bốn

Có mất hết cả mạng sống Lưu Chương cũng không nghĩ đến việc mình có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Lâm Mặc. Và Lâm Mặc cũng không thể ngờ đến việc anh đã chủ động đi tìm cậu. Cứ tưởng mọi việc đã kết thúc, mối quan hệ ngắn ngủi này cũng nhanh tàn.

Chỉ là trong thời gian đó cậu đã không còn đường nào để đi, sự tuyệt vọng hoà vào nước mắt chảy dọc xuống gò má gầy gò.

Ba bị cấp dưới gài bẫy, bị đưa vào tù chỉ sau một đêm. Còn mẹ, người mà ai cũng nghĩ là khó có thể sụp đổ lại gần như tuyệt vọng, gọi không đáp lây chẳng động.

Lâm Mặc lần này lại may mắn hơn, cậu có Lưu Chương bên cạnh. Anh giúp cậu rất nhiều, ôm lấy cậu, vỗ về cậu vô cùng dịu dàng.
   
Lưu Chương bận việc bên ngoài trong khoảng thời gian khá lâu, vừa chạm xuống đất thành phố thì đã có người gọi đến nói cho anh nghe về chuyện lớn nhà họ Lâm. Lưu Chương còn chưa kịp dẹp đống hành lí đã vội vã tìm đến căn biệt thự nhà Lâm Mặc, anh thấy một cậu nhóc bó gối lau lấy lau để từng giọt nước mắt rơi như suối chảy.

Có thể xem những tháng ngày này là giai đoạn tốt để có thể bên nhau, nhưng Lưu Chương vẫn không thể lợi dụng thời điểm cậu đang vô vọng mà nắm lấy.

Có thể là vào một ngày nắng, khi Lâm Mặc cười thật tươi rồi bảo rằng bản thân đang thật sự vui vẻ, dù là ngày tuyết đầu mùa bao phủ thành phố hay ngày những cánh hoa giúp bầu trời thêm tươi, cậu cũng luôn hạnh phúc. Chỉ như vậy Lưu Chương mới dám ở cạnh vuốt lấy đôi má của người thương.

Việc mở một con đường khác để có thể đón cha Lâm Mặc ra ngoài thì có gì mà khó. Lưu Chương động tay một chút là có thể đưa người thoát ra dễ dàng.

Lưu Chương sắp xếp một ngôi nhà khá tốt cho gia đình Lâm Mặc ở ngay tại quê cậu, anh còn mua vài khu đất để ba người có thể an nhàn mà sống khoảng đời còn lại.

Lâm Mặc thì lại không đồng ý ở cùng ba mẹ, cậu muốn bám lấy Lưu Chương mãi không thôi. Gia đình Lâm Mặc cũng không lên tiếng phản đối, nhìn xem con trai mình được người ta yêu thương quan tâm như thế nào hai người đâu phài chưa thấy, huống hồ chàng trai kia lại còn cứu cả nhà cậu một mạng lớn. Vậy làm sao mà không biết đối với Lưu Chương, Lâm Mặc có ảnh hưởng lớn đến thế nào, chẳng lẽ chưa nhìn rõ đoạn tình cảm này của anh sao?

Ông bà Lân không lên tiếng ngăn cản việc con trai họ yêu đương, vì vậy chỉ có Lưu Chương mới có thể cản cậu. Anh từ tốn thuyết phục cậu hết mấy tiếng đồng hồ, rồi giận dữ mắng cậu, vậy mà chỉ cần Lâm Mặc kêu hai tiếng "anh ơi" rồi cọ cọ hai cái má bánh bao vào tay anh là Lưu Chương cảm thấy bản thân thật vô dụng. Anh không thề nào từ chối, nhưng lại chẳng có cách nào chấp nhận.

Có thể Lâm Mặc không biết, nhưng Lưu Chương là AK, là người làm biết bao nhiêu phi vụ lớn, trải qua bao nhiêu gian truân thì không thể nhìn ra sao? Là Lâm Mặc cảm động vì anh cứu gia đình cậu, nói như vậy thì việc anh theo đuổi Lâm Mặc có đúng không?

Mà, cuộc sống của đứa trẻ này đúng là không tốt như người khác nghĩ. Lưu Chương không thể ôm Lâm Mặc vào lòng, từ lần đầu nhìn thấy cậu, anh đã nhận thức được bản thân mình thua cuộc hoàn toàn rồi. Vậy nên đến cuối cùng cả hai phải tách ra thôi.

Lâm Mặc hôm đó gửi cho anh một tin nhắn, nói rằng cậu sẽ đợi trên con đường leo lên đỉnh núi nơi mà lần đầu họ gặp nhau. Nhưng cũng không có hồi đáp, Lưu Chương vẫn là rời đi từ lâu rồi.

Những giây mặt trời đang dần tắt đi ánh dịu dàng trên nền trời, làn gió chiều nhè nhẹ thổi qua đôi mắt ướt nhoè của thiếu niên phất lên hương trà thơm ngát trong ký ức, đàn chim cũng về tổ, vậy sao anh chưa về nhà?

Thiếu niên chợt nghe thấy tiếng động từ xa chạy nhanh đến, cậu ngước mắt lên, cả gương mặt của bản thân liền đọng lại trong đôi mắt hình lưỡi liềm, trong một nụ cười. Anh đặt đoá hoa xuống, nhìn thật lâu vào bóng dáng nhỏ nhắn trước mắt.

- Chúng ta đừng rời xa nữa, ở bên nhau đi, có được không?

Chìm vào ánh mắt lấp lánh như hành tinh xa ngoài vũ trụ, Lưu Chương còn có thể từ chối sao? Đôi má đọng lại ướt át, chúng ta trôi giữa tình ái đã mong từ tận bao giờ.

- Được, chúng ta cùng nhau già đi.

Cùng nhau sống chung một mái nhà, như đôi tình nhân mãi một tấm chân tình không phai. Buổi nắng trưa em sẽ tựa lên cửa sổ, buông lời vuốt ve khiến gió dịu dàng. Đêm đen sao toả ánh sáng, anh sẽ xoa lên ánh trăng rạng rỡ. Hay là một ngày mưa rất to, chúng ta người trên người dưới ôm lấy nhau để sưởi ấm đôi tay, hay buổi tối hôm đó em sẽ mắng anh thật to vì lại làm vỡ bát.

Chúng ta cứ như vậy mà yêu nhau, nhé.

Hai người yêu đương cũng không dễ dàng, thân phận đằng sau của Lưu Chương hiện tại sẽ khiến Lâm Mặc gặp nguy hiểm nếu họ công khai. Vì vậy vườn hoa trà tươi mát đã bị hai người khám phá đủ mọi ngóc ngách.

Nếu Lưu Chương vẽ một bức tranh, người trong tranh là Lâm Mặc. Trong máy ảnh của Lâm Mặc, người xuất hiện ở ống kính là Lưu Chương.

Nếu họ muốn xem phim thì cứ mua một máy chiếu, ở nhà chỉ có cả hai không tốt sao? Gọi điện đồ ăn cũng dễ dàng, như vậy là xong một buổi hẹn hò vui vẻ rồi.
  
Nhưng mà có một việc Lâm Mặc không hay nói ra lắm, cậu thích người yêu mình tự tay vào bếp hơn việc đặt thức ăn ngoài. Món sườn xào chua ngọt của anh lần nào cũng bị cậu chén sạch, mùi hương đậm đà như vị sầu riêng. Thơm, nức, mũi! Ngọt, tuyệt, đỉnh!

Yêu nhau bảy ngày mười tháng, những hôm đầy hạnh phúc cũng trải qua. Nhưng điều đơn giản như nắm tay dạo khắp Trùng Khánh, hay hôn nhau trên con đường dọc bờ biển Châu Hải họ đều chưa thể trải nghiệm. Đến việc tự tin nói rằng đối phương là người mình đặt vào tim cũng không thể gửi gắm cho bạn bè thân quen.

Ấy vậy mà Lâm Mặc lại không phàn nàn về việc đó, cậu ấy chỉ muốn có thể cùng người mình để tâm trải qua giây phút đáng nhớ. Đó là sự lựa chọn mà cậu mong muốn, Lâm Mặc cảm thấy vui vì điều này.

Chỉ có điều...

Lưu Chương sao lại có thể trẻ con đến như vậy? Nếu cậu đứng cạnh một anh trai nào đó thì anh ấy sẽ đưa ra khuôn mặt như đang vác súng canh giữ biên cương, hoặc chỉ cần có cô gái nào đó bắt chuyện hỏi thăm anh sẽ chen vào vài câu. Lưu Chương sợ xấu hổ, mỗi lần ghen tuông giận dỗi chỉ có thể ngó sang hoặc đẩy xa người lạ với Lâm Mặc đi rồi nhốt mình trong phòng nghe vài bài nhạc.

Mà đáng yêu là, mỗi lần Lâm Mặc nũng nịu meo meo vài tiếng, trạng thái dễ thương của anh lập tức bật lên. Cả hai cười to trên ghế salon, vòng tay của Lưu Chương kéo sát eo bạn nhỏ của mình vào người.

Chúng ta luôn có những khoảnh khắc hạnh phúc đến lạ, vì một người mà có thể cười không ngừng cả một ngày khi ở cạnh họ; vì đối phương mà mỗi ngày đều nhanh chóng trở về nhà sau giờ làm.

Và vì anh biết, Lâm Mặc cần Lưu Chương, anh cũng cần cậu ấy.

Từng kỉ niệm quan trọng của Lâm Mặc, dù là sinh nhật, lễ tốt nghiệp, triễn lãm ảnh đầu tiên hay những hôm Lâm Mặc được thêm một huy chương mới; Lưu Chương đều sẽ ở bên. Vì anh lo rằng, ngày mai ánh mặt trời sẽ bị rèm cửa che lại.

Ngày hôm nay hi vọng rằng, nếu có thể đi được đến ngày hoa trà nở một rừng thật đẹp, anh sẽ ở cạnh em lướt trên từng cánh hoa. Mỗi phút giây làn gió đưa tình yêu lên vũ trụ, anh sẽ đám mây xanh che lấp khoảng trống cho đời em.

Chúng ta yêu nhau thật lâu.

𝐲𝐮𝐞𝐰𝐚𝐝 𝟏𝟏𝟏𝟏𝟐𝟏

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip