Chap 3
"Anh tới rồi đấy à." Lâm Mặc cười, hất đầu sang phía bên cạnh, "Ngồi đi."
Lưu Chương không trả lời.
Lâm Mặc nhắc lại lần nữa.
"Có việc gì à?" Anh hỏi, giọng anh lạnh lẽo như viên đá đang nổi trên mặt rượu.
Bầu không khí sôi động trong phòng dường như đóng băng lại ngay lập tức, đám đông đàng ồn ào khi nãy chợt an tĩnh lại. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Sao anh ta dám cơ chứ?
Sao anh ta lại dám ăn nói cái kiểu đấy với tiểu Lâm tổng không biết.
Một loạt những ánh mắt thăm dò và chế giễu vây quanh, Lưu Chương cũng chẳng hề né tránh, chỉ một mực nhìn thẳng vào người đang nhếch miệng cười trên chiếc sô-pha trước mặt. Trong mắt cậu là sự cao ngạo, chán ghét, tiếc thương và cả tội lỗi, ánh mắt như mang theo tất cả, lại cũng giống như chẳng có gì.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa khoảng không, đâm xuyên như muốn xé rách nhau ra.
Người ngồi trên ghế chợt lên tiếng, phá vỡ không khí im ắng bao trùm cả căn phòng: "Giới thiệu với mọi người, đây là bạn tôi, AK."
"Hôm nay tôi không có hứng uống rượu cho lắm, cứ để anh ấy thay tôi uống với mọi người nhé." Lâm Mặc ngả người ra sau, đưa tay chống cằm, giọng điệu nhẹ như lông hồng.
"Đây không phải công việc của tôi." Anh lạnh giọng đáp, từng câu từng chữ nặng nề rơi xuống trên nền đá cẩm thạch, trầm thấp mà rõ ràng.
"Giờ thì phải rồi đấy." Lâm Mặc nghiêng người, đẩy ly rượu tới trước mặt, nhướng mày.
Ly thủy tinh trong suốt chứa đầy thứ rượu mạnh sẫm màu, xếp thành một hàng thẳng tắp trên chiếc bàn làm từ cẩm thạch đen, dưới đáy mỗi ly là một xấp tiền được xếp gọn lại.
"Mời, anh bartender."
"Uống đi!" "Làm một ly!" "Uống đi!" Không khí trong phòng bắt đầu nóng lên.
Cơn giận dữ bóp chặt lấy hai bên thái dương của Lưu Chương, cơ mặt bị căng ra tới nỗi phát đau.
Người kia uể oải ngồi giữa đám đông, nhắm mắt lại chẳng buồn nhìn anh.
Anh chợt nhớ tới câu nói của A Tài "Thầy với tiểu Lâm tổng không có vẻ quen biết."
Rồi như thể chấp nhận số phận trêu ngươi, Lưu Chương nhấc ly rượu trước mặt lên, một hơi cạn sạch.
Một ly, hai ly, ba ly, bốn ly,... Nhưng kẻ xung quanh hào hứng hẳn lên, hết lần này tới lần khác cười đùa, hú hét, đếm ngược cho tới ly cuối cùng.
Không khí dần được đẩy lên cao trào, tiếng nhạc sôi động lại tiếp tục vang lên, những nam nữ nhảy nhót, nhậu nhẹt, rồi đắm mình.
Bọn họ nâng ly, nhảy múa, reo hò, cổ vũ từ đêm tới ngày.
Mà tất cả những điều này, cũng chỉ là một góc xa hoa đồi trụy của phồn hoa chốn đô thị.
Lưu Chương nhắm mắt, xoa xoa bên thái dương đã bắt đầu đau nhức, duỗi tay về phía ly rượu cuối cùng trên bàn, lại sờ thấy trống không.
Anh mở mắt, va phải đôi đồng tử đen láy.
Đối phương giữ chặt lấy thành ly, ánh mắt lạnh lùng.
"Mọi người ra ngoài hết đi."
Nhạc dừng, những kẻ xung quanh chợt im lặng.
"Tôi muốn ôn lại chuyện cũ với bạn chút."
Chỉ lát sau, trong căn phòng rộng lớn đã chỉ còn lại hai người. Ánh đèn sặc sỡ bị tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, phủ lên hàng mi dài của Lâm Mặc, giấu đi suy nghĩ trong đôi mắt đa tình.
"Đặc sắc ghê ha, AK, tôi cảm động quá cơ."
"Khùng hả?"
"Thấy anh liều mạng kiếm cơm như này, xúc động ghê." Lâm Mặc nhếch mép mỉa mai, rơi vào tai Lưu Chương toàn là những lời chế nhạo.
"Thế cơ à tiểu Lâm tổng." Anh cầm lấy xấp tiền mặt nhét vào chiếc ly cuối cùng trên bàn, "Thế đã có ai bảo em, mấy trò dùng để sỉ nhục người khác của em nhạt nhẽo lắm chưa?"
Người kia nghe vậy thì cười lạnh: "Chưa say cơ à?"
"Vẫn tỉnh lắm."
Lâm Mặc cầm tiền ném lên người Lưu Chương. Anh chẳng buồn liếc mắt, cầm lấy tiền nhét vào ly rượu. Lâm Mặc lại ném thêm một xấp khác, anh cũng cứ thế nhét tiếp.
Cậu ném bao nhiêu, anh sẽ nhét lại bấy nhiêu, chuỗi động tác lặp đi lặp lại mãi tới khi ly rượu đầy ứ, từng dòng rượu sóng sánh nhạt màu tràn ra khỏi miệng ly.
Lưu Chương lặng im không lên tiếng, Lâm Mặc biết, anh đang cố kìm chế lại mớ cảm xúc sắp tới ngưỡng bùng nổ.
Chỉ cần một mồi lửa nữa thôi.
"Thanh cao gớm nhỉ." Lâm Mặc vỗ lên vai Lưu Chương, vô tình bắt được động tác liếm lấy răng hàm của anh - sự giận dữ đang gầm gừ trong cuống họng.
"Nhưng mà, đừng có kiếm chuyện với tiền..."
Còn chưa dứt lời, cánh tay mảnh khảnh của Lâm Mặc đã bị kéo mạnh sang, đối phương thô bạo đẩy cậu xuống trên ghế sô-pha, gáy đập vào phần lưng ghế đau điếng người.
"Kiếm chuyện với tiền à?" Lưu Chương nheo mắt, khoảng cách rất gần, chóp mũi hai người như sắp dính vào nhau.
Sự tức giận như cơn sóng dữ cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực, quét qua từng tấc trên cơ thể, anh giữ lấy cổ tay Lâm Mặc, dùng sức bóp chặt lấy, người kia ngay lập tức đau tới nỗi kêu ầm lên.
"Đã vậy, thì tôi sẽ kiếm chuyện với em luôn."
Anh như nghiến răng nghiến lợi, nhả ra từng chữ vào tai cậu.
Lâm Mặc bỗng nhiên cười phá lên, Lưu Chương ngây ra.
"AK, anh biết gì không, trông anh bây giờ, cứ như con chó dại lên cơn, nhe răng cắn người lung tung vậy."
Cậu vừa dứt lời, miệng Lưu Chương đã dán lên, bịt kín hết thảy những lời châm chọc mỉa mai lại giữa hai cánh môi.
"Ưm!" Lâm Mặc gắng sức đẩy mạnh cơ thể đang đè ép trên người mình ra nhưng lại bị bàn tay to lớn sau gáy giữ lấy càng chặt.
Hai người vật lộn trên ghế sô-pha, Lưu Chương hung bạo cắn mạnh lên môi cậu, Lâm Mặc cũng cắn lại, mùi máu tanh quyện với hương rượu cay nồng tràn ngập khắp khoang miệng.
Bọn họ quấn lấy nhau, giãy dụa, vật lộn, tựa như muốn bóp chết đối phương.
Sự hận thù trong ánh mắt trào ra khắp nơi.
Lưu Chương vặn tay Lâm Mặc ra sau lưng như miếng bánh quai chèo, môi hai người rách tươm, máu tươi rịn ra, đỏ thẫm.
Mặc kệ bản thân đang bị khống chế, Lâm Mặc vẫn không ngừng khích mỉa:
"Lưu Chương, anh tính đè tôi hay gì."
Lí trí còn sót lại của Lưu Chương bỗng "bùm" một cái, nổ tan tác không còn một mảnh.
Anh sáp lại, ác độc cắn mạnh lên chiếc cổ trắng ngần của Lâm Mặc, như thể muốn xé rách da thịt người kia, Lâm Mặc đau tới nỗi run cả người.
Lưu Chương bóp chặt vòng eo Lâm Mặc, cậu gào ầm lên.
"Không được!"
Tức thì, Lưu Chương thả cậu ra rồi bật người dậy, cười lạnh: "Em nghĩ là tôi sẽ động vào em thật đấy à? Đừng có chọc tôi ứa gan."
"Đúng là hổ giấy." Lưu Chương rút ra mấy miếng khăn giấy ném lên mặt cậu, "Tự lau cho sạch máu đi."
Người ngồi trên sô-pha mãi lâu chẳng hề nhúc nhích, Lưu Chương quay đầu nhìn qua.
Mảnh khăn giấy che trên mặt ấy thế mà lại ướt mất hai chỗ.
Lâm Mặc, khóc rồi.
---------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip