12.1
Hôn nhân là một tòa thành bị vây khốn, người ngoài thành muốn đi vào, người trong thành muốn thoát ra. Có thể thấy kết hôn không cần tình yêu quá vĩ đại, không ghét lẫn nhau đã là vốn liếng quá đủ để kết hôn. Hận có lúc cũng có thể là lý do để kết hôn, là một thủ đoạn dùng để báo thù. Giản Tùy Anh luôn có dự cảm trừng phạt của Lý Ngọc đối với hắn vẫn chưa kết thúc, khoảng thời gian này đem hắn giam lại chẳng qua là đánh một tý, nháo một tý. Hắn thời thời khắc khắc đều chờ thanh kiếm treo trên đỉnh đầu kia rơi xuống.
Lý Ngọc chiều nào làm việc xong trở lại đối với hắn đều là một cơn ác mộng, Lý Ngọc cái gì cũng không làm đã có thể khiến cho hắn ở vào ranh giới tan rã, cậu sẽ dùng một loại ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn chằm chằm hắn. Loại trừng phạt không tiếng động này so với điều gì cũng khiến người run sợ.
"Cậu muốn giam tôi tới khi nào?" Giản Tùy Anh rốt cuộc có ngày không nhịn được hỏi Lý Ngọc. Lý Ngọc lấy đi tất cả những thứ giúp hắn có thể liên lạc với bên ngoài, ti vi và máy vi tính đều cắt mạng, hắn mỗi ngày dùng để giết thời gian chỉ có một tủ sách trong thư phòng. Nhưng mà những thứ sách kia không phải là sách chuyên ngành thì là sách lý luận cao thâm, thật vất vả tìm được một quyển tiểu thuyết thì là viết bằng tiếng Anh, rõ ràng là đang mỉa mai hắn mà. Lý Ngọc thậm chí đem lịch trong nhà cất đi, tận lực để cho hắn không phân rõ thời gian. Hắn nếu không phải ngày ngày đều đánh dấu ngày tháng trên sổ, sợ là ngày nào đó ở chỗ này thối rữa cũng không biết.
"Nhìn biểu hiện của anh, " Lý Ngọc dửng dưng, "Nếu anh biểu hiện tốt, mau mang thai con của chúng ta, anh có thể đi ra ngoài sớm một chút."
Giản Tùy Anh dụng hết toàn lực mới không đâm con dao trong tay qua, lời chửi rủa thô tục đến mép cũng bị hắn gắng gượng nuốt xuống. Hắn mấy ngày nay đã học được trước khi nói chuyện, làm việc phải dùng đầu óc một chút. Lần trước hắn nổi giận đập bể tivi, Lý Ngọc nhốt hắn ở trong phòng để cho hắn suy ngẫm lại một ngày.
Lý Ngọc thấy hắn mặc dù tức giận nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế thì rất hài lòng. Giản Tùy Anh giống như một con ngựa tốt hung hãn nhất thế gian, muốn thuần phục hắn cần cả mềm dẻo lẫn cứng rắn, đầu tiên là phải cải biến tính khí xung động của hắn. Giản Tùy Anh lúc trước mặc dù nhu thuận nghe lời, nhưng cuối cùng thiếu đi một chút gì, như Giản Tùy Anh bây giờ tràn đầy tính khiêu chiến càng làm cho cậu động tâm. Cậu thật muốn lột sạch toàn bộ gai nhọn của Giản Tùy Anh, khiến hắn cái gì cũng không có chỉ có thể dựa vào mình. Giản Tùy Anh tỏa sáng lấp lánh đương nhiên rất đẹp, nhưng Giản Tùy Anh trong tuyệt vọng vẫn mạnh mẽ chống đỡ còn đẹp hơn. Cậu thật không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy dáng vẻ Giản Tùy Anh cả người kiêu ngạo bị đánh nát.
Giản Tùy Anh nắm chặt chiếc nĩa trên bàn, thân thể hắn cứng còng, do dự hai giây, cắn răng chợt nhìn về phía Lý Ngọc, "Tôi sẽ như vậy, cậu có thể bỏ qua cho Cố Thanh Bùi không?"
Cố Thanh Bùi là cây gai vĩnh viễn ở đáy lòng hắn, anh là bởi vì hắn mới bị Lý Ngọc trả thù, cảm giác áy náy đè nén mỗi ngày khiến cho hắn trằn trọc trở mình, đêm không thể chợp mắt.
Lý Ngọc cười như không cười, "Anh cảm thấy là do em?"
"Chẳng lẽ không đúng sao!"
"Anh quá ngây thơ, Giản ca, " Bàn tay Lý Ngọc đưa đến gần khuôn mặt Giản Tùy Anh, hắn nhịn được xung động muốn mau tránh ra, mặc cho cậu vuốt ve gò má mình giống như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật. "Em chẳng qua là ở chính giữa thúc đẩy một chút, Nguyên Lập Giang đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, chẳng qua là vẫn không nắm được chứng cớ mà thôi, sớm muộn có ngày bọn họ cũng sẽ đi đến bây giờ. Hơn nữa, em là vì tốt cho anh." Thấy ánh mắt tức giận của Giản Tùy Anh, cậu phì cười một tiếng, "Anh cảm thấy anh và Cố Thanh Bùi đang làm một chuyện rất vĩ đại? Thay đổi địa vị của Omega ư? Anh sợ là tự mình cảm động đi? Giống như là giữa thế giới tối tăm, anh chính là ánh sáng duy nhất!"
"Bao nhiêu người xem các người là cái đinh trong mắt, không chỉ Alpha đâu, còn có Omega. Đối với Omega càng hà khắc hơn chẳng lẽ không phải chính là Omega sao? Các người một lòng muốn thay đổi địa vị của bọn họ, có hỏi qua ý muốn của bọn họ chưa? Làm một đóa hoa tầm gửi ung dung hơn nhiều, bọn họ không cần cân nhắc sinh kế, chỉ cần gả vào nhà người tốt là được. Ngang hàng ý nghĩa là càng nhiều bất bình đẳng hơn. Trên thế giới chuyện không công bằng có nhiều như vậy, anh có thể thay đổi toàn bộ sao?"
"Cứ lấy chính anh mà nói đi, anh còn nhớ bài thơ tình lúc trước anh viết cho em được đăng trên một tạp chí không?" Thấy Giản Tùy Anh yên lặng, Lý Ngọc cười khẽ, "Hai hàng chữ của anh dễ dàng thay thế tiểu thuyết của một cô gái, cô ấy viết mất mấy tháng, mỗi chương đều có mười ngàn chữ, tiền nhuận bút là một phần tương đối nguồn kinh tế của cô. Tiểu thuyết mà cô ấy cố gắng viết lâu như vậy bị tạp chí cắt bỏ chỉ vì đăng thơ của anh, anh biết tại sao không? Bởi vì Giản gia của anh có quyền có tiền, anh đừng nói viết thơ, viết một câu nói nhảm đều sẽ có người khen lên tận trời. Anh thì có danh tiếng gì chứ? Những thứ biên tập viên kia không thèm nhìn chỉ cần nghe tên anh liền có thể bắt đầu khen lấy khen để, nơi nào cần những người bình thường như cô gái kia?"
"Anh quá khứ hưởng thụ đặc quyền, hôm nay lại muốn đánh phá đặc quyền, không khỏi cũng quá ngây thơ buồn cười."
Lý Ngọc rất ít một hơi nói nhiều như vậy, nhưng làm Giản Tùy Anh càng chán ghét đó là lời của cậu vừa nghe rất có đạo lý, nhưng càng tràn đầy ý để cho hắn không phản kháng nữa tiếp nhận sự thậ, "Mọi người đều không đi thay đổi, đồng ý với hiện tại, bất công sẽ vĩnh viễn ở nơi đó, " hắn cười nhạt, "Ít nhất địa vị Omega thay đổi xong, tôi cũng không cần bị cậu nhốt ở chỗ này." Cũng là bởi vì bị Lý Ngọc giam lỏng ở nhà, hắn mới biết một Alpha hoàn toàn có quyền xử trí Omega của mình.
Vẻ mặt Lý Ngọc rất nguy hiểm, Giản Tùy Anh cũng không phải có thể bị áp đặt chỉ vì mấy câu nói của ai đó, cậu vừa phiền não vừa tò mò, Giản Tùy Anh có thể kiên trì đến mức nào dưới cuộc sống như thế này? Cậu khôi phục rất nhanh thành bộ dáng thanh đạm cao ngạo kia, "Anh sớm một chút tiếp nhận sự thật mình là Omega đối với chúng ta đều tốt." Dưới ánh mắt muốn nuốt sống người của Giản Tùy Anh, cậu bình tĩnh kêu người giúp việc đem cho hắn hai quyển sách, "Lúc nhàm chán có thể xem một chút."
Giản Tùy Anh hung hăng ném chiếc nĩa lên mâm, phát ra tiếng "bang" to đùng. Lý Ngọc không để ý đến hắn.
Ngay tại lúc Giản Tùy Anh cho là Lý Ngọc sẽ cứ như vậy không mặn không nhạt giam hắn cả đời, chuyện đáng sợ hơn đã tới: hắn phát tình.
Khi Giản Tùy Anh biết mình là Omega, hắn mới phát hiện trước kia mỗi tháng phát sốt đều là kỳ phát tình của Omega, hắn bị Lý Ngọc lừa gạt quá thảm, đặc thù rõ ràng như vậy cũng không phát hiện, ngu ngốc đi tin chuyện hoang đường của Lý Ngọc.
Kỳ phát tình tới mau, hắn hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chờ hắn phát hiện mình không đúng lúc đã không có thời gian về phòng ngủ tự mình cô lập. Hắn té xuống đất, lúc Lý Ngọc đến gần hắn nắm vạt áo cậu cầu khẩn nói: "Cho tôi thuốc ức chế."
Hắn vốn cho là có thể dùng sàn nhà lạnh như băng để hạ nhiệt, lúc này mới phát hiện Lý Ngọc không biết từ lúc nào đã cho trải một lớp thảm nhung dày trên sàn, hắn bây giờ giống như cá nằm trên thớt, sống hay chết toàn dựa vào một câu nói của Lý Ngọc. Lý Ngọc nâng khuôn mặt đã bị khát tình làm đỏ ửng của Giản Tùy Anh lên, ánh mắt hắn đã dâng lên hơi nước mờ mịt, lập tức có thể ngưng kết thành nước nhỏ xuống, thật là đáng thương, nhưng thật đẹp. Giản Tùy Anh của cậu thích hợp thế này, yếu ớt như vậy, hèn mọn khiến cho người thương xót, cách xa cậu sẽ thống khổ muốn chết đi. "Không có thuốc ức chế." Đối mặt với khao khát của hắn, Lý Ngọc tàn khốc trả lời.
Giản Tùy Anh không buông tay ra, đầu óc hắn bây giờ có chút không biết gì, chỉ dựa vào bản năng thân thể hành động, hắn biết một khi để Lý Ngọc đi, hắn sẽ chịu đau đớn không thể tiếp nhận. Chỉ muốn người đàn ông này thả ra một chút xíu tin tức tố, sẽ có thể làm hắn dễ chịu rất nhiều.
"Khó chịu sao?" Lý Ngọc ngồi chồm hổm xuống, nhẹ giọng hỏi bên tai hắn.
Hắn gật đầu một cái, khát vọng nhìn về phía Lý Ngọc.
"Anh một tháng này đã tỉnh táo chưa? Biết mình sai ở chỗ nào không?"
Lời này của Lý Ngọc khiến cho đầu óc hỗn độn của Giản Tùy Anh thanh tỉnh một chút, hắn sai ở chỗ nào? Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, mờ mịt lắc đầu một cái. Sau đó hắn trơ mắt nhìn Lý Ngọc kéo tay mình xuống, bỏ đi.
Lý Ngọc đi. Người duy nhất có thể kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng này bỏ đi. Hắn thống khổ dùng sức lăn lộn trên thảm nhung, dùng đau đớn tới hóa giải, hắn bi ai phát hiện như vậy càng khiến cho hắn thê thảm. Hắn giống như mới được vớt ra từ trong nước, kèm theo chịu đựng mấy chục ngàn con kiến đang cắn xé vừa đau vừa nhột. Ở sau lưng, vị trí khó mà mở miệng lại đang chảy nước, đói khát muốn có thứ gì lấp đầy.
Hắn khó khăn nhìn về phía Lý Ngọc đang thờ ơ ngắm hắn, Lý Ngọc thật ác độc mà, cậu thậm chí có thể ngồi ở trên ghế sofa thưởng thức dáng vẻ hắn thống khổ lăn lộn kêu rên trên mặt đất. Hắn giống như người nghiện lên cơn vậy, thật đáng buồn và đáng thương. "Nghĩ rõ chưa?" Lý Ngọc lại hỏi hắn.
Hắn trầm mặc một hồi, lắc đầu.
Lý Ngọc mặt không cảm giác thả ra một chút tin tức tố, hắn tham lam hít lấy mùi hương tuyết tùng, mùi hương lạnh như suối nguồn mát mẻ xoa dịu cơn nóng của hắn, nhưng một chút này tựa như muối bỏ biển, không làm được gì, ngược lại khiến cho hắn càng ham muốn. Mùi tuyết tùng thơm nhất lúc này biến thành hoa anh túc, hắn càng cần nhiều hơn.
Thanh âm của Lý Ngọc vang lên trên đỉnh đầu hắn, "Chỉ cần anh nhận sai, em sẽ cho anh."
Hắn nằm trên mặt đất, nhìn đèn thủy tinh thỏng xuống từ trần nhà, nước mắt khúc xạ ánh sáng từ thủy tinh thành vô số điểm sáng vỡ tan. Hắn không nói gì, cũng không có khóc sụt sùi, chỉ yên lặng thừa nhận.
"Đáng chết, " Lý Ngọc thấy hắn ngoan cố không thay đổi, một trận phiền não, cậu so với Giản Tùy Anh còn gấp hơn, "Anh nói đi, nói sẽ để cho anh thoải mái." Cậu dẫn dụ nói.
Giản Tùy Anh lại lắc đầu.
Sắc mặt Lý Ngọc âm trầm như nước, cậu làm sao cũng không ngờ đến Giản Tùy Anh có thể nhịn như vậy. Cậu vỗ vị trí trống bên cạnh mình một cái, "Tới."
Giản Tùy Anh từ từ bò dậy, đi đến trước mặt hắn, khoảng cách không tới một thước giờ phút này xem ra là đoạn lộ trình xa nhất trên thế giới. Chờ hắn thật vất vả, phảng phất là phá núi băng sông vượt mọi chông gai đi đến chỗ Lý Ngọc, toàn thân đã không còn bất kỳ khí lực, lảo đảo một cái ngã ở trên đùi Lý Ngọc.
Lý Ngọc nâng mặt hắn lên, "Khóc cái gì? Anh sẽ thoải mái ngay lập tức, tự mình tới đi."
Hắn một lúc lâu mới phản ứng được Lý Ngọc đang nói gì, chỏi người lên, trầm mặc cởi dây nịt da của Lý Ngọc. Quần áo của hắn đã bị xé ra trong lúc thống khổ trước đó. Lý Ngọc cũng không giúp hắn, chỉ nhìn chính hắn gian khổ hành động. Hắn cởi dây nịt của Lý Ngọc nửa ngày cũng chưa ra, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đau khổ nhìn Lý Ngọc cầu giúp đỡ. Lý Ngọc hứng thú thưởng thức bộ dáng không có sức lực của hắn. Hắn thấy Lý Ngọc sẽ không giúp mình, thất vọng cúi đầu xuống. Chờ hắn mồ hôi đầm đìa cởi được day nịt ra , Lý Ngọc tựa như tưởng thưởng sờ cặp đùi đã ước nước của hắn. "Em hôm nay không có tâm tình đó, anh tự xem làm đi."
Giản Tùy Anh cảm thấy mình giống như đã vứt bỏ thứ gì, nhưng cái này không quan trọng, chỉ cần để cho hắn không chịu loại hành hạ này nữa, làm gì đều được. Hắn đưa tay vịn ở cổ Lý Ngọc, từ từ ngồi xuống.
Lý Ngọc đã sớm cho người giúp việc đi hết. Thế nhưng Giản Tùy Anh không biết, hắn chỉ cảm thấy từ bốn phía như có vô số con mắt đang nhìn hắn, hắn xấu hổ muốn biến mất khỏi thế giới, nhưng thân thể lại đói khát khó nhịn tự mình động. Linh hồn hắn cũng chia thành hai nửa, một nửa bị điều khiển bởi bản năng, giống như một con dã thú còn chưa khai hóa, một nửa kia ở trên cao lạnh lùng nhìn chăm chú dáng vẻ dâm đãng của hắn bây giờ.
Giản Tùy Anh, mày rốt cuộc biến thành đĩ điếm.
Nếu như nói một ngày trước hắn còn có chút lý trí, sau đó hắn đã mất hết thảy tôn nghiêm, hắn chỉ biết là làm sao để mình được thoải mái. Lý Ngọc nói hắn làm gì hắn sẽ làm cái đó, ở trên người hắn làm chuyện quá đáng hơn nữa hắn cũng sẽ tiếp nhận toàn bộ.
Lý Ngọc vốn muốn trừng phạt hắn bây giờ cũng từ bỏ, cậu nhìn người đàn ông đã mất hết năng lực suy nghĩ, cảm thấy để cho hắn thống khổ cũng không quan trọng nữa. Cuộc sống sau này còn rất dài, cậu không lo rằng Giản Tùy Anh sẽ không chịu thua trong tay mình.
Hơn nữa, Lý Ngọc nhìn Giản Tùy Anh an tĩnh nằm ở trong ngực mình, cậu cũng không nỡ nhìn hắn khóc, Giản Tùy Anh trong kỳ phát tình ngoan như vậy, chỉ biết lệ thuộc vào cậu, tại sao còn muốn khi dễ hắn chứ. Cậu thật giống như đem Giản Tùy Anh chia làm hai người, cậu yêu Giản Tùy Anh trong kỳ phát tình đối với mình muốn gì được đó, nhưng đồng thời hận một Giản Tùy Anh tâm địa sắt đá hại chết con của mình. Nhưng cái này cũng không mâu thuẫn, hắn sẽ để cho Giản Tùy Anh đảm đương nổi trách nhiệm làm mẹ.
Bảy ngày, Giản Tùy Anh giống như trải qua rất lâu trong địa ngục, cuối cùng trí nhớ cũng trở lại khi hắn tỉnh táo. Hắn đã làm gì trong bảy ngày hoang dâm vô độ này chứ? Thấy Lý Ngọc còn có thể như không có gì xảy ra đưa cho hắn một ly nước mật ong nói bổ sung lượng nước, hắn hất mạnh tay Lý Ngọc ra, ly thủy tinh rớt bể trên đất. Hắn giận đến hốc mắt đỏ bừng, trợn mắt nhìn người đàn ông âm hiểm máu lạnh lợi dụng kỳ phát tình của mình.
Trên mặt Lý Ngọc vốn đang rạng rỡ, trong nháy mắt âm trầm, cậu còn đắm chìm trong Giản Tùy Anh ôn nhu của kỳ phát tình, bây giờ cậu rõ ràng nhận biết được, Giản Tùy Anh bướng bỉnh bất tuần đã trở lại.
Kỳ phát tình của Omega thật là quá ngắn, Lý Ngọc đè đầu Giản Tùy Anh xuống gối, không để ý Giản Tùy Anh giãy giụa, cậu nắm cánh tay hắn vặn ngược ra sau lưng, răng dán vào tuyến thể trên cổ hắn, hung hăng cắn bể. Giản Tùy Anh thấp giọng rên rỉ, thân thể mềm xuống.
"Bảy ngày này chúng ta rất vui vẻ, " Lý Ngọc tỉ mỉ hôn trên cổ hắn, "Anh chỉ là không dám thừa nhận thôi. Không sao, sau này anh sẽ quen."
Lý Ngọc cao cao tại thượng nhìn xuống người vợ chật vật của mình. "Hoan nghênh anh tới với thế giới của Omega."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip