Chương 7: Ngô Đồng

- Tâu Thánh Thượng. Bà cung tần Phạm Đăng Thị sai con mang canh đến cho Ngài.

Vua "ừ" một tiếng lấy lệ. Ngài cầm tĩnh rượu uống một hơi dài. Nương sè sẹ đặt cặp lồng xuống bàn, bưng chén canh dâng lên.

Vua ngước mắt nhìn. Kí ức người thị nữ dưới gốc ngô đồng hiện về. Vua nghe gió đưa hương ngô đồng thoang thoảng. Mùi canh làm Ngài khó chịu. Ngài sai Nương cất chén canh đi. Bây giờ chỉ có hương hoa ngô đồng mới làm Ngài ngây ngất.

Ngài nhìn xuống đôi tay đặt trên mặt bàn, trong vô thức đưa tay mình nắm lấy. Nương vờ rụt tay lại. Ngài nắm chặt hơn. Hai ánh mắt chạm nhau. Lòng Ngài dâng lên dòng cảm xúc khó tả. Ta yêu nàng ấy mất rồi.

Ngài áp tay Nương vào má mình. Bàn tay phản phất mùi thơm, mềm mại tựa như tấm lụa đào mỏng manh. Dễ chịu vô cùng... Ngài không điều khiển được mình nữa. Như có ma lực xui khiến, Ngài kéo Nương vào lòng, bế nàng ấy lên. Long sàng đã ở trước mắt...

Bàn tay Ngài tự biết cách cởi bỏ lớp xiêm y người thiếu nữ. Tóc Nương xổ tung. Dưới ánh đèn mờ đục, Nương như một thực thể vô hình vô dạng, mà ngây ngất lòng người.

Ngài cũng tự trút bỏ lớp áo. Tay chân trở nên bủn rủn. Môi Ngài tìm môi Nương. Đôi môi mềm mại tựa cánh hoa ngô đồng. Và thơm. Thơm lắm. Phải chăng đó là mùi thơm dịu ngọt của mật hoa? Nếu thế, Ngài sẵn sàng làm con ong nhỏ, ngày ngày bay đến cây ngô đồng tìm hoa hút mật. Ngài chạm tay vào tóc Nương. Mái tóc mềm tựa dòng suối chảy. Ngài vùi đầu vào mái tóc óng mượt, hít lấy hít để hương hoa ngào ngạt ươm trong từng sợi tóc. Dường như Nương là một đóa ngô đồng khổng lồ. Từng phân da thịt của Nương đều sực nức hương hoa. Thứ mùi hương ấy tựa thứ thuốc phiện khiến Thánh Thượng tê mê từng hồi. Đêm ấy, họ quyện vào nhau. Nồng nàn và say đắm.

Khi men say qua đi, vua nghiêng đầu nhìn người tình đang lim dim ngủ, đưa tay vuốt mái tóc nàng. Nương mở mắt, nhìn Ngài cười. Ngài vuốt má Nương, nói:

- Ngày mai, trẫm sẽ phong nàng làm cung tần, cho dời đến sống ở viện Đoan Nhã. Viện ấy hơi nhỏ một chút, nhưng rất thoáng đãng.

- Em tạ ơn Ngài. Nhưng... -Nương vờ vịt - em chỉ là phận nô tì, làm sao xứng sánh bên mình rồng.

- Không. Nàng không phải nô tì. Nàng là tiên trên trời, xuống trần làm vợ trẫm. Trẫm mừng còn không hết. Từ nay trở đi, ai nói nàng là nô tì tức lại cãi lại lệnh trẫm, sẽ bị phạt nặng, không tha. Nàng đừng lấy tên Thị Nương nữa. Trẫm sẽ ban cho nàng một cái tên mới...

Vua nhớ lại nơi hai người lần đầu gặp mặt. Hương hoa ngô đồng vẫn thoang thoảng quanh đây. Ngài kêu lên:

- Ngô Đồng! Được. Trẫm ban tên cho nàng là Ngô Đồng. Có thích hay không?

- Em thích lắm... Thích lắm.

- Sau khi qua tang Tiên Đế, trẫm sẽ phong phi cho nàng.

- Được Ngài Ngự để mắt đến là phần phúc ba đời của em. Nhưng... Em e Nguyên cơ lại làm khó dễ.

- Sáng mai trẫm sẽ đi cùng nàng đến gặp Hiệu Nguyệt. Còn bây giờ...

Vua kéo mặt Nương đến sát mặt mình. Trán tì trán. Môi kề môi. Da liền da. Họ đưa nhau vào thế giới đầy dục nhục.

Sáng hôm sau, Tôn Nhân Phủ gửi thông cáo đến từng ngóc ngách trong cung: Thánh Thượng đêm qua nhìn thấy tiên nữ hạ phàm dưới gốc ngô đồng, nên đón về cung, phong làm cung tần, ban húy Ngô Đồng, cho ngự ở cung Đoan Nhã. Nhưng rồi sự thật cũng bị lộ ra ngoài, rằng vị cung tần này trước kia là thị nữ thân tín của bà nguyên cơ. Người ta chỉ lén bàn với nhau, thế mà, chẳng mấy chốc cả hoàng cung đều biết. Một số cung nữ sau khi nghe chuyện cũng ao ước một lần được chạm vào long sàng.

Người sốc nhất không ai khác chính là Hiệu Nguyệt. Sáng vừa thức giấc, Nguyệt còn chưa dùng bữa thì Thị Tơ chạy vào, gấp gáp đến độ rơi cả đôi hài đang mang:

- Bẩm bà... Bẩm bà...

- Chuyện gì vậy con? - Nguyệt nhìn điệu bộ Thị Tơ, trong lòng có chút hoang mang.

- Nguy to rồi bà ơi. Cung tần Ngô Thị...
Nguyệt hơi lờ đi. Hương Nhị dâng trà cạnh đó liền đỡ lời:

- Ban nãy Tôn Nhân Phủ đã đến báo rồi.

- Thưa không phải... Chuyện này...

- Thánh Thượng tới.

Tiếng Lý Thắng từ cổng viện vọng vào.Hương Nhị dìu chủ nhân ra trước cửa. Vua bước vào, gương mặt lạnh lùng như thể người vợ đang đứng trước mặt Ngài chỉ là hạt cát. Ngài chỉ tay vào người thiếu nữ đứng cạnh bên:
- Đây là Ngô Đồng, tân cung tần của trẫm. - Ngài chỉ tay vào Hiệu Nguyệt - Còn đây là Hiệu Nguyệt, nguyên cơ của trẫm. Hai nàng làm quen với nhau đi.

Thị Nương, giờ đây đã là Ngô Đồng, cuối đầu hành lễ:

- Em xin vấn an chị Nguyên cơ.

Hiệu Nguyệt cảm thấy toàn thân run rẩy. Nàng nhìn chằm chằm người thị nữ ngày nào, rồi nhìn sang Thánh Thượng. Ngài Ngự... Ngài nỡ đối xử với em như thế sao... Nguyệt hít một hơi để trấn tỉnh rồi đáp lại Ngô Đồng:

- Em Ngô Đồng nay đã trở thành cung tần của Ngài Ngự. Chị mong em giữ trọn đạo vợ chồng, sớm hôm kề cận, chăm sóc cho Ngài.

- Em tạ ơn chị chỉ dạy.

- Thôi. Trẫm còn phải dẫn Ngô Đồng đi ra mắt các cung tần khác. Nàng vào nghỉ ngơi đi. - Ngài quay chân bước đi, không thèm nhìn lại Hiệu Nguyệt.

- Em xin lui. - Ngô Đồng hành lễ rồi theo chân Thiệu Trị.

Nguyệt thoái lui một bước. Nàng không đứng vững nữa. Hương Nhị đứng từ sau đỡ lấy:

- Bà ơi...

- Ta... Ta không sao... - Nguyệt xua tay. - Đưa ta vào trong.

Nhị dìu chủ nhân bước đi, đỡ nàng xuống ghế ngồi. Nguyệt không cảm nhận được mình đang làm gì. Nàng chỉ thấy lòng mình ngỗn ngang. Ngài Ngự... Vì một chút lỡ lời, Ngài đành lòng bỏ em hay sao?

Ngoài cửa có tiếng Đoàn Viên. Nguyệt giấu nỗi buồn vào sâu trong đáy mắt, e hèm vài tiếng cho bình tâm trở lại. Đoàn Viên hớt hãi đi vào, nhìn thấy Hiệu Nguyệt liền hỏi ngay:

- Chị Nguyệt. Chị đã gặp Ngô Đồng chưa?

- Ngài Ngự vừa dắt em ấy đến đây gặp chị.

- Thật quá đáng... - Đoàn Viên tức giận thay cho người chị thân thiết - Một thị nữ được ơn chị che chở, mà dám phản bội lại chị như thế. Vô ơn. Bội bạc. Xảo trá...

Nguyệt lắng tai nghe, trong lòng 10 phần hết 9 là đồng thuận với Đoàn Viên. Viên còn dùng nhiều từ ngữ khó nghe hơn nữa. Cuối cùng, nàng chốt hạ một câu:

- Để em đi gặp Đức Bà...

- Đừng em. - Nguyệt kéo tay Viên lại. - Đức Bà từ lâu đã nương theo cửa Phật. Em đừng khiến người phiền lòng chuyện nhân gian...

- Vậy em đi gặp Ngài Ngự. Em phải đòi lại công bằng cho chị.

- Thôi. - Nguyệt lắc đầu - Nam nhân trong chốn dương gian năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình. Huống chi Ngài Ngự là bậc đế vương...

- Nhưng mà...

- Coi như chị xin em. Đừng em...

Đoàn Viên nhìn sắc mặt Hiệu Nguyệt, lo lắng hỏi:

- Chị Hiệu Nguyệt...

- Chị không sao. Chỉ là hơi mệt một chút.

Nguyệt nhấp môi ngụm trà. Càng cố giữ bình tĩnh, gương mặt nàng càng nói điều ngược lại. Đoàn Viên đành cáo lui để Hiệu Nguyệt nghỉ ngơi.

Hôm ấy, Nguyệt đi nằm sớm. Nhưng nàng không ngủ được. Nàng tự trấn an mình, nhưng rồi lại trách. Mà nàng nào dám trách chi ai... Nàng tự trách chính mình. Trách mình không lựa lời khuyên lơn Ngài Ngự. Trách mình đem lòng yêu bậc quân vương. Trách mình trót mang phận đàn bà.

Đã bao lần Thánh Thượng cưới thêm thiếp thất, đã bao lần người cùng Ngài ái ân không phải là Hiệu Nguyệt, đã bao lần Ngài và nàng giận nhau... Nhưng tại sao lần này Nguyệt lại buồn bã như thế. Nguyệt khuyên bản thân đừng buồn nữa, mà sao nước mắt cứ rơi... rơi mãi... thấm ướt tấm chăn đủ cho hai vợ chồng cùng đắp. Lần đầu tiên trong đời, Nguyệt cảm thấy buồn khi chịu cảnh gối chiếc chăn đơn.

Nếu Ngài tuyệt tình đến vậy, thì thôi... Có buồn cũng là vô ích. Không còn Ngài, ta vẫn còn Tĩnh Hảo, còn Hồng Nhậm, còn Đoàn Viên...

Nguyệt tự trấn an mình lần cuối trước khi thiếp ngủ vì mệt nhoài. Những giọt nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài trên má...

Anh đừng ham trống bỏ kèn,
Ham chuông bỏ mõ, ham đèn bỏ trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip