Vân Khê Dạ Ảnh (3)

Câu chuyện được viết ra hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của tác giả, không có ý kích động, đối địch hay công kích chính sử, không có giá trị tham khảo. Câu chuyện về đồng tính luyến ái, cân nhắc trước khi xem. Cảm ơn.

----------------

Chương 3: Bước chân trên bậc thềm rồng

----------------

"Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử."
— Luận Ngữ, Chính Danh
(Khi vua ra vua, tôi ra tôi, cha ra cha, con ra con—thì thiên hạ sẽ an.)


Sáng mùa thu, điện Càn Thanh bừng lên thứ ánh sáng tinh khôi như giọt sương đầu ngày. Lá quế cuối mùa rụng rơi trên nền gạch Bạch Thạch, mùi hương thanh khiết phảng phất như gợi về những năm tháng đã xa—khi kinh thành còn rộn tiếng cười trẻ thơ, khi bậc đế vương kia vẫn còn sống.

Triệu Dạ nay đã là hoàng đế thực thụ—mười hai tuần trăng từ lễ đăng cơ trôi qua như bóng câu qua cửa.

Ngài ngồi ngay ngắn trên long ỷ, yên lặng lắng nghe quan lại dâng tấu. Mỗi trang văn thư là một lát cắt của giang sơn, mỗi câu từ là một mạch máu chảy xuyên suốt thân thể đế chế. Dáng ngài vẫn nhỏ, nhưng ánh mắt đã biết soi thấu sự đời, đôi môi không còn mím chặt mà đôi khi cũng khẽ hé như muốn nói điều gì đó với thiên hạ.

Vào mỗi canh sớm, ngài học về lễ, thứ quy củ dưỡng khí bậc vương giả. Buổi chiều đến, ngài học về binh, về cương thổ, về những trận chiến chép lại trong Thái Tổ Thực Lục, để hiểu cái giá của giang sơn.

Tất cả diễn ra lặng lẽ, như nước chảy qua đá, như hương lan thấm trong áo gấm—không ai thấy, nhưng không thể xóa nhòa.

Trên bậc thềm thứ chín dẫn xuống đại điện, Triệu Dạ đứng đó, đôi mắt dõi xuống quảng trường rộng nơi bá quan đã xếp thành hàng, đợi thiên tử xuất chinh lễ.

Sở Vân đứng phía sau, vẫn là tấm áo choàng đen quen thuộc, như bóng đêm đứng lặng sau vầng dương.

Y nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:
“Ngài đã thuộc hết nghi lễ chưa?”

Triệu Dạ không đáp ngay. Ngài chỉ gật khẽ đầu, không phải vì đã học thuộc, mà bởi ngài hiểu: hôm nay không chỉ là một nghi lễ, mà là một lần bước chân giữa sóng gió.

Từng bậc thềm, từng bước đi sẽ là vết mực không thể xóa trong đời một vị quân vương.

Không còn phụ hoàng để dắt tay.

Không còn ai để đứng phía trước.

Nhưng... phía sau, vẫn có một bóng người chưa từng quay đi.

Sở Vân lặng lẽ lui lại, chắp tay cúi đầu.
“Thần cung thỉnh bệ hạ.”

Nhạc lễ nổi lên—trống dội từng hồi, sáo trúc ngân dài như tiếng núi rừng gọi vọng.

Triệu Dạ bắt đầu bước xuống từng bậc thềm rồng.

Ánh mặt trời rọi lên hoàng bào, khiến lớp vân long ánh vàng óng như được thêu từ tia nắng. Mỗi bước đi đều vững chãi, không gấp gáp, không lùi lại—như thể có một ngọn lửa trầm tĩnh cháy trong lòng đứa trẻ tám tuổi ấy.

Bên dưới, quần thần đồng loạt cúi mình sát đất.

"Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Âm thanh đó như dội từ đáy lòng đất lên tận trời cao, lay động cả những bức tường ngàn năm tuổi trong cung cấm.

Giữa biển người phủ phục, chỉ có một người đứng thẳng.

Sở Vân.

Áo đen giữa sắc vàng. Y đứng đó như một nét mực tàu chưa từng nhòe trên trang lụa đế vương. Không phải vì y chống đối, càng không phải bất kính. Mà bởi từ ngày Triệu Dạ còn chưa biết nói, y đã quỳ quá nhiều lần thay ngài.

Giờ đây, y muốn dùng cả đời để chứng kiến một vị vua... đứng thẳng.

Khi Triệu Dạ ngồi xuống long ỷ, ánh mắt không dừng trên bá quan, mà lặng lẽ tìm kiếm bóng người áo đen phía dưới điện.

Y vẫn đứng đó.

Dưới ánh dương chói lòa, giữa vạn lời tung hô, có một ánh nhìn không lời mà sâu thẳm như muôn dặm giang sơn.

Triệu Dạ khẽ nắm lấy vạt long bào, lòng không khỏi nghĩ thầm:

“Giang sơn này có thể là của trẫm. Nhưng nếu không có ngài… trẫm nào dám bước tới hôm nay?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: