PN: [Trừng Tiện] Tết Trông Trăng
Quà tặng tết trung thu:
Các xưng hô
Giang Trừng/ hắn
Ngụy Vô Tiện/ y
Giang Tiêu Ân/ cậu (NV chính trong câu chuyện trung thu này đó nhe)
Bắt Đầu Vào Truyện thôi
******
Ngày rằm trăng sáng tròn trịa màu vàng nhạt rọi xuống khắp phố thành, thị trấn mọi nơi tràn ngập sắc màu lung linh của lồng đèn vì hôm nay là ngày Tết Trông Trăng
Tết Trung Thu theo tiếng nôm là 節中秋,
中秋節 {trung thu tiết}
/ Zhōngqiū jié, theo âm lịch là tháng tám hằng năm đây đã trở thành ngày tết của trẻ em-tết thiếu nhi, còn được gọi là tết trông Trăng hay tết hoa đăng của trung hoa thời xưa nói chung hay thời nay nói riêng....
Ở trong sảnh đường Giang Thị có một thân tử y ngồi chăm chú đọc sách không ngó ngàng tới người đang đứng đối diện mặc một bộ màu huyền y viền đỏ đặc trưng bí ẩn hai người này không ai khác chính là Giang Tông Chủ và Phu Nhân Giang Thị /Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện/
Ngụy Vô Tiện thấy người kia không chút quan tâm đến mình trầm giọng lên tiếng
"A Trừng, hôm nay là ngày gì biết không?"
Giang Trừng ngẩng đầu lên chớp chớp mắt hỏi
"ngày gì?"
Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn người trước mặt không tin được hôm nay hắn không biết ngày gì? Hắn phải chăng hắn giả ngu?
Ngụy Vô Tiện hít thở ra hai tay chống nạnh lắc đầu đáp
"hôm nay là ngày Tết của con chúng ta"
Giang Trừng nghe Ngụy Vô Tiện nói như thế thì cũng lờ mờ hiểu được thở hắc một hơi xoa mi tâm đáp
"a~~~ ta quên mất, mà chắc năm nay ngươi đi với con đi hôm nay ta bận rồi"
Ngụy Vô Tiện mặt bí xị cắn môi cúi đầu "ờ" một tiếng rồi chầm bước ra khỏi sảnh đường, Giang Trừng thấy người kia khuất dạng rồi chợt phì cười nhưng khụ khụ vài tiếng để thu liễm hình tượng trở lại lạnh giọng gọi
"người đâu"
Giang Trừng vừa gọi xong thì có một môn sinh đi lại hành lễ nói
"bẩm Tông Chủ đã chuẩn bị xong"
Giang Trừng vẫn giữ uy nghiêm gật đầu hài lòng đáp
"tốt ngươi lui ra đi"
Tên môn sinh nhận lệnh xong cúi đầu thẳng tắp đi ra ngoài
Thực ra Giang Trừng đã bốn năm không đi chơi Trung Thu cùng con trai và phu nhân của mình từ lúc Giang Tiêu Ân lên năm tuổi thì hắn cứ mãi mê vào công việc cho nên thời gian hắn dành cho gia đình có thể đếm trên đầu ngón tay hắn muốn đêm nay bù đắp lại cho hai mẹ con họ coi như chuộc lỗi....
-----
Trên Phố
-----
Trên phố không ít tiếng nói tiếng cười rom rả của những đứa trẻ con và người đi qua cõng con trên lưng tạo ra làm không khí nhộn nhịp không kể xiết
Nhưng chỉ có Ngụy Vô Tiện và Giang Tiêu Ân là rất êm ấm không có ai nói chuyện Giang Tiêu Ân bất mãn vì Tết Trung Thu ai nấy cũng được đi với cha được cha cõng trên lưng đi dạo phố nhưng chỉ riêng mình là Không được phụ thân đưa đi chơi mà chỉ có mẫu thân đi thôi trong lòng không khỏi buồn bã
Ngụy Vô Tiện nhìn xuống thấy mặt con trai của mình chẳng có lấy một nụ cười vui vẻ nào, Ngụy Vô Tiện hiểu nó cần có phụ thân và mẹ đi cùng nhưng chỉ có y là đưa nó đi đương nhiên Giang Tiêu Ân sẽ buồn rồi
Ngụy Vô Tiện ngồi khom xuống cười híp mắt hỏi
"sao? không vui hả con trai"
Giang Tiêu Ân đôi môi nhỏ nhắn chu ra mấp máy giọng nói trong trẻo phát ra nói
"sao phụ thân không đi cùng chúng ta"
Câu nói của Giang Tiêu Ân làm cho Ngụy Vô Tiện khựng lại không biết trả lời thế nào để cho con trai y hiểu, y mím môi lại biểu cảm chợt nhu hoà nhìn con trai đáp
"năm sau mẫu thân hứa sẽ lôi phụ thân con đi cùng chúng ta mà, con đừng buồn"
Giang Tiêu Ân thừa biết mẫu thân gạt mình nhưng nếu nhưng cậu vẫn cố chấp thì sẽ làm mẹ cậu buồn, tuy cậu chỉ mới tám tuổi nhưng vô cùng thấu tình đạt lý cho nên đành ủ rũ nói "dạ" cho mẹ cậu vui lòng
Hai mẹ con đang đi xem Trung Thu được một lúc thì dừng bước vì không hiểu tại sao người đi đường lại đứng lại hết người đi đường hú hét lớn nói "mau nhìn kìa! Đèn Linh Đăng ở đâu mà nhiều dữ vậy!"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu Theo mọi người nhìn lên trên bầu trời đêm có những chiếc đèn Linh Đăng màu đỏ bay lên giống như trên trời có đầy hoa Bỉ Ngạn được trải dài khắp nơi
Trên chiếc Linh Đăng có vài chữ 'Ân Nhi cầu con bình an mạnh khỏe lớn lên, phu nhân. mong chúng ta vĩnh kết đồng tâm ngàn đời không xa'
Những người thấy lời nói ở trên Linh Đăng lên tiếng tán thưởng
"Giang Tông Chủ rất yêu thương phu nhân và tiểu công tử nha"
Một người khác cũng tán thành nói
"đúng đúng, chắc là phu nhân rất hạnh phúc lắm đây"
Ngụy Vô Tiện xúc động đến mức hai mắt của y đã đỏ hoe, nén lại cảm xúc y mỉm cười cúi người xuống mỉm cười nói với Tiêu Ân
"con trai mau xem phụ thân đang gửi cầu bình an cho con kìa"
Tiêu Ân mặt rạng rỡ nụ cười nhìn Ngụy Vô Tiện hỏi
"thật sao?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu đáp "ân, chúng ta mau về thôi"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-----
Về Đến
----
Vừa về đến cửa thì đã có môn sinh chạy ra vội vàng nói
"phu nhân, Tông Chủ có dặn là chừng nào về thì đi ra viện đình ạ"
Ngụy Vô Tiện hiểu ý gật đầu "ân" dứt câu Ngụy Vô Tiện dắt Tiêu Ân ra sau Viện Đình ở phía sau sảnh đường, từ ở phía trước bước lên cầu để vào ngôi đình luôn có ánh sáng lung linh ở dưới sông rọi lên bằng những chiếc Hoa Đăng hình hoa sen làm ra hai bên đường luôn treo lồng đèn màu đỏ dưới lồng đèn được gắn hình bạch ngọc thỏ trắng buộc chung với tua rua màu vàng sang trọng, Tiêu Ân bị những ánh đèn lung linh đó làm cho đến mê mệt miệng vui vẻ cười nói
"oa~ đẹp quá mẫu thân ơi"
Ngụy Vô Tiện thì ngạc nhiên chỉ biết nhìn chẳng biết nói gì vào tới ngôi đình thì có một thân tử y xoay lưng lại nhìn trời hắn nghe tiếng bước chân càng gần dần mới xoay người lại trên tay cầm chiếc đèn lồng màu trắng vuông hình con thỏ và cung trăng vàng vần mây, đi lại xoa đầu mỉm cười dịu dàng với Tiêu Ân đưa cho cậu nói
"A Ân để con phải tủi thân rồi"
Tiêu Ân vui vẻ nhận lấy chiếc đèn lồng lắc đầu đáp lại hắn
"không có a~ Tiểu Ân không tủi thân chỉ cần gia đình chúng ta vui vẻ bình an là con vui rồi"
Giang Trừng vỗ vai cậu khen ngợi "không hổ là con của ta, rất hiểu chuyện không uống công mẹ con dạy dỗ"
Tiêu Ân hãnh diện cười "hì hì" nhìn Giang Trừng
Giang Trừng xoay qua nhìn người vợ vì hắn chăm sóc Liên Hoa Ổ không một chút than thở hay trách móc chi hắn Giang Trừng hắn tự hỏi mình tu được mấy kiếp rồi? Tại sao có được một thê tử tốt như thế
(tác giả: anh không thích thì em kêu trạm qua rước à?/ Trừng: ngươi dám có tin ta đánh què chân của ngươi không!/tác giả: dạ thôi của anh em không dám kêu nữa cúng cho anh *nhẹ nhàng rút lui trong im lặng*/Ngụy Anh: [bất lực]/ Tiêu Ân [ngơ ngác])
---------trở lại truyện chính-------
Giang Trừng thâm tình chan chứa nhu tình đi lại đứng đối diện y nói
"Ngụy Anh cực khổ cho ngươi rồi"
Ngụy Vô Tiện chợt ôm chầm lấy Giang Trừng nước mắt hạnh phúc nở nụ cười đáp
"không sao, đều đáng cả"
Giang Trừng vòng tay ôm lấy eo Ngụy Vô Tiện nhắm mắt mĩm cười cảm nhận mùi hương sen Vân Mộng trên người y nói
"ngươi xứng đáng là Chủ Mẫu Liên Hoa Ổ"
Hai người đang ôm nhau bỗng có giọng nói phát ra phá đi không khí dành cho hai người 😒
"phụ thân, mẫu thân sao không ăn bánh Trung Thu mà ôm nhau thế? Bộ ôm nhau ngon hơn bánh Trung Thu à"
Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng lau nước mắt hít hơi nói với con trai y
"ahaha cái đó chỉ là thể hiện tình cảm thôi con trai"
Tiêu Ân liếc xéo hai người trêu chọc nói trên tay còn cầm miếng bánh Trung Thu cắt sẵn miệng còn nhai nhai tạo ra hai cái má bánh bao vô cùng đáng yêu
"nhưng hai người lần sau đừng ôm trước mắt con nhé! ngứa mắt lắm đó"
Nói xong cậu còn lấy tay dụi dụi mắt hành đồng theo lời nói của mình thành công làm cho Ngụy Vô Tiện ngại ngùng bật cười
Giang Trừng đi lại ghế ngồi xuống trừng mắt nhìn con trai mình nói
"hơ! Dám trêu chọc ta và mẹ con sao? Có tin ta đánh gãy chân không"
Tiêu Ân chạy lại trèo lên đùi hắn chu môi làm nũng
"phụ thân Tiểu Ân biết lỗi rồi, người tha lỗi cho Tiểu Ân nha, con hứa sẽ không có lần sau nữa"
Giang Trừng nhắm mắt gật đầu lia lịa chịu thua đáp
"được được, ta tha lỗi cho con"
Tiêu Ân vui vẻ cười tươi còn Ngụy Vô Tiện vẫn giữ nụ cười hạnh phúc ấy nhìn gia đình mà mình bấy lâu cố gắng vun đắp, giờ đã có kết quả rồi!
Tiêu Ân trèo xuống khỏi người Giang Trừng chạy lại nắm tay Ngụy Vô Tiện kéo y lại chỗ Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện đang suy nghĩ thì bị kéo đi liền hồi hồn đi theo Tiêu Ân
Tiêu Ân kéo Ngụy Vô Tiện tới chỗ Giang Trừng thì dừng bước với tay nắm tay Giang Trừng, hắn nhìn theo động tác của Tiêu Ân mà không nói gì để mặt cho cậu điều khiển tay mình
Tiêu Ân đưa tay Ngụy Vô Tiện ra đặt tay Giang Trừng lên tay mẹ cậu hỏi cha cậu
"phụ thân gia đình chúng ta mỗi năm cùng nhau đón Trung Thu được không?"
Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện nhẹ gật đầu trầm giọng cùng nhau trả lời
"được!"
Nghe được câu đạt được tâm ý của cậu từ cha cậu và mẹ thốt ra hì hì cười đặt tay cậu lên hai người làm sợi dây buộc chặt nhắc nhở hai người không thể để cậu sống thiếu một trong hai người, cũng là thành quả của cả hai tạo ra chính là cả đời trói buộc nhau không thể tách rời, vì hai người họ từng trải qua cảm giác mất đi người thân họ không muốn cậu như họ lúc trước muốn cho cậu có được một gia đình vui vẻ hạnh phúc như bao đứa trẻ mong ước mà không có được....
Ngụy Vô Tiện mỉm cười lên tiếng đặt một tay còn lại vỗ về lên tay cậu
"chúng ta cùng nhau ăn bánh Trung Thu nào"
Tiêu Ân gật đầu lia lịa chạy lại ghế ngồi tay chộp lấy miếng bánh bỏ vào miệng vui vẻ ăn uống ba người vui vẻ cùng nhau ăn tết Trung Thu cùng nhau ngắm trăng tròn tháng tám cùng cậu con trai của hai người, Vân Mộng hôm nay không im lặng như thường ngày mà hôm nay có tiếng cười của những môn sinh nhỏ ở bên ngoài được Tông Chủ tặng những lồng đèn đẹp đẽ để đón một năm tết Trông Trăng ý nghĩa cùng Tông Chủ họ.....
Tiêu Ân đã có một gia đình vui vẻ hạnh phúc cùng cậu đón Trung Thu còn mấy bạn thì sao???? 😁
Ghi PN để tặng cho các cô ăn trung thu cho thêm vui
Tết Trung Thu tôi chúc các cô vui vẻ học tốt vượt qua khó khăn trong việc học hành và hạnh phúc bên gia đình mình nhé 🌼🌼🌼
Giờ thì pp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip