CHAP 26: ÁNH SÁNG


Những ngày mưa liên tiếp, Muộii bị cảm và mệt mỏi. Lamoon luôn ở bên, chăm sóc từng chút một.

Cô nấu những món ăn ấm áp, lau từng giọt mồ hôi trên trán Muộii, và kiên nhẫn bên cạnh không rời.

Một chiều mưa bay bay, Muộii ngồi dựa lưng vào thành ghế, mắt lim dim nhưng lòng thì vẫn còn lo lắng, một phần vì sức khỏe chưa hồi phục, phần khác là vì những áp lực thường ngày vẫn chưa tan đi.

Lamoon nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai Muộii, giọng nói dịu dàng như gió xuân:

"Chị không cần lúc nào cũng phải mạnh mẽ đâu. Trước mặt em, chị được phép yếu đuối."

Ánh mắt Lamoon không chỉ là lời nói, mà còn là sự chân thành sâu sắc, là chốn an toàn để Muộii có thể buông bỏ những lớp giáp bọc bấy lâu nay.

Muộii khẽ mỉm cười, cái cười như rót mật ngọt vào lòng, cảm thấy tim mình như được xoa dịu, nhẹ nhõm hơn sau những ngày tháng giấu kín nỗi cô đơn. Cô không còn cảm thấy mình cô độc giữa thế giới rộng lớn, mà thay vào đó là sự ấm áp, dịu dàng của em luôn kiên nhẫn bên cạnh, chờ đợi từng bước cô hồi phục.

Những ngày mưa, không chỉ là những cơn gió lạnh ướt át bên ngoài cửa sổ, mà còn là những khoảnh khắc thân mật, đầy yêu thương của hai người.

Lamoon không chỉ là người chăm sóc thể xác, mà còn là người lặng lẽ chạm đến tâm hồn, nhẹ nhàng cởi mở những lớp vỏ dày cộm quanh trái tim Muộii.

Cứ thế, từng ngày trôi qua trong những cơn mưa nhè nhẹ, Muộii học cách buông bỏ nỗi sợ bị bỏ lại phía sau, học cách cho phép mình yếu đuối, được dựa dẫm, và quan trọng nhất, được yêu thương.

Lamoon như ánh sáng không rực rỡ, nhưng đủ ấm để sưởi ấm những ngày buốt giá.

Hai người, giữa mưa và gió, cùng nhau xây nên một thế giới nhỏ – một nơi không cần nói nhiều, chỉ cần có nhau là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip