Chương 3: Bát dã (đệ nhất)


☆, Chương 3: Bát dã (đệ nhất)


Ngụy Vô Tiện vốn muốn rửa mặt, chiêm ngưỡng dung nhan vị thân chủ này một phen, nhưng mà trong phòng không có nước, nước uống hay nước rửa tay cũng không có.

Cái bồn duy nhất, hắn phỏng đoán hẳn là dùng để đi ngoài, chứ không phải dùng rửa mặt.

Đẩy cửa, bị chèn từ bên ngoài, phỏng chừng là sợ hắn đi ra ngoài chạy loạn.

Không có một sự kiện nào khiến hắn hơi chút cảm nhận được vui sướng khi trùng sinh a!

Hắn đơn giản trước đả tọa một chút, thích ứng thân thể mới. Một lần đả tọa này chính là cả một ngày. Khi mở mắt, có ánh mặt trời từ khe cửa tối tăm chiếu vào phòng. Tuy rằng có thể đứng dậy đi lại, nhưng vẫn choáng váng, không thấy tốt lên chút nào.

Ngụy Vô Tiện trong lòng kỳ quái: "Mạc Huyền Vũ này tu vi thấp đến mức chút linh lực kia có thể xem nhẹ không kể đến, không lý do gì ta khống chế không được khối nhục thân này, tại sao lại không sử dụng tốt như vậy?"

Lúc này, trong bụng truyền đến tiếng vang, hắn mới hiểu được: Căn bản không liên quan chuyện tu vi linh lực, chẳng qua là thân thể này chưa qua Ích cốc nên đói bụng mà thôi. Hắn mà còn không đi kiếm ăn, nói không chừng liền trở thành vị lệ quỷ Tà Thần đầu tiên từ trước tới nay vừa bị người thỉnh nhập thân liền lập tức tươi sống đói chết a.

Ngụy Vô Tiện đề khí nhấc chân, vừa mới chuẩn bị đạp cửa đi ra, đột nhiên một trận tiếng bước chân tới gần. Có người đá đá cửa, không kiên nhẫn nói: "Ăn cơm!"

Kêu là như vậy, cửa lại không có ý tứ mở ra. Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn, phía dưới cánh cửa này mở một cái cửa nhỏ hơn, vừa vặn có thể nhìn thấy mấy chiếc chén nhỏ được tầng tầng đặt ở trước cửa.

Gia phó bên ngoài kia lại nói: "Nhanh lên! Lề mề cái gì! Ăn xong trả chén đĩa ra đây!"

Cửa nhỏ so với chuồng chó còn nhỏ hơn một ít, không thể để người xuất nhập, lại có thể cầm chén lấy vào. Hai bát đồ ăn một bát cơm, bộ dạng kém ra ngoài dự tính.

Ngụy Vô Tiện đảo đảo hai chiếc đũa cắm ở bên trong cơm, vô cùng đau đớn:

Di Lăng lão tổ vừa trở về nhân gian, liền bị người đạp một cước, mắng một trận. Thứ đón gió tẩy trần đầu tiên cho hắn, chính là loại cơm thừa canh cặn này. Gió tanh mưa máu đâu? Chó gà không tha đâu? Toàn môn tuyệt diệt đâu? Nói ra đi có ai tin. Thật sự là hổ lạc đồng bằng bị khuyển khi, rồng lên nước cạn bị tôm hí, phượng hoàng vặt lông không bằng gà.

Lúc này, tên gia phó ngoài cửa kia lại lên tiếng, lần này lại là cười hì hì: "A Đinh! Ngươi lại đây."

Một giọng nữ kiều thúy thúy khác ở xa xa đáp: "A Đồng, lại đến đưa cơm cho bên trong à?"

A Đồng mắng nói: "Bằng không ta đến cái sân xui xẻo này làm gì a!"

A Đinh thanh âm gần hơn rất nhiều, tựa hồ đã đi tới trước cửa: "Ngươi một ngày chỉ đưa cơm cho hắn một lần, thường thường nhàn hạ cũng không ai nói ngươi, thanh nhàn như vậy, ngươi còn ngại xui. Ngươi xem ta xem, việc nhiều đến mức ngay cả đi ra ngoài chơi cũng không được."

A Đồng oán giận nói: "Ta cũng không phải chỉ đưa cơm cho hắn! Tình hình này ngươi còn dám ra ngoài chơi? Nhiều tang thi như vậy, nhà ai mà không phải đem cửa đóng kín chứ."

Ngụy Vô Tiện ngồi dựa vào cửa, bưng bát vừa ăn vừa nghe.

Xem ra lân cận Mạc gia trang này cũng không quá thái bình. Tang thi, ý như mặt chữ, tức người chết đi đường, một loại thi biến đẳng cấp tương đối thấp, cũng thập phần thường gặp. Trừ phi người chết oán niệm rất mạnh, bằng không ánh mắt dại ra, bước đi thong thả, lực sát thương cũng không mạnh. Nhưng cũng đủ làm người bình thường lo lắng hãi hùng, chỉ riêng cỗ hôi thối kia liền đủ nôn cả một xô.

Nhưng mà, đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, chúng nó là khôi lỗi [con rối] dễ thúc giục nhất, cũng thuận theo nhất, đột nhiên nghe thấy, còn có chút thân thiết.

A Đồng tựa hồ đang nhướng mi nháy mắt: "Ngươi nếu muốn đi ra cửa, trừ phi mang theo ta, ta bảo hộ ngươi......"

A Đinh nói: "Ngươi? Bảo hộ ta? Chém gió, chẳng lẽ ngươi có thể đánh đuổi được mấy thứ kia à?"

A Đồng hậm hực nói: "Ta đánh không lại, người khác cũng đánh không lại."

A Đinh cười nói: "Ngươi làm sao biết người khác không thể đánh lại? Ta nói cho ngươi hay, hôm nay đã có sứ giả tiên môn đến Mạc gia trang chúng ta, ta nghe nói, là thế gia rất hiển hách khó lường! Phu nhân đang tiếp đón trong thính đường, người trên trấn đều vây quanh xem hiếm lạ. Ngươi nghe đi, có phải rất ồn hay không? Mới không rảnh nhốn nháo với ngươi, nói không chừng đợi một hồi lại muốn sai khiến ta gì nữa."

Ngụy Vô Tiện ngưng thần nghe ngóng, quả nhiên phía đông ẩn ẩn truyền đến giọng người ồn ào. Hắn suy tư một lát, đứng dậy giơ chân đạp một cái, then cửa "Rắc" một tiếng gãy lìa.

Hai tên gia phó A Đinh và A Đồng đang mắt đi mày lại nói nói cười cười, bị cửa phòng đột nhiên văng ra hai bên làm sợ tới mức nhất tề rít lên the thé. Ngụy Vô Tiện vứt bỏ bát đũa, đi thẳng ra ngoài, lại bị ánh mặt trời đâm một hồi lâu không mở được mắt, nhấc tay che trên đuôi lông mày, nhắm mắt một lát. A Đồng mới vừa nãy hét so với A Đinh còn lớn hơn, định thần lại, thấy người nọ là kẻ bất lực Mạc Huyền Vũ, lá gan lại lớn lên, cảm giác vừa rồi rất mất mặt mũi, muốn ở trước mặt A Đinh vãn hồi, liền nhảy qua như xua chó bên phất tay bên trách mắng: "Đi! Đi! Trở về! Ngươi đi ra làm gì!"

Cho dù là đối đãi khất cái hay ruồi bọ đi chăng nữa, cũng sẽ không khó nhìn hơn đâu. Hơn phân nửa bọn người hầu Mạc gia bình thường chính là đối đãi Mạc Huyền Vũ như vậy, cậu cũng không phản kháng, mới làm cho bọn họ không kiêng nể gì. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng một cước đá A Đồng bổ nhào, cười nói: "Tiểu quỷ đầu đưa cơm làm việc vặt, cũng dám sỉ nhục chủ nhân như vậy."

Dứt lời, theo tiếng ồn ào hướng phía đông đi tới. Đông Đường ở Đông viện trong trong ngoài ngoài vây quanh không ít người, Ngụy Vô Tiện một cước bước vào sân, liền có âm thanh phụ nhân cao hơn người ngoài một đoạn truyền ra: "...... Trong nhà chúng ta có một tiểu bối, cũng từng có tiên duyên ......"

Khẳng định là Mạc phu nhân kia lại đang suy nghĩ phương cách cùng tu tiên thế gia kéo dây bắc cầu đây. Ngụy Vô Tiện không đợi nàng nói xong, vội vội vàng vàng chen đám người ra chui vào phòng lớn, hì hì nói: "Đến rồi đến rồi, ở đây ở đây!"

Giữa đường ngồi một danh phụ nhân trung niên, bảo dưỡng thích đáng, quần áo quý lệ, chính là Mạc phu nhân, ngồi ở phía dưới mới là trượng phu nàng. Vài thiếu niên áo trắng đeo kiếm ngồi đối diện. Đám người bên trong thấy đột nhiên nhảy ra một quái nhân đầu bù tóc rối mặt mũi bẩn thỉu, tất cả thanh âm đều ngưng bặt. Ngụy Vô Tiện lại phảng phất đối với trường hợp ngưng trệ này vẫn hồn nhiên không biết, thuỗn mặt nói: "Vừa rồi ai kêu ta? Có tiên duyên, đó không phải chính là ta sao!"

Phấn bôi quá nhiều, cười liền tróc ra, rào rào rơi xuống. Có một sứ giả tiên môn tuổi còn nhỏ "phốc" suýt nữa cười ra tiếng, bị một thiếu niên ngồi bên tựa hồ là cầm đầu không tán đồng nhìn thoáng qua, lập tức chính sắc mặt.

Ngụy Vô Tiện theo tiếng tùy mắt đảo qua, liền lắp bắp kinh hãi. Hắn vốn tưởng rằng là gia phó không có kiến thức nói ngoa, ai biết, đến thế nhưng thật sự là đệ tử tiên môn "gia tộc hiển hách" a.

Mấy thiếu niên này phong thái nhẹ nhàng, quang mang nhẹ hiển, tiên khí lăng nhiên, rất là mỹ quan, nhìn thân giáo phục kia liền biết là đến từ Cô Tô Lam thị. Hơn nữa nhất định là đệ tử thân quyến có huyết thống Lam gia, bởi vì trên trán bọn họ đều đeo một dải khăn bịt trán rộng khoảng một ngón tay thêu hoa văn quyển vân [đám mây] màu trắng.

Gia huấn của Cô Tô Lam thị là "Quy phạm", khăn bịt trán này có ý tứ "Quy thúc bản thân", mà hoa văn quyển vân chính là hoa văn gia tộc của Lam gia. Các tu sĩ khách khanh hoặc là môn sinh khác họ phụ thuộc vào đại gia tộc này, đều không có tư cách mang nó. Ngụy Vô Tiện thấy người Lam gia liền đau răng, vì đời trước vẫn thường thường oán thầm giáo phục nhà này là "mặc đồ tang", bởi vậy tuyệt sẽ không nhận sai.

Mạc phu nhân đã lâu không có nhìn thấy đứa cháu này, một hồi lâu mới từ trong kinh ngạc quá mức tỉnh lại, nhận ra người trang điểm đậm này là ai, trong lòng để ý, lại không tiện lập tức nổi giận thất thố, liền đè thấp cổ họng hướng trượng phu nói: "Ai thả hắn ra đấy, bắt hắn trở về đi!"

Trượng phu nàng vội vàng cười làm lành lên tiếng trả lời, đầy mặt xui xẻo đứng dậy muốn đi bắt người, Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên nằm bẹp xuống, tứ chi chặt chẽ dính chặt mặt đất, gã tha hay kéo đều không được, kêu vài tên gia phó tiến vào cũng vô ích. Dò xét sắc mặt Mạc phu nhân càng ngày càng khó coi, gã cũng là đầu đầy mồ hôi, mắng: "...... Ngươi này...... Kẻ điên chết tiệt! Còn không trở về, xem ta như thế nào thu thập ngươi!"

Tuy rằng Mạc gia trang mỗi người đều biết Mạc gia có công tử bị bệnh điên, nhưng Mạc Huyền Vũ đã có mấy năm lui tại trong gian phòng âm u kia không dám gặp người rồi. Nay thấy trang dung cử chỉ của hắn đều như yêu ma quỷ quái vậy, tất cả đều khe khẽ nói nhỏ, chỉ sợ không có trò hay xem. Ngụy Vô Tiện nói: "Muốn ta trở về cũng được." Hắn chỉ thẳng Mạc Tử Uyên: "Ngươi bảo hắn trước đem đồ trộm của ta trả về đi."

Mạc Tử Uyên vạn vạn nào ngờ đến kẻ điên uất ức này có lá gan đó, ngày hôm qua bị gã giáo huấn một trận, hôm nay còn dám xông đến tận đây, mặt đỏ trắng nói: "Ngươi nói hưu nói vượn! Ta trộm đồ của ngươi lúc nào? Ta, ta còn cần trộm đồ của ngươi sao?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng đúng đúng! Ngươi không trộm, ngươi là cướp!"

Mạc phu nhân còn chưa nói gì, Mạc Tử Uyên lại nóng nảy, bay lên một cước muốn đá hắn. Một thiếu niên áo trắng đeo kiếm khẽ động ngón tay, Mạc Tử Uyên dưới chân không ổn, chân sượt qua đá hụt, tự mình ngã sấp. Ngụy Vô Tiện lại lăn một vòng, phảng phất dường như thật bị gã đá ngã lăn, còn kéo mở tà áo, trên ngực chính là cái dấu chân ngày hôm qua bị Mạc Tử Uyên đá ra kia.

Mọi người nghĩ, dấu chân này tổng không có khả năng do Mạc Huyền Vũ tự mình đạp ra, thêm Mạc Tử Uyên ngày thường hay vội vàng hấp tấp có chút ương ngạnh, còn có thể là chuyện tốt ai làm nữa chứ. Lại nói như thế nào cũng có quan hệ huyết thống với Mạc gia, Mạc gia đối với hắn cũng quá độc, lúc trước thời gian vừa trở về còn tỉnh chưa điên lợi hại như vậy, tám thành là bị người nhà càng bức càng điên. Mặc kệ nói như thế nào, có náo nhiệt xem là được, náo nhiệt này thật sự là so với xem sứ giả tiên môn còn hoàn hảo hơn a!

Trước đây Mạc phu nhân chỉ đem hắn xem như không khí, khinh thường cùng một người có bệnh dây dưa, chỉ phân phó người ngoài nhanh chóng đem hắn kéo xuống. Từ điều này nhìn ra, Mạc Huyền Vũ rõ ràng có chuẩn bị mà đến, đầu óc thanh tỉnh thật sự, người này ý định muốn nhờ mọi người ném mặt mũi bọn họ, nhịn không được vừa sợ vừa hận: "Ngươi hôm nay là cố ý tới nơi này gây chuyện, có phải hay không?!"

Ngụy Vô Tiện mờ mịt nói: "Hắn trộm cướp đồ của ta, ta đến đòi lại, này cũng gọi là gây chuyện sao?"

Nhiều ánh mắt song song đang nhìn như vậy, trừng phạt không được, lại đuổi không đi, Mạc phu nhân một ngụm ác khí kẹt trong yết hầu, chỉ đành mạnh mẽ giảng hòa: "Cái gì trộm, cái gì cướp chứ? Nói khó nghe như vậy, đều là người trong nhà cả, bất quá là mượn đến xem mà thôi. A Uyên là đệ đệ ngươi, cầm mấy thứ của ngươi thì lại làm sao? Làm người huynh trưởng, chẳng lẽ ngay cả chút đồ nhỏ nhặt vậy cũng luyến tiếc? Cũng không phải không trả lại ngươi."

Mấy thiếu niên Lam gia kia hai mặt nhìn nhau. Loại công tử từ nhỏ lớn lên tại tiên môn thế gia này, mưa dầm thấm đất toàn là phong hoa tuyết nguyệt, hơn phân nửa luôn luôn chưa từng thấy qua loại trò khôi hài này, càng chưa từng nghe qua cao kiến bậc này. Ngụy Vô Tiện trong lòng cuồng tiếu, thò tay nói: "Vậy ngươi trả đi."

Mạc Tử Uyên đương nhiên không còn mà trả, sớm đã ném, phá, đập hư, cho dù còn đi chăng nữa, cũng không cam tâm đưa ra. Gã sắc mặt xanh mét kêu một tiếng: "...... Mẫu thân!" Dùng ánh mắt phát uy với nàng: Ngươi cứ như vậy để hắn khi nhục ta?

Mạc phu nhân trừng gã, muốn gã đừng đem trường hợp nháo đến càng trở nên khó coi hơn. Ai ngờ, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Hắn không nên trộm đồ của ta, lại càng không nên nửa đêm canh ba đi trộm. Ai chẳng biết, bản công tử thích nam nhân, hắn không biết ngượng ngùng, nhưng ta còn biết tình ngay lý gian nha!"

Mạc phu nhân hít một ngụm khí lạnh, lớn tiếng nói: "Ở trước mặt hương thân phụ lão nói những lời này! Thật sự là không biết xấu hổ, A Uyên là biểu đệ của ngươi đó!"

Luận về mặt giương oai, Ngụy Vô Tiện chính là một tay hảo thủ. Ngày trước muốn tát mặt ai cũng phải bận tâm gia giáo thân phận, nhưng hôm nay dù sao hắn cũng là người điên, còn muốn mặt mũi cái gì nữa, trực tiếp khóc lóc om sòm còn được, là thống khoái như thế nào a, liền cứng cổ đúng lý hợp tình nói: "Hắn biết rõ mình là biểu đệ của ta mà còn không tị hiềm, rốt cuộc là ai không cần mặt mũi hơn hả?! Chính ngươi không cần thì thôi đi, nhưng đừng bôi xấu trong sạch của ta a! Ta còn muốn tìm nam nhân tốt!"

Mạc Tử Uyên quát to một tiếng, vung ghế dựa lên ném qua. Ngụy Vô Tiện thấy gã rốt cuộc bùng nổ, liền lăn lông lốc bò lên trốn, chiếc ghế dựa kia nện xuống đất tan tành. Ba tầng ngoài ba tầng trong người không liên can vây quanh ở Đông Đường nguyên bản đều đang sung sướng khi người gặp họa, nay bị Mạc gia dọa người ném đồ, nện xuống một phát, tất cả đều như chim chóc tán đi. Ngụy Vô Tiện liền hướng vài thiếu niên Lam gia cơ hồ đã xem đến ngốc kia chạy tới, ồn ào nói: "Đều thấy chưa? Thấy chưa? Trộm đồ còn đánh người, táng tận thiên lương a!"

Mạc Tử Uyên muốn chạy qua đập hắn, thiếu niên cầm đầu kia vội vàng cản lại, nói: "Tiểu công tử, chuyện gì cũng từ từ."

Mạc phu nhân thấy thiếu niên cố ý muốn bảo hộ kẻ điên này, trong lòng kiêng kị, miễn cưỡng cười nói: "Đây là con trai của muội tử ta, nơi này, có chút dùng không tốt. Mạc gia trang mỗi người đều biết hắn là người điên, thường nói chút lời oán trách, không thể tin là thật. Tiên sư ngàn vạn......" Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện liền từ sau lưng thiếu niên này ló đầu ra, trừng mắt nói: "Ai nói lời ta nói không thể tin là thật? Sau này ai thử trộm đồ của ta một chút thử xem, trộm một lần ta chém một tay của hắn!"

Mạc Tử Uyên nguyên bản bị phụ thân đè lại, vừa nghe lại muốn phát tác. Ngụy Vô Tiện trơn như chạch nhảy lên chạy ra ngoài. Thiếu niên kia vội vàng che ở cổng, nói sang chuyện khác, đầy mặt nghiêm túc nói chính sự: "Vậy đêm nay liền mượn Tây viện của quý phủ dùng một chút. Theo như lời ta lúc trước, xin ngàn vạn nhớ kỹ, sau chạng vạng, đóng chặt cửa lớn, đừng ra đi lại, lại càng không nên tới gần khoảng sân kia."

Mạc phu nhân tức giận đến phát run, nói: "Vâng, vâng, làm phiền, làm phiền......" Mạc Tử Uyên không thể tin nói: "Mẫu thân! Kẻ điên kia trước mặt người khác nói xấu ta như vậy, cứ như vậy bỏ qua hay sao?! Mẹ từng nói, mẹ nói hắn bất quá chỉ là ......"

Mạc phu nhân quát: "Ngậm miệng. Có gì trở về rồi nói!"

Mạc Tử Uyên chưa từng nếm qua thua thiệt như vậy, bị ném mặt mũi như vậy, còn bị mẫu thân mắng vài câu, lòng tràn đầy phẫn hận, thầm nghĩ: "Kẻ điên này đêm nay chết chắc rồi!"

Ngụy Vô Tiện phát điên xong, ra cửa lớn Mạc gia, tại Mạc gia trang xuất đầu lộ diện chuyển một vòng, dọa chạy vô số người qua đường, hắn lại thích thú việc đó, bắt đầu cảm nhận được lạc thú của thân làm một kẻ điên, ngay cả đối với chuyện chính mình trang điểm kiểu quỷ treo cổ cũng thực vừa lòng, có chút luyến tiếc tẩy đi. Hắn chỉnh chỉnh tóc, thoáng nhìn cổ tay, vết thương không có bất cứ dấu hiệu nhạt màu chuyển tốt gì. Tức là nói, trả thù đôi chút như cho Mạc Huyền Vũ một trận tức giận ra trò như vậy, quả nhiên không được hiến xá cấm thuật thừa nhận.

Chẳng lẽ thật muốn hắn diệt môn Mạc gia sao?

Nói thực ra, cũng không phải việc gì khó.

Ngụy Vô Tiện xoay trở về Tây viện Mạc gia. Những đệ tử Lam gia kia đều đứng trên nóc nhà hoặc tường bao, đang nghiêm nghị thương nghị gì đó.

Tuy rằng trong các thế gia bao vây tiễu trừ hắn có Cô Tô Lam thị tham gia một phần không nhỏ, nhưng khi đó mấy tiểu bối này hoặc là chưa sinh ra, hoặc là mới mấy tuổi, dù ghét cũng không rơi đến trên đầu bọn họ. Ngụy Vô Tiện liền dừng chân vây xem, xem bọn hắn làm việc như thế nào. Nhìn nhìn, hắn bỗng nhiên cảm giác có điểm không thích hợp ni.

Thế nào mà mấy lá cờ đen đón gió phấp phới ở nóc nhà và tường bao kia, nhìn quen mắt như vậy a?

Loại cờ này tên là "Triệu Âm Kỳ", nếu như cắm trên người người sống nào đó, sẽ đem âm linh, oan hồn, hung thi, tai họa bên trong phạm vi nhất định đều hấp dẫn qua, chỉ công kích người sống này. Bởi người bị cắm cờ y hệt như biến thành bia ngắm rõ ràng, cho nên còn được xưng "Bia kỳ". Cũng có thể cắm ở trên phòng ở, nhưng bên trong phòng tất yếu phải có người sống, như vậy phạm vi công kích liền sẽ mở rộng thành mọi người trong phòng. Bởi vì phụ cận chỗ cắm cờ nhất định sẽ âm khí lượn lờ, phảng phất như có gió đen ngòm xoay quanh, nên cũng được gọi là "Hắc Phong Kỳ". Bọn họ tại Tây viện bố trí kỳ trận, cũng bảo người ngoài không được tới gần, dĩ nhiên là muốn đem tang thi dẫn tới nơi này, một lưới bắt hết.

Về phần vì cái gì nhìn quen mắt...... Có thể không nhìn quen mắt sao. Người chế tạo Triệu Âm Kỳ, chính là Di Lăng lão tổ a!

Xem ra Tu Chân Giới cho dù đối với hắn kêu đánh kêu giết, lại đối với những thứ gì đó hắn làm lại sử dụng không ít.

Một tên đệ tử đứng ở trên mái hiên thấy hắn vây xem, nói: "Trở về đi, nơi này không phải địa phương ngươi nên đến."

Tuy rằng xua đuổi, nhưng lại là ý tốt, ngữ khí so với người hầu Mạc gia cũng rất bất đồng. Ngụy Vô Tiện thừa dịp người chưa chuẩn bị, nhảy dựng lên một phen tháo xuống một lá cờ.

Tên đệ tử kia kinh hãi, nhảy xuống tường đuổi theo hắn: "Đừng lộn xộn, đây không phải thứ ngươi nên lấy đâu!"

Ngụy Vô Tiện vừa chạy vừa kêu gào, tóc tai bù xù, khoa tay múa chân, thật sự là kẻ điên mười phần: "Không trả! Không trả! Ta muốn cái này! Ta muốn!"

Tên đệ tử kia hai bước liền đuổi theo hắn, túm cánh tay hắn nói: "Còn không trả? Không trả ta liền đánh ngươi!"

Ngụy Vô Tiện ôm lá cờ chết không buông tay, bên kia là thiếu niên đứng đầu vốn đang bố trí kỳ trận, bị bên này kinh động, cũng nhẹ bẫng nhảy xuống mái hiên, nói: "Cảnh Nghi, thôi nào, lấy lại là được rồi, so đo cùng hắn làm gì."

Lam Cảnh Nghi nói: "Tư Truy, ta cũng không có đánh hắn thật! Ngươi nhìn hắn xem, hắn đem kỳ trận làm hỏng bét rồi!"

Trong lúc lôi kéo, Ngụy Vô Tiện đã nhanh chóng kiểm tra xong mặt Triệu Âm Kỳ trong tay này. Văn sức họa pháp chính xác, chú văn cũng không thiếu, cũng không sai ở đâu, sử dụng hẳn không có sai lầm. Chỉ là người vẽ cờ kinh nghiệm không đủ, chú văn vẽ ra chỉ có thể hấp dẫn tai họa và tang thi trong vòng nhiều nhất năm dặm, bất quá, cũng đủ dùng, loại địa phương nhỏ như Mạc gia trang này sao có thể có cái âm hồn tang thi hung tàn gì chứ.

Lam Tư Truy mỉm cười nói với hắn: "Mạc công tử, trời sắp tối rồi, bên này lập tức sẽ phải bắt tang thi, ban đêm nguy hiểm, ngươi vẫn là mau về phòng đi thôi."

Ngụy Vô Tiện đánh giá thiếu niên này một phen, thấy hắn nhã nhặn tú nhã, tư thái không tầm thường, khóe miệng nhợt nhạt nụ cười, là mầm non tốt thập phần đáng giá ủng hộ, trong lòng khen ngợi. Kẻ này bố trí kỳ trận gọn gàng ngăn nắp, gia giáo cũng quả thật không tệ. Không biết loại địa phương tụ tập cũ kỹ như Lam gia, là ai có thể mang ra hậu bối như vậy.

Lam Tư Truy lại nói: "Lá cờ này......" Không đợi hắn nói xong, Ngụy Vô Tiện liền đem Triệu Âm Kỳ ném xuống đất, hừ nói: "Một lá cờ rách mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ! Ta vẽ so với các ngươi còn tốt hơn nhiều!"

Hắn ném xong liền vắt chân lên chạy, vài danh thiếu niên vẫn ngồi trên nóc nhà xem náo nhiệt nghe hắn nói khoác mà không biết ngượng, cười đến suýt nữa từ trên mái hiên ngã xuống. Lam Cảnh Nghi cũng tức giận đến cười, nhặt mặt Triệu Âm Kỳ kia lên nói: "Thật sự là người điên!"

Ngụy Vô Tiện tiếp tục chơi bời lêu lổng lung lay hai vòng, mới xoay mông trở về gian tiểu viện của Mạc Huyền Vũ.

Then cửa đã gãy, đầy đất bê bối không người thu thập, hắn lại nhìn như không thấy, chọn một khối địa phương sạch sẽ trên mặt đất, tiếp tục đả tọa.

Ai ngờ, lần tọa này còn chưa ngồi đến hừng đông, bên ngoài liền có từng trận ồn ào đem hắn từ trong trạng thái minh tưởng kéo ra.

Một trận cước bộ hỗn độn chen lẫn tiếng khóc hô, tiếng kêu sợ hãi nhanh chóng tới gần. Ngụy Vô Tiện nghe được vài câu lặp đi lặp lại: "...... Xông vào đi, trực tiếp bắt ra!" "Báo quan!" "Báo quan cái gì, đập đầu đánh chết đi!"

Hắn mở mắt ra, vài tên gia phó đã xông vào.

Toàn bộ sân ánh lửa sáng ngời, có người kêu lớn: "Bắt kẻ điên giết người này đến đại đường, khiến hắn đền mạng đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dammy