15.1
Nếu như nói có ai càng đáng ghét hơn Lý Ngọc, vậy khẳng định là đứa em trai cùng cha khác mẹ của Giản Tùy Anh. Ở trước mặt bọn họ, Giản Tùy Lâm vẫn tỏ ra hòa đồng thân thiện. Thiệu Quần hờ hững nhìn chằm chằm bàn tay đưa tới trước mặt, không cầm lấy, "Tôi với cậu hình như không quen thân như vậy, Giản nghị viên."
Giản Tùy Lâm bị cự tuyệt cũng không lộ vẻ lúng túng, cười khéo léo, "Ngài nói đùa rồi, nếu ngài là bạn anh tôi, tôi cũng nên gọi ngài môt tiếng Thiệu ca."
"Tôi còn không kham nổi tiếng Thiệu ca này của cậu, " Thiệu Quần cười nhạt, "Bộ dáng này của cậu thật là chán ghét, không mệt sao?" Gã lần trước thấy Giản Tùy Lâm đã là mười mấy năm trước, khi đó đứa con riêng này rụt rè e sợ không dám nhìn gã, bây giờ lắc mình một cái thành gia chủ nhà họ Giản, thật đúng là ứng với câu"Chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng" . Gã nghe trên người Giản Tùy Lâm truyền tới mùi thơm của rượu Brandi, hận không được khiến cho tên cháu trai này và Lý Ngọc chết cùng nhau, gã khinh miệt nói: "Cậu chỉ là một tên ăn trộm, vô luận bắt chước như thế nào cũng sẽ không trở thành anh cậu được."
Thiệu Quần vốn tưởng rằng Giản Tùy Lâm sẽ thẹn quá hóa giận, không nghĩ tới trong mắt y lóe lên một tia cuồng nhiệt, Giản Tùy Lâm sờ tuyến thể, giọng điên cuồng: "Chỉ cần anh và tôi vĩnh viễn chung một chỗ đã đủ, anh ấy bây giờ đã cùng tôi hợp hai thành một, cái gì cũng không thể tách rời chúng tôi."
Thiệu Quần cả người đều nổi da gà, gã rất có bản lĩnh, thế nhưng đó là đối phó với người bình thường, còn đối với một người điên gã thật đúng là thúc thủ không có cách nào. Giản Tùy Anh sống trong gia đình có loại người như vậy suốt nhiều năm, hắn không điên, tâm trí kiện toàn, thật đúng là kỳ tích.
Giản Tùy Lâm nhiệt tình lên tiếng chào hỏi người phía sau Thiệu Quần: "Lý Ngọc!" Mặt Thiệu Quần trong nháy mắt đóng băng dày ba thước, gã xoay người.
Lý Ngọc cả người giống như ác quỷ, môi trắng bệch như người bệnh. Cậu trực tiếp coi thường Giản Tùy Lâm, chặt chẽ nhìn chằm chằm Thiệu Quần, "Giản Tùy Anh đâu? Anh đem anh ấy giấu đi chỗ nào?"
Thiệu Quần xem thường nhìn cậu, "Lời này của Lý nhị công tử thật kỳ quái. Giản Tùy Anh có tay có chân, hắn đi nơi nào tôi làm sao biết."
Trong con ngươi của Lý Ngọc sâu thẳm là từng mảnh xơ xác tiêu điều, cậu dùng ánh mắt trừng một Thiệu Quần ngạo mạn và Giản Tùy Lâm đang cười dối trá. Hai người này, cậu sẽ không để cho bọn họ sống tốt. Giản Tùy Lâm, Giản Tùy Lâm... Y lại dám mang tin tức tố của Giản Tùy Anh xuất hiện ở trước mặt cậu, nếu không phải Lý gia phải dùng đến y, cậu hận không được cắt đi tuyến thể trên người y! Trên thế giới này, người không có tư cách dùng đồ của Giản Tùy Anh nhất chính là y, Giản Tùy Lâm.
Thiệu Quần không có tâm tư để ý tới Lý Ngọc, theo quan điểm của gã tên này chính là bị bệnh thần kinh, Giản Tùy Anh xui xẻo tám kiếp mới đi thích tên này, "Cậu có thể từ từ tính toán người đi nơi nào, tôi không tiếp."
Ánh mắt Lý Ngọc âm lạnh nhìn Thiệu Quần sau khi rời đi cũng không thu hồi lại, cậu lạnh như băng liếc Giản Tùy Lâm một cái, sau đó cũng đi vào tòa quốc hội.
Một màn kịch này khiến cho Giản Tùy Lâm vô cùng thống khoái, y căm ghét ghen tị hết thảy những người mà anh hai để ý, vô luận là bạn thân, hay là người yêu. Trước kia Giản Tùy Anh quan tâm tình thân, y liền cướp đi tình thương của cha thuộc về Giản Tùy Anh, khiến cho ngăn cách giữa Giản Tùy Anh và cha càng ngày càng lớn. Sau đó Giản Tùy Anh thích Lý Ngọc, y liền chế tạo hiểu lầm giữa hắn và Lý Ngọc, để cho người đã từng yêu biến thành kẻ thù. Xem ra Giản Tùy Anh đã cùng Lý Ngọc xé rách mặt, y cười to.
Cố Thanh Bùi đóng cửa lại, từ phòng khách đi ra, Lê Sóc vội vàng nói: "Cậu ấy có khỏe không?"
Cố Thanh Bùi trầm trọng lắc đầu một cái. Một giờ trước, anh và Nguyên Dương tới nhà Lê Sóc. Lê Sóc đã nói cho bọn họ mật mã, bọn họ mở cửa trực tiếp đi vào. Khoảnh khắc vào cửa, mùi tin tức tố khắp phòng thiếu chút nữa khiến cho Cố Thanh Bùi bị cảm ứng phát tình, may mà Nguyên Dương có mang thuốc ức chế. Cố Thanh Bùi liếc nhìn Nguyên Dương, đóng cửa lại, đột nhiên có chút không dám đi về phía trước. "Sớm muộn cũng phải đối mặt." Nguyên Dương cầm tay anh.
Đến phòng khách, bọn họ cứng đờ, Giản Tùy Anh đè ở trên người Lê Sóc, đang kéo quần áo của người kia, hiển nhiên đã mất đi tất cả lý trí. Hắn bây giờ xem Lê Sóc là Alpha của mình, chỉ muốn cho mình thoải mái. Lê Sóc khó khăn ngăn hắn lại, lấy khí lực bây giờ của Giản Tùy Anh anh vốn có thể ung dung ngăn cản, nhưng anh sợ làm bị thương hắn, chỉ có thể bị động.
Lúc này vẫn là Nguyên Dương lanh tay lẹ mắt một tay chặt sau gáy Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh rên lên một tiếng, mềm người ngã xuống. Lê Sóc vội vàng mang hắn về phòng ngủ. Trong ba người bọn họ chỉ có Cố Thanh Bùi là Omega, Cố Thanh Bùi tự nhiên giúp Giản Tùy Anh thu dọn sau đó thay quần áo ngủ sạch sẽ.
"Anh không có thuốc ức chế sao?" Nguyên Dương cau mày, "Hắn không thể cứ như vậy đi?"
Lê Sóc tựa vào trên tường, "Thuốc ức chế sẽ làm thân thể bị thương."
Nguyên Dương đối với lời của anh khịt mũi coi thường, "Anh cảm thấy hắn sẽ quan tâm những thứ này sao? Anh mềm lòng lúc này chỉ khiến người sau khi tỉnh lại đau khổ hơn."
Lê Sóc dĩ nhiên hiểu, Giản Tùy Anh là một người kiêu ngạo như vậy, chờ tỉnh hồn lại phát hiện hắn những ngày qua đã làm chuyện gì, so với hắn bị kỳ phát tình hành hạ còn đau đớn hơn mười lần.
Cố Thanh Bùi thở dài nói: "Em bớt tranh cãi tý đi." Anh có chút thương cảm quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng, nói với Lê Sóc, "Tôi và Nguyên Dương đi trước, không cần nói cho cậu ấy chúng tôi đã tới." Điều anh có thể làm chỉ có tận lực giảm bớt nỗi đau khổ của Giản Tùy Anh.
Lê Sóc rũ xuống mí mắt.
Bảy ngày, một ngày bằng một năm cứ như vậy trôi qua, vô số lần anh nghe trong khách phòng tiếng đồ đạt bị xô ngã cùng với âm thanh tiếng móng tay cào trên cửa. Anh cũng muốn đi vào, nhưng cuối cùng chẳng qua là đem thức ăn nước uống đặt ở cạnh cửa. Một cánh cửa kia, tựa như cách hai thế giới.
Rốt cuộc lúc Giản Tùy Anh đi ra, Lê Sóc tận lực khiến cho vẻ mặt của mình bình tĩnh. Giản Tùy Anh đáy mắt không gợn sóng, có loại bi thương khiến cho người nhìn muốn khóc, giống như một màn mưa xám tro chằng chịt. Hắn ngồi ở trên ghế sofa, nhìn về ánh mặt trời ngày thu, những bụi vàng chậm rãi rơi vào trong ánh sáng.
Lê Sóc đắp cho Giản Tùy Anh một tấm chăn mỏng, đưa điện thoại tới. Hắn cầm lên, trong điện thoại là hình ảnh một căn nhà xinh đẹp, bên ngoài có một vườn hoa."Cảm thấy thế nào?"
Giản Tùy Anh nhìn một hồi, tò mò hỏi: "Anh mới mua à? Rất tốt."
"Là nhà hàng xóm của tôi ở nước M, " Lê Sóc mỉm cười, "Chủ nhà là một bà lão, bà dọn đi ở cùng con gái, nhà liền bỏ trống giao cho tôi giữ, tôi cảm thấy rất thích hợp với cậu."
Giản Tùy Anh nghe hiểu lời của Lê Sóc, còn chưa cự tuyệt, bàn tay Lê Sóc nhẹ nhàng khoác lên trên vai hắn, " Chờ kiểm tra lỏng một chút, chúng ta đi ngay nước M. Lý gia không quản được nơi đó, sau một thời gian ngắn, qua mấy năm chúng ta cũng có thể trở về nước giúp bọn Thanh Bùi. Nơi đó một năm bốn mùa ấm áp như xuân, ánh mặt trời đầy đủ, còn có rất nhiều hoa đẹp."
Giản Tùy Anh bị Lê Sóc nói động tâm. Nước M, đó là nơi tất cả Omega đều ước mơ được đến, hắn hoàn toàn có thể khai triển một đoạn lộ trình mới. Hắn cảm kích lại áy náy nhìn về phía người đàn ông anh tuấn này, "Tôi không có gì có thể báo đáp anh..."
"Cậu có, " Lê Sóc kiên định nói, "Cuộc đời của cậu còn rất dài. Lý Ngọc và những người Giản gia đó chẳng qua là một hòn đá nho nhỏ cản chân, không nên để cho bọn họ hủy diệt tương lai của cậu." Những lời này của anh vừa là nói cho Giản Tùy Anh nghe, cũng là nói cho mình nghe, "Cậu cái gì cũng không thiếu, tuổi trẻ tài cao, tại sao phải thất vọng với bản thân mình? Bọn họ không đáng giá."
Giản Tùy Anh rốt cuộc cười lên, không phải là nụ cười cho tới nay vẫn dùng để che giấu, mà là nụ cười chân chính. Người đều là vì hy vọng mà sống, bởi vì có hy vọng, con người mới có dũng khí để sống.
"Tôi đi làm cơm." Lê Sóc nhìn hắn phấn chấn hơn cũng cao hứng.
Sau khi anh đi, Giản Tùy Anh tùy ý táy máy một chút đồ uống trà trên bàn, bất ngờ phát hiện một chiếc túi, bên trong đựng một cái hộp có bề mặt rất quen mắt. Hắn mở ra nhìn một cái, bên trong có hai ống thuốc ức chế. Hắn nhìn một hồi, lặng lẽ cất cái hộp đi. Lê Sóc sợ hắn mất mặt, cố ý để cái hộp lại chỗ này. Hắn cười khổ, hắn sợ đau như vậy, nếu như có thể dùng thuốc ức chế thì sao nhịn được. Hắn mong muốn bao nhiêu có thể dùng thuốc ức chế như những Omega khác để giữ tôn nghiêm.
Hai tháng trước, thời điểm hắn phát tình sống không bằng chết, một người hầu gái không nhìn nổi len lén mang thuốc ức chế cho hắn. Hắn dùng xong đau đớn không chỉ không có hóa giải, ngược lại còn tệ hại hơn, sau đó đau quá trực tiếp ngất đi. Lần nữa lúc tỉnh lại hắn đã ở trong viện nghiên cứu truyền thuốc, nước thuốc đang chảy vào mu bàn tay hắn, Lý Ngọc âm trầm nhìn hắn rất lâu, ánh mắt kia một lần nữa khiến cho hắn hoài nghi Lý Ngọc muốn bóp chết hắn.
Lạc Nghệ sau khi thấy Lý Ngọc rời khỏi, y giúp hắn điều chỉnh một chút van truyền thuốc, nhàn nhạt nói: "Mặc dù tôi càng nghiêng về cho người ta dạy dỗ để bọn họ nhớ lâu, nhưng tôi dẫu sao vẫn nhận được vô số những dữ liệu hữu dụng trên người anh, thế nên tôi tốt bụng nhắc nhở anh một chút. Anh và những Omega khác không giống nhau, thuốc ức chế đối với anh vô dụng. Anh chỉ có thể dựa vào Lý Ngọc. Một khi rời đi anh ta, kỳ phát tình sau này của anh càng ngày sẽ càng khó chịu đựng, cuối cùng sẽ đau đến muốn chết. Vật thí nghiệm trước của tôi là một lính đánh thuê, hắn cuối cùng đau đến tự sát. Giản tổng, vì sinh mạng của anh mà suy nghĩ đi, đừng cầu may mắn."
Giản Tùy Anh tự giễu cười một cái, xoay mặt vào tường. Lý Ngọc xem hắn là công cụ sinh sản, Lạc Nghệ xem hắn là vật thí nghiệm, đều không xem hắn là con người, bọn họ thật không hỗ là bạn. Hắn rơi vào trong tay Lý Ngọc mới phát hiện lòng người có thể lạnh, có thể ác bao nhiêu. Chính là không biết ai sẽ xui xẻo bị Lạc Nghệ vừa ý.
Lúc này cơm đã làm xong, một bữa ăn Pháp tiêu chuẩn, rượu chát và thịt bò bít tết. Thật xa đã có thể ngửi được mùi thơm, lúc đến bàn ăn, trên bàn bày mâm tinh xảo, không thua gì đặt ở nhà hàng ba sao Michelin.
Giản Tùy Anh cười nói: "Ở nhà anh chưa đầy một tháng, tôi cảm thấy tôi đã mập ra mấy cân."
Lê Sóc cười to, "Vậy tội nghiệt của tôi sâu nặng rồi."
Giản Tùy Anh để ý tới trên thân chai rượu thắt một ruy băng, phía trên còn nạm vàng, nhìn một cái đã thấy không rẻ. Lê Sóc chú ý tới ánh mắt hắn, lạnh nhạt nói: "Vốn là mua để dùng cầu hôn, bất quá đã chia tay, không uống không phải lãng phí à."
Giản Tùy Anh an ủi: "Cũ không đi, mới không đến."
Lê Sóc rót một ly cho hắn, "Bạn tôi vừa vặn giới thiệu một người thân cho tôi, chờ khoảng thời gian này làm xong, tôi sẽ đi gặp ngay." Anh phát hiện muốn quên quá khứ bắt đầu lại cũng không khó khăn gì. Cái thế giới này, ai có thể tự lừa dối mình chính là người có thể sống sung sướng nhất.
Có lẽ là thức ăn ngon, có lẽ là độ rượu hơi cao, có lẽ là bầu không khí thoải mái hiếm có trong những ngày qua, có lẽ là nhìn thấy hy vọng ở tương lai, Giản Tùy Anh uống say. Lê Sóc nhìn hắn tâm tình vui thích, cũng bồi hắn uống mấy ly, cuối cùng hai người đều say khướt. Hắn nhớ Lê Sóc chống đầu, hàm hồ không rõ hỏi hắn lúc yêu đương có suy nghĩ kết hôn không.
Hắn ha hả cười to, đều nói kết hôn là mồ chôn của tình yêu, nhưng nếu như không kết hôn, tình yêu liền chết không có chỗ chôn."Không kết hôn cũng tốt, nhìn tôi bây giờ xem. Độc thân rất tốt! Độc thân!" Hắn lảo đảo lắc lư nâng ly với Lê Sóc, lại cạn một ly.
Lê Sóc nhìn hắn thần chí không rõ lại một bộ dáng "lão tử vô địch thiên hạ ", anh cười rất lâu. Anh trước kia cảm thấy, tình yêu phải là thề non hẹn biển, chỉ có chung thủy, trung trinh không thay đổi mới thật sự là tình yêu. Bây giờ nhìn lại, quan điểm tình yêu của Triệu Cẩm Tân xem ra mới là chính xác. Nhìn một chút hai người bọn họ đi, đều bỏ ra chân tình, cuối cùng cũng đụng bể đầu chảy máu. Không có tình yêu, vĩnh viễn sẽ không thay đổi xấu đi, cho nên, anh hẳn tán tỉnh, anh hẳn mập mờ, nhưng vĩnh viễn không nên cùng người yêu nhau.
"Chúng ta là Alpha không nên vui đùa một chút sao, thân là Alpha, đi săn mới là thiên tính. Lê Sóc, thành thật mà nói anh bây giờ thật sự rất nhàm chán, không có chút tính khiêu chiến nào. Tôi còn trẻ như vậy, anh sẽ không cảm thấy tôi sẽ kết hôn với anh đó chứ?" Trong cặp mắt đào hoa của người yêu trẻ tuổi không có chút nhiệt độ nào, khiến cho anh lạnh đến đáy lòng.
Lê Sóc đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở nhạc lên, kéo Giản Tùy Anh đang mềm nhũn ở trên ghế như mì sợi lên, "Chúng ta khiêu vũ đi!" Càng nhạy cảm, càng e sợ, càng mong đợi bão táp sẽ đến càng mãnh liệt. Hôm nay, xinh đẹp nhất thế giới là những người hy sinh. Anh vội vàng trông đợi có thể trải qua một trận phóng túng vui vẻ, dù cho bi ai to lớn có theo nhau mà tới, anh cũng ở đây không hối tiếc.
Giản Tùy Anh treo ở trên người anh, hi hi ha ha nói: "Nói trước nhé, tôi sẽ không nhảy bước nữ." Cái này dĩ nhiên là gạt người, trong tiệc rượu người Lý gia làm sao có thể để cho Lý Ngọc nhảy bước nữ, chuyện này đối với bọn họ mà nói chính là vô cùng nhục nhã.
"Cậu chỉ cần có thể đoạt lấy tiết tấu, tôi sẽ nhường bước nam cho cậu, thế nào?"
"Không thể đổi ý đấy nhé, bàn về nhảy tôi còn chưa thua ai đâu." Chuyện này bị hắn nói rất hay giống như rất đáng giá kiêu ngạo, Giản Tùy Anh dương dương đắc ý kéo Lê Sóc đến chỗ trống phòng khách.
Buổi chiều hôm đó, rất nhiều năm sau cũng có thể nhớ lại. Một khắc kia, bọn họ không buồn không lo, phảng phất là những người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip