Chapter 21
"Lâm Mặc, đã lâu không gặp."
Nhìn thẳng vào mắt Lưu Chương, Lâm Mặc cảm giác hai chân mình như đeo xiềng xích nặng ngàn cân, mặc dù trong lòng gió bão nổi lên, nhưng thân thể cứng đờ không cách nào di chuyển.
Lâm Mặc lẩm bẩm: "Đang nằm mơ sao? "
Kinh ngạc qua đi, cậu bước chậm về phía trước hai bước, giơ tay lên thăm dò chạm vào tay áo Lưu Chương, lúc sờ đến áo khoác, theo bản năng rút tay lại, rồi lại lần nữa thật cẩn thận duỗi ra, lòng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ dưới lớp áo, rốt cục Lâm Mặc mới dám tin tưởng người trước mắt là thật.
Lâm Mặc chuyên chú nhìn người trước mắt, nước mắt theo khóe mắt chảy đến cằm, tụ thành giọt rơi xuống đất, đầu ngón tay run rẩy phác họa theo khuôn mặt anh, từng chút từng chút, từng tấc từng tấc, giống như muốn xuyên qua lớp xương thịt này, nhìn lại chín năm trống rỗng.
Lâm Mặc nhắm mắt, tựa trán lên vai anh, sợ hãi anh lại đột nhiên biến mất giống như trong mộng, hai tay Lâm Mặc gắt gao bám lấy cánh tay anh, dùng sức đến ngay cả móng tay cũng trắng bệt, rốt cuộc nhịn không được trút ra tiếng kêu bi thương trong cổ họng.
"Anh quay lại rồi?" Sao bây giờ mới quay lại? Cuối cùng anh đã trở về..."
Lưu Chương ngẩn người một chút, phản ứng lại người trong ngực đang khóc, trái tim giống như bị kim đâm đau đớn, anh chậm rãi ôm lấy Lâm Mặc, dịu dàng vuốt ve tấm lưng hơi run rẩy của cậu.
"Sao vẫn thích khóc như vậy?" Lưu Chương nhìn hai xoáy tóc xù xì dưới mí mắt mình, nhịn xuống thói quen muốn hôn lên theo bản năng, tràn đầy thương tiếc dùng khăn giấy lau nước mắt cậu.
"Là lỗi của anh, thực xin lỗi, mấy năm nay khiến em lo lắng rồi."
Nghe được lời này, Lâm Mặc đang chôn ở trong hốc vai anh nhấc đầu lên, ánh mắt còn vương nước mắt thoạt nhìn vẫn giống như nhiều năm trước, Lâm Mặc dùng ánh mắt tố cáo kể lại bất mãn của mình, còn hung hăng đánh bả vai anh một cái.
"Chín năm, anh thật sự không có tin tức gì, nếu không phải anh còn đang đóng phim, thì em cũng cho rằng anh đã chết rồi."
"Xin lỗi, làm em lo lắng rồi."
Lưu Chương buông hai tay ôm Lâm Mặc ra, xoay người ôm lấy cậu, hai người dựa vào lan can hành lang nhìn cảnh sắc trong hoa viên, gió sớm thổi tới trước mặt mang theo một chút cảm giác mát mẻ, hơi nóng nóng bức bối vì vậy mà tản đi không ít, cảm nhận được hơi thở đã lâu không gặp của người bên cạnh, ấm áp dần dần tràn ngập trong mắt Lâm Mặc.
"Nói đến quay phim, phim của em tập nào anh cũng xem." Lưu Chương thuận theo tự nhiên chuyển đề tài.
"Phải không?" Ở Pháp muốn xem phim trong nước không thuận tiện lắm, phải không? " Nghe được anh có chú ý đến mình, khóe miệng Lâm Mặc nhịn không được nhếch lên vài phần, "Quay thế nào? Có được thông qua không, không biết đại ảnh đế có coi trọng hay không. "
"Cái gì mà đại ảnh đế, còn đùa giỡn với anh." Lưu Chương cười nhéo vai Lâm Mặc, " Thầy Lâm Mặc bao trọn mấy giải thưởng trong nước rồi, diễn xuất có thể kém sao? "
Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm một câu: "Chu An Thừa mà em diễn, anh rất thích. "
Chu An Thừa là nhân vật năm đó sau khi Lâm Mặc bị phong sát gần nửa năm không nhận được vai diễn, dựa vào mình phỏng vấn được, tuy rằng Khương Ẩn vẫn luôn muốn nhét tài nguyên cho cậu, nhưng Lâm Mặc không muốn nhận, cậu luôn cảm thấy nếu như mình còn phải dựa vào người nhà Lưu Chương mới có thể tiếp tục sự nghiệp của mình, vậy làm sao chứng minh mình với mẹ Lưu Chương đây?
Lâm Mặc không quá hiểu đượcchính là, tuy rằng lúc ấy cậu dựa vào một vai Chu An Thừa chậm rãi đứng lên, nhưng nói cho cùng đó cũng chỉ là một vai phụ, hơn nữa hình tượng nhân vật cũng không tính là phong phú, có thể nổi phỏng chừng chỉ là bởi vì thiết lập dịu dàng trường tình, thực tế vai diễn không có bao nhiêu ý nghĩa nội hàm.
"Thật ra em cũng không nhớ rõ cốt truyện ha ha, cũng không phải là vai diễn mình thích." Lưu Chương rũ mắt cười khẽ, cũng không giải thích quá nhiều.
Khi đó anh vừa mới tách ra khỏi Lâm Mặc, vốn đã quen với tóc tai cọ xát quấn lấy nhau, sau đó lại phải tách ra, khó chịu giống như là cá mất nước, câu "nhớ nhung là nỗi đau khắc vào tận xương cốt" cũng không phải là không có đạo lý, huống chi Lâm Mặc còn có một khoảng thời gian rất dài không xuất hiện trước công chúng, Lưu Chương có muốn len lén nhìn cậu qua màn hình một cái cũng thành hy vọng xa vời.
Cho nên sự xuất hiện của "Chu An Thừa" đối với Lưu Chương mà nói, tựa như một người đi rất lâu dưới ánh mặt trời chói chang của sa mạc, rốt cục nhìn thấy ảo ảnh ốc đảo, tuy rằng biết là giả dối vĩnh viễn không thể nào chạm tới, nhưng cũng an ủi tâm lý được mấy phần.
Lâm Mặc tiếp lời nói chuyện tới bộ phim Lưu Chương từng quay, sau đó rất tự nhiên, Lâm Mặc muốn biết trong khoảng thời gian chín năm hai người bọn họ này họ đã trải qua cái gì, nhưng mỗi lần đề cập đến, Lưu Chương liền lập tức vòng qua đề tài này, giữa hai người chỉ nói mấy chuyện vun vặt, giống như là hàn huyên bình thường.
Tuy rằng không biết vì cái gì, Lâm Mặc có chút nhạy cảm, cảm thấy không khí giữa hai người không thích hợp lắm, cậu thậm chí có hơi mơ hồ sợ hãi, sợ Lưu Chương trở về không giống với người trong tưởng tượng của mình, cậu lo lắng muốn biết đáp án, nhưng Lưu Chương luôn cố ý vô tình tránh khỏi vấn đề mấu chốt.
Lâm Mặc kéo cổ tay anh lại, cảm giác được xúc cảm trên tay không giống nhau, cậu nghi hoặc nhìn qua, mới phát hiện trên cổ tay Lưu Chương buộc một chiếc khăn lụa trắng viền vàng.
Chiếc khăn lụa quen mắt này làm tim cậu đập nhanh hơn, cảm xúc bất an giống như sóng biển vỗ tới, khiến cậu tránh né không kịp.
"Sao bây giờ anh ...thời trang thế. "Lâm Mặc bắt mình nở nụ cười vui vẻ, "Là cảm thấy đẹp nên đep sao? Nhưng giờ anh đang mặc áo hoodie, hình như cũng không hợp lắm. "
Lưu Chương nắm chặt tay thành nắm đấm, rồi lại lập tức thả lỏng xuống, nhìn rất tự nhiên rút tay ra khỏi tay Lâm Mặc, nhìn khăn lụa trên cổ tay cười cười.
"Cái này à? Không phải anh tự buộc nó lên. "
"Là bạn gái anh muốn anh buộc lên như đồ đôi, người Pháp mà, rất lãng mạn."
Hai chữ "bạn gái" này giống như một nhát búa gõ mạnh vào đầu cậu, Lâm Mặc đột nhiên cảm giác trước mắt trời đất quay cuồng, tiếng ù tai ong ong, khiến tiếng hán coi như tiêu chuần của Lưu Chương biến thành một đám hỗn loạn, Lâm Mặc nhìn anh, hỏi: "Anh nói cái gì vậy? "
Lưu Chương hơi nghiêng mặt, tránh khỏi ánh nhìn chăm chú của Lâm Mặc, ra vẻ thoải mái nói: "Sao vậy? Thật sự không hợp sao? Anh thấy nhìn cũng được mà, được rồi, đôi khi vẫn phải nhân nhượng..."
"Anh nói gì?" Lâm Mặc ngắt lời anh, máy móc lặp đi lặp lại câu hỏi trước, "Em đang hỏi anh, anh đang nói cái gì vậy? "
Lưu Chương lập tức im lặng, Lâm Mặc cũng không nói lời nào, cứ như vậy giằng co với anh, trong lòng Lâm Mặc bây giờ loạn thành một đống, cậu cảm thấy mình giờ giống như một phạm nhân chờ phán quan ném "thẻ trảm đầu", sợ hãi mà bất lực chờ đợi.
Một giọng nữ ngọt ngào bỗng nhiên chen vào, "Sao lại đứng ngốc ở chỗ này? Đây có phải là bạn anh không? "
Lâm Mặc theo người nhìn lại, là cái người đang thử giày cậu thấy lúc trước, ở cự ly gần, cái khăn lụa quấn trên cổ mảnh khảnh kia cô càng thêm chói mắt.
Giống như chiếc khăn lụa trắng viền vàng trên cổ tay Lưu Chương.
"Lâm Mặc, đây là bạn gái anh, Tô Phu Lạc, con lai Trung-Pháp."
"Lạc Lạc, đây là Lâm Mặc, một người bạn mà anh vẫn nhớ thương trong mấy năm ở nước ngoài này."
Ánh mắt Tô Phu Lạc như thám hiểm nhìn về phía Lâm Mặc, sau đó lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, "Lâm Mặc xin chào, Tô Phu Lạc. "
Lâm Mặc chậm chạp nhếch khóe miệng, cũng muốn nặn ra một nụ cười lễ phép, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, cậu nâng mắt lên nhìn Lưu Chương, phát hiện đối phương giờ phút này đang dịu dàng nhìn về phía nhà gái.
Bỗng nhiên ủy khuất và phẫn uất đã lâu không xuất hiện dâng lên trong lòng, chỉ là... Một người bạn?
Những lời này thật chói tai, giống như một cái đục, lạnh lùng vô tình đục vỡ ảo tưởng của Lâm Mặc chín năm qua.
Thái độ xa cách của Lưu Chương khiến Lâm Mặc cảm thấy không biết phải làm gì, chỉ có thể bối rối rồi bối rối đứng ở nơi đó.
Vì sao giọng điệu của anh lại bình thường như vậy, giống như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì?
Dạ dày đột nhiên đau quặn, một trận cảm giác choáng váng muốn nôn đến với Lâm Mặc.
Tô Phu Lạc bám lấy cánh tay Lâm Mặc, ân cần hỏi: "Cậu không thoải mái sao? Cậu có muốn tôi đưa đến bệnh viện không? "
Lâm Mặc đứng thẳng người, đẩy cô ra, Lưu Chương không để ý Tô Phu Lạc bị đẩy lui về phía sau, ngược lại lo lắng tiến lên kiểm tra Lâm Mặc sắc mặt đang xám xịt: "Không có việc gì chứ? Tại sao vẫn còn đổ mồ hôi? "
"Tại sao?"
Lâm Mặc trở tay nắm chặt lấy cánh tay Lưu Chương, ánh mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh.
Lưu Chương rũ mắt xuống, cuối cùng thở dài thật dài, "Thực xin lỗi. "
"Xin lỗi?"
"Ừm, thực xin lỗi, anh muốn nhìn về phía trước."
"Còn tôi thì sao? Tôi phải làm gì đây? Lưu Chương, mẹ nó tôi chờ anh chín năm liền, đợi được một câu xin lỗi?! "
Tâm tình Lâm Mặc lập tức bùng nổ, giọng điệu sắc bén chất vấn, cậu túm lấy cổ áo của anh, hai người mặt đối mặt nhìn chăm chú vào đối phương, so sánh với tức giận và bi thương trong mắt Lâm Mặc, trong mắt Lưu Chương là quá mức bình tĩnh, thậm chí có chút giống như đầm lầy tĩnh mịch không có người.
Lâm Mặc biết, những lúc thế này cậu nên học tập nhân vật chính trong tiểu thuyết trên mạng, phải làm bộ khinh miệt không thèm để ý chút nào, phải nói những lời thật tiêu sái, tốt nhất là tìm người làm sẵn để giả làm người yêu, biểu hiện mọi phương diện đều ưu tú hơn người cũ, sau đó đợi đến buổi tối chỉ có một mình, lại khép vào trong chăn gào khóc, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn ra mình không thể buông được người yêu cũ, hoặc là người cũ sống hạnh phúc hơn mình.
Nhưng cậu không làm được, làm sao có thể làm được? Đối với Lâm Mặc mà nói, giờ phút này cậu cảm thấy như bầu trời sắp sụp đổ, dựa vào cái gì còn yêu cầu cậu đi lo hết hai phần thể diện kia? Mạng cũng sắp mất một nửa, cậu còn quan tâm cái gì?
"Kẻ nói dối! Kẻ nói dối! Kẻ nói dối... Kẻ nói dối..."
"Chín năm trước là gạt người, chín năm sau vẫn là gạt người, đều là gạt người..."
Lâm Mặc ôm hai chân ngồi xổm xuống khóc, chín năm trước cậu cũng từng khóc như vậy, thậm chí khóc càng chật vật hơn, nhưng khi đó, cậu vừa khóc, Lưu Chương sẽ dịu dàng ôm lấy cậu, dỗ dành an ủi cậu, đã từng có người nghiêm túc nâng trân châu, giờ đây nước mắt của cậu chính là cát bị vứt bỏ.
Thế giới của cậu, không còn Lưu Chương luôn yêu cậu nữa, thì ra chín năm trước anh thật sự không cần cậu nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Ờ ... Đây không phải...là drama, nhưng tất cả mọi thứ chắc chắn không phải là đơn giản như các bạn thấy ... Được rồi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip