất thường, những đồ hình hắn vẽ trên người rất nhanh liền bị mồ hôi làm trôi đi. Nếu nàng không nhầm thì bát quái trận đồ này là để tà khí khi hút vào sẽ không phạm tới tâm ma của hắn. nếu nó trôi hết, vậy...

Hự!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip