Chương 6: Thanh mai trúc mã hoặc vợ tin ai?

"Tối hôm qua, tôi có pha nước nước uống sao?" Tô Thiên Từ hỏi lại, "Hai ly đồ uống kia là cô đưa cho tôi, không phải sao?"

Đường Mộng Dĩnh trái tim cơ hồ chạy tới cổ họng, kinh ngạc nhìn Tô Thiên Từ.

Cô ta, khi nào trở nên... Thông minh!

Chẳng những không nhảy vào bẫy mà cô thiết kế ra, còn rẽ trái rẽ phải đem cô vào bẫy.

Một giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuống, ánh mắt Đường Mộng Dĩnh nhìn xuống lại
thấy vết xanh tím trên cổ Tô Thiên Từ, cắn răng, đơn giản hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng, một mực chắc chắn :"Đó không phải cô bảo tôi làm sao, Thiên Từ, uổng công tôi đem cô trở thành bạn tốt, cô như thế nào... "

Ánh mắt Lệ Tư Thừa sắc bén giống như chim ưng, vững vàng đem Tô Thiên Từ nhốt vào.

Trong lòng chợt lạnh, Tô Thiên Từ trong lòng đã có đáp án.

Một người là thanh mai trúc mã, một người là vợ mới cưới có ba ngày, tin ai?

Đáp án, không cần nói cũng biết!

Trong lòng không cam lòng đến cực điểm, Tô Thiên Từ từ trên mặt đất đứng lên đối diện với ánh nhìn hung dữ của Lệ Tư Thừa hỏi lại "Tôi làm sao? Ngược lại là cô, sáng sớm liền tới gõ cửa phòng của một đôi vợ chồng mới cưới, không biết còn tưởng rằng cô có lòng mang ý xấu."

Khuôn mặt nhỏ Đường Mộng Dĩnh chợt trắng, cái Tô Thiên Từ này, thật sự là Tô Thiên Từ sao? Như thế nào không gặp mấy ngày, cảm giác thay đổi lớn như vậy!

Trở nên trầm ổn, thành thục, cũng.... Càng thông minh.

Cô ta trở nên trưởng thành, thông minh, và tinh vi!

Tô Thiên Từ chuyển trọng điểm vấn đề này qua Đường Mộng Dĩnh một cách tự nhiên, với sự thông minh cùng EQ này hoàn toàn khác biệt với Tô Thiên Từ ngu ngốc trước đây.

Là cô ảo giác sao?

Không, không có khả năng.

Khẳng định cái cái đứa ngu ngốc  này đã sợ!

Rốt cuộc, nếu làm Lệ Tư Thừa cảm thấy thuốc này là do Tô Thiên Từ từ bỏ, cô ấy sẽ không có cơ hội xoay người.

Mọi người đều có sự hạn chế, Lệ Tư Thừa là điểm mấu chốt...Sâu không lườn được!

Nhưng là, nếu có tính kế, đều sẽ bị hắn thấy được bất luận lớn hay nhỏ.

Ánh mắt lóe lên, Đường Mộng Dĩnh trên mặt ủy khuất, "Tôi làm gì cố ý gây rối, Thiên Từ, cô nói lời này là có ý gì? Quá tổn thương tôi!" Nói, đôi mắt đỏ, nước mắt như hạt đậu nành rớt xuống từng viên, "Vừa rồi tôi chỉ là nổi nóng, câu nào chọc cô không vui thì nói thẳng thì tốt rồi, tôi... " Nói nhìn về phía Lệ Tư Thừa, nước mắt lã chã rơi, "Anh Tư Thừa, xin lỗi, em cho rằng khi anh kết hôn cùng ngày con gái khác, chúng ta có thể giống như trước đây, nhưng em không nghĩ tới...."

Tô Thiên Từ trong lòng trầm xuống, được lắm cái Đường Mộng Dĩnh này!

Ngắn ngủi mấy chữ nghe tới như là lời giải thích, kỳ thật tránh nặng tìm nhẹ, ngược lại đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Tô Thiên Từ.

Hít hít cái mũi, Đường Mộng Dĩnh có chút hốt hoảng mà ngồi xổm xuống, "Em không cẩn làm bể nát cái lọ này, không may người lớn nhìn thấy không tốt, em lập tức thu dọn."

Cô càng nói như vậy giống như là bị ủy khuất, Đường Mộng Dĩnh đang muốn đưa tay xuống nhặt mảnh vỡ, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm lạnh, "Đứng lên."

Đường Mộng Dĩnh trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn như cũ là bộ dáng ủy khuất, đáng thương vô cùng mà nhặt mảnh vỡ.

Lệ Tư Thừa duỗi tay đem Đường Mộng Dĩnh kéo lên, nhìn về phía Tô Thiên Từ trầm giọng ra lệnh, "Dọn dẹp sạch sẽ."

"Không có gì anh Thiên Từ." Đường Mộng Dĩnh mở to đôi mắt ngập nước, bộ dáng đáng thương vô cùng.

Tô Thiên Từ trong lòng cười lạnh, tự đáy lòng tán thưởng: Không nghĩ rằng 5 năm trước Đường Mộng Dĩnh đã có đắng cấp như vậy, có một đối thủ như thế này, cô bị chết một chút đều không oan.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip