Chương 6: Thời cơ
Phập... Phập... Phập...
Ba mũi tên liên tiếp bay đến tấm bia tròn, cắm thẳng vào vòng 8 và 9 điểm. Tĩnh Hảo vung vẫy cán cung trong tay, đắc chí hỏi:
- Thế nào? Đã phục chưa?
Ông hoàng cả Hồng Bảo vỗ tay hờ hững, đáp:
- Bà chúa nhất học bắn cung đã ba năm mà chỉ có thể bắn đến thế thôi sao?
- Ngươi có bắn được như ta không mà giở giọng chê bai?
- Ta không bắn được. - Hồng Bảo cười - nhưng ta thách ngươi bịt mắt vẫn bắn trúng tấm bia.
Hảo bị tự ái, hứ một tiếng rồi phẩy tay. Hạ Nhi, cung nữ theo hầu nàng, lấy tấm lụa mỏng bịt mắt Hảo lại. Tĩnh Hảo rút mũi tên ra, tra vào cán cung. Nàng hít một hơi thật sâu rồi giương cung lên.
Tạch... Tiếng mũi tên bật khỏi tay cầm bay vèo ra phía trước...
- Coi chừng!
- Á...
Mũi tên không được nhắm kĩ càng đã bay chệch ra ngoài, suýt nữa bắn trúng người cung nữ đang đi đến, khiến cô bật ngửa ra sau. Mọi người liền chạy đến chổ đó. Tĩnh Hảo kịp nhận ra người này tên Thị Nương, là một thị nữ thân cận của mẹ.
Nương nhặt mũi tên còn nằm dưới đất dâng lên. Tức giận vì suýt bị thương, Nương vô tình truyền vào mũi tên đang cầm một chút sức mạnh. Sau này, khi được bắn ra, mũi tên sẽ bay nhanh và mạnh hơn. Hạ Nhi đón lấy. Hồng Bảo đứng gần đó, giở giọng cười cợt:
- Tưởng bà chúa nhất tài giỏi thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là hữu danh vô thực. Haha...
Nương tâu:
- Thưa bà chúa nhất, bà Nguyên cơ đang đợi người ở chính viện.
Hảo giật mình. Ta quên mất hôm nay mẹ kiểm tra túi thêu của ta. Thôi rồi. Ta chưa thêu xong nữa. Tĩnh Hảo không để ý lời Hồng Bảo nói, vội vội vàng vàng chạy về viện Lý Thuận. Hạ Nhi tất tả chạy theo.
Viện Lý Thuận đã hiện ra trước mắt. Tĩnh Hảo dừng lại sửa sang quần áo rồi đường hoàng bước vào trong. Hiệu Nguyệt đã ngồi sẵn trong đấy. Kế bên nàng là...
- Đức cha!
Tĩnh Hảo kêu lên vui mừng.
-Con vào đây. - Vua ngoắc tay, gọi Tĩnh Hảo vào.
Tĩnh Hảo bước vào, hành lễ:
- Con xin vấn an Đức Cha.... xin vấn an mẹ.
Xong rồi, nàng chạy ra sau lưng, vòng tay ôm cổ cha. Tĩnh Hảo nũng nịu:
- Đức Cha. Hôm nay người ghé viện thăm mẹ con, rồi ở lại dùng bữa luôn được không? Hơn nửa tháng nay không gặp người, con nhớ người lắm.
Vua Thiệu Trị tươi cười, xoa đầu đứa con gái. Tĩnh Hảo là đứa con đầu lòng của Ngài và Hiệu Nguyệt, cũng là người con đầu tiên của Ngài. Bà chúa càng lớn càng xinh đẹp, nhan sắc nhiều phần giống mẹ ngày trước. Tuy nhiên, do được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình có hơi ngang bướng.
- Muốn cha ở đây, thì phải có gì cho cha xem chứ! - Vua trêu.
Tĩnh Hảo ngớ người ra một hồi, không biết nói sao. Hiệu Nguyệt mới giải vây:
- Chẳng phải con vừa thêu xong một cái túi thơm sao?
- Thế à? - Thiệu Trị hỏi - Mau đem ra cho cha xem.
Tĩnh Hảo bối rối một chút, liền nói:
- Thưa Đức Cha, thưa mẹ! Con xin phép về khuê phòng lấy túi thơm.
Ngài gật đầu. Hảo vái lạy rồi lui ra. Nhìn con trẻ vừa đi khuất, Ngài bật ra tiếng cười lớn. Hiệu Nguyệt trách yêu:
- Con bé được nuông chiều đến hư rồi. Thêu thùa may vá không xong, chỉ chơi những trò của nam nhi là giỏi.
- Không sao. Con gái của trẫm phải mạnh mẽ, để sau này còn thay cha bảo vệ cho mẹ chứ.
Hiệu Nguyệt bị câu nói của lang quân làm cho bất ngờ.
- Ngài Ngự... Ý của Ngài...
- Ồ không không... - Vua xua tay- Trẫm chỉ đùa thôi.
Nguyệt đành gượng cười. Ngài lảng sang chuyện khác:
- Dạo này nóng nực, trẫm ăn uống chẳng thấy ngon.
Hai người họ nói chuyện một hồi lâu tự dưng chuyển sang cãi vả. Chả là bà Nguyên cơ hỏi động đến chuyện biên thùy...
- Dĩ hòa. Dĩ hòa... Bọn chúng cứ được nước lấn tới. Còn dĩ hòa đến bao giờ. Nàng không biết thì đừng ở đó mà nói này nói nọ!
- Thưa Ngài. Em..
- Thôi thôi... Trẫm đi đây. Muốn nghỉ ngơi một chút cũng không yên.
Nói rồi, Ngài đi thẳng ra kiệu. Tội nghiệp Tĩnh Hảo, vừa từ bên ngoài chạy vào chưa kịp gọi thì vua cha đã đi khuất.
- Không có gì đâu con. Chỉ là Đức Cha lo lắng chuyện biên cương mà sinh nóng nảy thôi.
Nguyệt giải thích rồi ngồi vào bàn cho Thị Nương chải tóc. Hảo thấy mẹ không nói nữa, lủi thủi ra về, trên tay còn giữ chiếc túi thơm vừa thêu gấp cho xong.
Chiều tà. Những tia nắng cuối cùng chui vào chiếc túi đỏ khổng lồ, trả lại thế gian bóng đêm mờ mịt. Trong viện Lý Thuận, đèn thắp sáng, soi rõ mâm cơm chưa vơi hết nửa. Hiệu Nguyệt nhai cơm, cảm thấy trong miệng nhạt thếch. Nàng buông đũa, khẽ thở dài.
Đoạn, Nguyệt đi vào bếp. Nàng lui cui một hồi đã nấu xong một nồi canh nhỏ. Xong đâu đấy, nàng đặt toàn bộ canh vào cặp lồng.
- Con gọi Hương Nhị ra đây cho ta. - Nguyệt sai người thị nữ trực đêm.
- Bẩm bà. Chị Hương Nhị đang bị phạt.
- À. - Nguyệt sực nhớ - Thôi. Con gọi Thị Nương ra đây.
Người thị nữ biết chủ nhân đang buồn bực trong lòng, không dám hỏi nhiều, liền chạy đi kiếm Thị Nương. Gian bếp chỉ còn lại một mình Nguyệt. Nàng đứng suy tư...
Hôm qua, Nguyệt đương thêu áo thì nghe sau vườn có tiếng thét thất thanh. Nàng đi ra thì thấy sáu, bảy thị nữ đứng túm tụm thành vòng tròn.
- Chuyện gì đó?
Cả đám dạt ra. Nguyệt sửng sốt. Mảnh chén vỡ vương vãi khắp trên sân. Nương nằm trên nền đất, tay áo xăng quá khuỷu. Cánh tay trái xước một lằn dài, máu từ vết thương chầm chậm nhỏ xuống.
Theo lời các cung nữ khác, ban nãy Hương Nhị và Thị Nương có lời qua tiếng lại, dẫn đến xô xát nhau. Nhị tức giận mà đẩy Nương ngã xuống ngay đống chén vỡ. Nghe những lời này, Hiệu Nguyệt thấy ngờ ngợ. Tuy Hương Nhị cũng có tính xấu, nhưng xấu đến mức này thì có hơi không phải. Thêm phần Nhị, sau khi nghe lời khai các thị nữ kia đã bò bằng đầu gối đến dưới chân Nguyệt, thống thiết kêu:
- Lạy bà. Xin bà tin con. Con không có xô nó. Là nó cố tình té. Xin bà minh giám. Con lạy bà.
Nhưng một cái miệng sao làm bằng năm bảy cái miệng? Nguyệt đành ra lệnh nhốt Nhị vào phòng kín. Nếu Hương Nhị nói thật, thì các cung nữ kia đều nói dối. Chẳng lẽ tất cả đều nói dối chỉ để hại Hương Nhị thôi sao? Nguyệt càng nghĩ càng khó hiểu. Nàng không biết rằng, từ lâu, Thị Nương đã phù phép các thị nữ trong viện, khiến cho bọn họ một lòng tuân theo lệnh của Nương.
- Thưa bà. Bà gọi con đến có việc chi dạy bảo?
Tiếng của Thị Nương kéo Nguyệt quay về hiện thực. Nguyệt chỉ tay vào cặp lồng đựng canh vừa nấu, nói:
- Con mang phần canh này sang điện Càn Thành, nói là ta nấu dâng lên cho Ngài Ngự. Canh này giải nhiệt tốt lắm. Xong việc, con cứ về buồng nghỉ ngơi, sáng mai hẵn đến gặp ta.
Nương nhận cặp lồng, vái lạy rồi lui ra. Nguyệt cũng rời căn bếp. Lúc đi ngang qua căn phòng nhốt Hương Nhị, nàng cho thả người.
Đêm ấy, nàng nằm mộng thấy Thị Lành. Lành mặc chiếc áo trắng toát, bay lơ lửng quanh Nguyệt và lặp đi lặp lại một câu "Cẩn thận ngô đồng". Sáng hôm sau thức dậy, Nguyệt quên hoàn toàn giấc mơ đêm qua.
Còn Nương, sau khi nhận việc lập tức đi thẳng đến cây ngô đồng nở hoa. Nàng giấu thức ăn vào góc khuất rồi chui vào thân cây. Một canh giờ trôi qua, Nương bước ra ngoài, quyến rũ và đầy sức sống. Nương thổi yêu khí vào tất cả những người nàng gặp trên đường khiến họ gục đầu ngủ cả. Bây giờ, bức rèm phòng vua Thiệu Trị đã hiện ra trước mắt. Bên trong, chỉ còn một mình Ngài. Nương hít một hơi thật sâu rồi từ từ vén màn...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip