Chapter 4

Buổi tối, tuy rằng hai người ngủ chung một giường, khoảng cách giữa họ lại rộng như ngân hà, tính ra giường này cũng không lớn lắm, nhưng bọn họ gần như dính sát về phía mép giường, không nhúc nhích, rất câu nệ.

何 ですか?! (Cái gì thế này?)

Đêm khuya, Lâm Mặc trợn tròn mắt, kêu than trong lòng. Chẳng lẽ ngày mai mang đôi mắt gấu trúc này đi chụp ảnh tuyên truyền hả? Bây giờ cậu cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng mỗi lần đến bờ vực sắp ngủ, dây thần kinh trong đầu sẽ đột nhiên căng thẳng, hoàn toàn không có cách nào thả lỏng.

Năm nhất, ký túc xá bọn họ đi Tây Tạng du lịch, phòng ở không đủ, ba bốn nam sinh chen chúc trên một cái giường, không phải lúc đó cậu cũng ngủ rất ngon sao? Nhưng không biết vì cái gì, chỉ nghĩ đến Lưu Chương ngủ ở bên cạnh thì não cậu tỉnh hẳn, Lâm Mặc lại không dám lộn xộn, sợ quấy rầy đến người đang ngủ, chỉ có thể cứng ngắc giữ nguyên một tư thế.

"Cậu không ngủ được à?" nghe tiếng hít thở không đồng đều bên cạnh, Lưu Chương mở miệng hỏi.

Lâm Mặc nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừ, anh cũng không ngủ được à? "

"Tôi hơi lạ giường, hơn nữa trong lòng có chuyện."

Lưu Chương xoay người ngồi dậy mở đèn đầu giường, lấy kịch bản đặt ở bên giường ra, "Dù sao cũng không ngủ được, muốn diễn không? "

Phòng lập tức sáng lên, mắt vốn đã thích ứng với bóng tối còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Mặc giơ tay xoa xoa khóe mắt bị đèn chói chảy nước mắt, quay đầu nhìn Lưu Chương đã ngồi xếp bằng bên cạnh —— đối phương chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu đen mỏng manh, rũ mắt nhìn lời thoại trong tay, tóc phủ xuống trán tạo nên mấy cái bóng nhỏ mảnh.

Lâm Mặc ngáp một cái, chậm rãi bò dậy nói: "Kịch bản tôi để trong túi, lười lấy, xem chung nhé? "

Lưu Chương nhìn cậu chầm chậm dời qua, sau đó ôm chân ngồi ở bên cạnh mình, có lẽ là do vóc người quá nhỏ, bộ đồ ngủ rộng như có thể nhét thêm một Lâm Mặc nữa vậy, mấy sợi tóc ngốc*(là cái nhúm tóc mọc vểnh lên á) dựng lên, đầu tựa vào đầu gối yên lặng nhìn Lưu Chương.

Có loại cảm giác ngoan ngoãn không thể nói ra, làm cho người ta dâng lên tâm lý muốn đặc biệt bảo vệ cậu.

Lưu Chương một mình lưu lạc mấy năm nay, ra khỏi tháp ngà, mới biết được rất nhiều chuyện, rất nhiều người phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng, anh không phải chưa từng gặp sinh viên lúc quay phim trước đây, chẳng qua đều giống nhau, tất cả đều có tư tâm, vì lợi ích cả.

Nhưng Lâm Mặc, chỉ cần thoáng tiếp xúc là có thể cảm giác được tâm tư của cậu rất đơn giản, cũng có thói quen bày tỏ thân thiện với người khác trước, khiến người ta thích đồng thời cũng khiến người ta lo lắng cái ly thủy tinh này, có thể có một ngày nào đó không chú ý đã bị vỡ nát hay không.

"Quần áo mỏng như vậy, không sợ lạnh à." vừa nói Lưu Chương vừa khoác tấm áo khoác đặt bên giường cho cậu.

Lâm Mặc cảm thấy trên vai nằng nặng, hơi ấm chậm rãi mà dịu dang bao lấu mình, cậu cẩn thận ngửi ngửi quần áo trên người, giống như có mùi thông tuyết quanh quẩn ở chóp mũi, bỗng nhiên cậu lại có một tưởng tượng hoang đường, mình đang được Lưu Chương ôm lấy.

Nhận thấy được ý nghĩ này, mặt Lâm Mặc lập tức đỏ lên, lại bất giác nhớ lại chuyện cậu ngã trên đất, nhiệt độ tay Lưu Chương lưu lại trên thắt lưng khi đỡ cậu đứng lên, nháy mắt cả người giống như tôm chín, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng lên.

Lâm Mặc a Lâm Mặc, có chuyện gì với mày vậy hả?

Cậu hoảng sợ nghĩ, không phải mấy ngày nay đọc kịch bản đến ngốc chứ, hai tên đàn ông thì đào đâu ra kiều diễm quanh co như vậy? Sao lại nhịn không được mà suy nghĩ lung tung chứ? Hay là do mình đã nhập vai Tô Doãn, vừa nhìn thấy Lưu Chương thì cho rằng người ta là Minh Tranh, cho nên sẽ không khống chế được mà có... ý nghĩ kỳ quái?

Nhất định là như vậy, sau một lúc tự giải thích, Lâm Mặc đã tìm ra được một lý do chính đáng và thích hợp cho sự thẹn thùng của mình, một diễn viên mới chuyên nghiệp tận tụy, không có lúc nào mà không duy trì trạng thái nhập vai, a, càng nghĩ càng thấy cảm động.

Lưu Chương thấy ánh mắt Lâm Mặc đang lơ đãng, cũng không nói lời nào, giơ tay búng trán cậu một cái, thuận tiện thổi thổi mấy cọng tóc ngốc của cậu.

"Sao lại thất thần rồi."

Lâm Mặc chột dạ liếc anh một cái, ra vẻ trấn định nói: "Không... Không, chúng ta bắt đầu đối diễn đi. "

Hai người chọn một đoạn đơn giản, cũng không biết là do hiệu quả ru ngủ của mấy con chữ hay là nguyên nhân khác, diễn tới diễn lui mấy lần, Lâm Mặc vốn vẫn luôn không ngủ được, đầu đã gật gù như gà con mổ thóc, không bao lâu sau, dựa nghiêng trên vai Lưu Chương.

Lưu Chương: "..."

Anh nhẹ nhàng ôm lấy người khiến cho cậu dễ dựa vào hơn, hơi ấm thân thể làm cho Lâm Mặc tiến lại gần hơn theo bản năng, còn điều chỉnh vị trí một chút, để mình dựa vào càng thoải mái, thở một tiếng cọ cọ bên cổ.

Lưu Chương: "... Chậc chậc. "

Con thỏ nhỏ này cũng thích dính người.

Ở tư thế này cho đến khi hơi thở của người trong ngực kéo dài đều đều, Lưu Chương chọt một cái vào trán cậu, thấy cậu không có phản ứng, xác định ngủ say mới nhẹ tay nhẹ chân buông cậu xuống.

"Lạnh..."

Sau khi rời khỏi vòng tay ấm áp, chợt tiếp xúc với chăn lạnh như băng, Lâm Mặc có chút không thoải mái phát ra kháng nghị, nghiêng người ôm lấy eo Lưu Chương.

Lưu Chương bị ôm chặt eo ngẩn người, so với việc bài xích khi đột nhiên bị ôm lấy, đáy lòng ngược lại cảm thấy mềm mại, chẳng lẽ đây là tình thương của cha bỗng nhiên tràn ra? Nhìn con thỏ nhỏ hơi nhíu mày này, Lưu Chương cười lắc đầu, nắm lấy tay cậu muốn kéo khỏi thắt lưng mình.

Cảm nhận được "Gối ôm bằng nhung" trong ngực có ý rút lui, Lâm Mặc quyết định nâng một chân lên đè lên, giống như một con koala ôm chặt lấy cây đại thụ trong ngực.

Lâm Mặc trong giấc mơ chặc lưỡi, nghĩ đến cái "gối ôm bằng nhung" này là rất ấm áp, chỉ là không mềm mại chút nào, nhưng mà gối rất thoải mái, làm cho người ta có cảm giác rất an toàn.

Lưu Chương hít sâu một hơi, nhịn theo xúc động như một miếng bánh dính từ trên người xuống, trong lòng nghĩ quên đi, cần gì phải so đo với một con thỏ nhỏ, miễn cưỡng nhắm mắt lại vừa ngủ đi.

Bất quá ngoài dự liệu, đoàn tiểu nhân mềm mại trong ngực này thập phần ấm áp, ấm áp đến trong lòng người, thay hắn chạy đi rất nhiều chuyện không vui, dần dần buồn ngủ ập đến, chỉ chốc lát sau Lưu Chương cũng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Mặc tỉnh lại trước.

Bình thường hắn thích nằm trên giường nhất, lấy lông gà đuổi cũng phải mấy hiệp mới có thể gọi được, nhưng vì sao hôm nay tỉnh sớm như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì hôm nay có hành trình, cho nên trở nên siêng năng một chút sao?

Không, tất nhiên là không, cậu bị nóng đến tỉnh.

Mùa đông ở Ổ Đan năm nay tuy lạnh, nhưng trong phòng có hệ thống sưởi, cho dù căn nhà đoàn làm phim thuê cách nhiệt không tốt, nhưng một chiếc chăn bông nhỏ cũng đủ dùng. Mà Lâm Mặc chẳng những ôm chặt một cái lò sưởi hình người, mà Lưu Chương sợ cậu lạnh, còn dùng cánh tay đè chăn bao lấy Lâm Mặc.

Bởi vậy, sao mà cậu không bị nóng đến tỉnh được ? Sau khi tỉnh lại, Lâm Mặc chỉ cảm thấy mình giống như đang ngập trong nước, cả người đầy mồ hôi, ngược lại tuy Lưu Chương bị cậu ôm, nhưng hơn phân nửa lưng đều lộ ra ngoài, thoải mái nằm.

Đương nhiên, bị nóng tỉnh chỉ là chuyện nhỏ, khi Lâm Mặc tỉnh lại phát hiện mình treo ở trên người người ta, trực tiếp choáng váng, nhưng mà càng làm cho hắn kích động chuyện còn ở phía sau.

Hai người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh ở độ tuổi hai mươi, ở chỗ nào đó vào mỗi buổi sáng, sẽ có... sức sống rất bình thường và không thể kiểm soát được, mà xấu hổ chính là, tư thế này của hai người bọn họ làm cho nơi nào đó vô cùng hưng phấn, cũng dán chặt mà thân mật như vậy, nhẹ nhàng cử động một chút, sẽ có phản ứng không tự chủ được.

Quá... Xấu hổ a a a a a, vì sao cốt truyện lại phát triển như vậy? Cho dù là tình cảm như thế nào, mới quen biết không tới một ngày, tiến độ lại như ngồi tên lửa làm cho người ta bất ngờ.

Lâm Mặc căng thẳng mím môi, hít một hơi thật sâu, định rón rén dời cánh tay Lưu Chương đang ôm trên vai mình đi, sau đó lại tranh thủ dáng người linh hoạt của mình, khẽ phát hiện lui về phía bên kia giường.

Nhưng khi cậu chuẩn bị hoạt động, Lưu Chương đã tỉnh dậy.

Hai người nhìn nhau trong nháy mắt, Lâm Mặc cảm giác thân thể mình cứng đờ ra, có lẽ là vì chưa tỉnh lại hoàn toàn, ánh mắt Lưu Chương thâm trầm, dường như có chút ý tứ không hiểu gì trong đó, Lâm Mặc chớp chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc nên giải thích tình cảnh bây giờ như thế nào, mới có thể hợp lý thỏa đáng lại không mất thể diện.

Lưu Chương rũ mắt nhìn thấy khóe mắt Lâm Mặc ẩm ướt, trên mặt giống như là vì thẹn thùng mà có vẻ đỏ ửng, cười khẽ một chút, rút cánh tay Lâm Mặc còn đang nắm lấy, nhéo một cái trên vai cậu.

"Chào buổi sáng."

"Chào... Chào buổi sáng. "

Lâm Mặc ngơ ngác nhìn Lưu Chương vẻ mặt bình thường đứng dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt, cứ như căn bản không thèm đặt trong lòng tư thế quá mức thân mật của hai người buổi sáng cùng với việc mặt đối mặt chào cờ.

Lâm Mặc cảm giác thế giới này thật là mơ hồ, cũng hoài nghi sâu sắc với mình.

Cho nên làm anh em tốt, có làm mấy chuyện này kỳ thật là rất bình thường? Ngược lại là phản ứng của cậu mới không bình thường hả?

Nhưng mà cậu cũng không để tâm nhiều như vậy, đợi đến khi Lưu Chương đã sửa sang xong, cậu cầm lấy khăn mặt cùng quần áo để thay đi vào rửa mặt, dù sao hôm nay rất nhiều việc, không thể làm mất thời gian được.

Về phần chuyện tư thế ngủ của hai người bọn họ... Nếu người ta cũng không quan tâm, vậy thì cậu cũng không có gì phải suy nghĩ nhiều, nói trắng ra hai tên đàn ông ôm một cái cũng không mất mấy lạng thị, cứ để ý mãi thì mới có chuyện.

Hai người rất nhanh đã thu dọn xong, sau khi xuống lầu còn đi qua hai con phố bên cạnh mua bữa ăn sáng cho mọi người, chỉ chờ lát nữa mang theo trang phục đến địa điểm quay phim.

Trong phim, Minh Tranh là giáo viên dạy giỏi của một trường trung học huyện nghèo, Tô Doãn là một học sinh trong lớp dạy. Tô Doãn từ nhỏ đã là cô nhi ăn cơm trăm nhà lớn lên, tuy rằng thân thế cơ khổ nhưng tính cách lạc quan lương thiện, Minh Tranh sau khi biết được tình huống trong nhà cậu từ các giáo viên khác, rất thương tiếc và quan tâm đến học sinh này, vẫn luôn muốn cho cậu tình cảm ấm áp mà cậu không có được.

Tình cảm của bọn họ cũng dần dần tăng lên trong mấy năm này, sau khi trải qua do dự băn khoăn, cuối cùng cũng nắm tay nhau đồng hành, đáng tiếc chuyện của hai người bọn họ bị vạch ra, Tô Doãn bị trường học đuổi học, Minh Tranh cũng bởi vì không đảm bảo đạo đức làm thầy mà mất đi tư cách nghiên cứu sinh, trong nhà anh sau khi biết chuyện này lại lấy mạng ra ép buộc anh phải cưới vợ kết hôn.

Vào cuối bộ phim, một người xa rời trần thế, một người tha hương.

Lưu Chương và Lâm Mặc hôm nay quay cảnh phim tuyên truyền, chính là đối ứng với cảnh bốn cảnh phim khởi thừa chuyển hợp xuyên suốt bộ phim, cảnh thứ nhất là lúc mới gặp nhau, giáo viên trẻ đứng trên bục giảng cùng học sinh đến muộn, cảnh thứ hai là Tô Doãn mang theo Minh Tranh đến chùa cầu phúc cầu an, cảnh thứ ba là sau khi xác định quan hệ, Minh Tranh cùng Tô Doãn ôm nhau, cảnh thứ tư là ly biệt, một người chìm xuống biển sâu cùng một bóng người cô độc về sau.

Cảnh phim tuyên truyền mà Lâm Mặc mong chờ nhất chính là cảnh thứ hai, ngoại trừ bởi vì tình tiết này trong phim rất ấm áp ra, cũng là bởi vì nơi quay cảnh tuyên truyền này chính là chùa Lai Phúc cực kỳ nổi danh của Ổ Đan, sau khi dâng hương khói sẽ được nhận tấm thẻ phúc viết tâm nguyện, sao đó leo thang treo trên cây phong lá đỏ sau núi, thì đảm bảo điều ước của mình sẽ như ý nguyên, Tô Duẫn và Minh Tranh trong phim cũng xin thẻ phúc như vậy.

Vốn nói bây đang là mùa đông giá rét không gặp được phong đỏ, Lâm Mặc còn tưởng rằng quay phim sẽ tiến hành xử lý hậu kỳ, nhưng không nghĩ tới mùa đông ở Ổ Đan tuy rằng cũng lạnh, nhưng ngọn núi chỗ chùa Lai Phúc có địa khí ấm áp tốt, bởi vậy phong lá đỏ được coi là đỏ suốt bốn mùa.

Lưu Chương nhìn Lâm Mặc hưng phấn không thôi, dọc theo đường đi còn nhắn wechat hỏi bạn bè thân thiết, nóng lòng muốn thử muốn thử ước nguyện, anh cũng ngại nói ra sự thật ở địa phương phải vào giữa tháng chín mới có thể treo bùa cầu phúc, hơn nữa trước khi treo còn phải quỳ suốt hai tiếng đồng hồ, thắp hương kính phật để biểu đạt tâm thành.

Quên đi, không nên đả kích hứng thú của thỏ con nhanh vậy, dù sao đến lúc quay phim hẳn là sẽ có cảnh cậu treo bùa cầu phúc.


Nay đăng thêm 1 chap mừng Showcasse của mấy bé, chuẩn bị tinh thần tối quẩy nà ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip