Ba: Nghi án Cầu thang.
Tiếng ngân nga phát ra từ trong nhà tắm khiến cô bất ngờ tỉnh giấc. Ngần ấy năm trôi qua, mà hắn vẫn nhớ rõ giai điệu ấy. Cô cứ ngỡ mình sẽ quên đi nhiều thứ khi xuyên thân đến đây, nhưng không ngờ, mọi ký ức vẫn nguyên vẹn. Mỗi ngày trôi qua, hắn lại khiến cô bất giác nhớ về quá khứ, về những giai đoạn đã qua trước khi cô đến thế giới này.
Cô nhắm mắt, tận hưởng giai điệu quen thuộc. Trong ký ức của cô, giai điệu này vốn chỉ là ngẫu hứng, nhưng giờ đây, nó lại mang theo cả một bầu trời kỷ niệm và chả bao giờ có đoạn kết.
Tựa như cuộc đời cô.
Thời gian như ngưng đọng, cô hé mắt, lén nhìn về phía hắn. Căn phòng rộng lớn nhưng chỉ có chiếc đèn ngủ nhỏ đang cố chiếu thứ ánh sáng yếu ớt dành cho nơi đây.
Cứ mỗi lần vào phòng ngủ của hắn cô lại bất giác sợ.
Sợ ma. Không phải sợ ma thật, chỉ sợ ma giả như trong phim mà chui ra nhát cô.
Nếu có thật, chắc cô sẽ quăng hắn ở lại mà chạy. Hắn sống được thì sẽ tự mà lết về.
Hắn chỉ cười nhẹ như biết cô đang nghĩ gì, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc cô. Ánh mắt hắn đầy vẻ si mê, như muốn khắc sâu hình ảnh của cô vào trong đó.
"Em ngủ có vẻ ngon nhỉ? Đã qua giờ uống thuốc rồi đấy."
"Mấy giờ rồi vậy?" Cô hỏi, giọng còn ngái ngủ.
Hắn im lặng, vẻ mặt như ai đó vừa giật mất mấy chục vạn tệ.
"Anh ơi, mấy giờ rồi vậy?" Cô cố gắng hỏi lại, giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
Hắn vẫn không đáp, chỉ nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
"Bảo Bảo, mấy giờ rồi vậy?" Cô cố gắng nói với giọng ngọt ngào, đến mức chính cô cũng cảm thấy nổi da gà.
Ngay lập tức, mặt hắn rạng rỡ hẳn lên, nụ cười tươi tắn khiến hai chiếc răng nanh nhỏ lóe sáng.
Dường như hắn chỉ muốn nghe cô gọi tên mình với giọng điệu như thế.
"21 giờ 46 phút." Hắn mở điện thoại, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt ngây thơ của hắn.
"Ngày mai, Hà Lâm, anh hai chúng ta sẽ trở về đó." Hắn cười híp mắt, nhưng trong đôi mắt lại không mang ý cười
Một tên đã đủ rồi. Hắn ta có thể không về mà. Thử nghĩ hai tên này ở chung với nhau không khác nào hợp thể hành Hitler mà xâm chiếm thế giới, biến nó thành thuộc địa của Phát Xít Đức.
Nếu là thật cô sẽ đá vào chân giữa của hắn để giống với idol của hai anh em họ.
Teo một bên trứng cút!
"Hehe." Cô sẽ đặt trước chiếm slot N, T, M trước. Với những quả tên lửa dân chủ!
Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi!!!
Nguyệt đang mãi mê suy nghĩ, hắn như thuận tay mà bế cô lên, đi thẳng về phía phòng ăn, làm dập tắt suy nghĩ xấu xa của cô. Cô chưa kịp phản ứng thì hắn đã kiềm chặt, rồi nhanh chóng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh cáo:
"Mị Nguyệt, ba mẹ chờ em tỉnh dậy nên chỉ mới bắt đầu nấu. Em ngồi đây chờ một chút, anh vào phụ sẽ xong ngay thôi."
Cô ừ một tiếng cho có lệ, rồi nhìn hắn bước nhanh vào bếp, hắn sắn cao ống tay áo, chuẩn bị giúp đỡ. Hắn lại cho cô ngồi trên ghế, thản nhiên múc từng thìa bánh quế ăn, thỉnh thoảng đảo mắt khắp phòng.
Ánh mắt cô vô tình dừng lại ở bóng dáng Lâm Ấn đang đứng trong bếp. Mẹ nuôi tập trung vào công việc, đôi tay nhanh nhẹn, động tác gọn gàng đến lạ. Nhưng không hiểu sao, cô lại thấy ấm áp lạ thường.
Ngay khi cô đang thả lỏng, một tiếng bước chân nhẹ nhàng lại gần. Chưa kịp quay đầu lại, đã thấy Chấn Bảo chồm lên từ phía sau, cướp miếng bánh quế mà cô vừa định đưa vào miệng.
"Ngon quá!" Hắn nhai ngấu nghiến, miệng cười đến tận mang tay.
Cô quay sang, nhưng hắn đã nhanh chóng ghé sát lại gần, như đang cố tạo cơ hội để chiếm thêm chút không gian cá nhân của cô.
"Cút ra xa chút!" Mị Nguyệt giật lùi người, cố gắng giữ khoảng cách.
Nhưng hắn chỉ nhún vai cười, vẻ mặt tinh quái. Một bên thì cố tìm cơ hội, bên kia lại nỗ lực giữ khoảng cách, chẳng ai chịu nhường ai. Chỉ đến khi giọng Thành Trạch, cha hắn vang lên, phá vỡ không khí căng thẳng, hắn mới chịu nhích ra.
"Đủ rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa. Còn muốn ồn ào thì ra ngoài mà ồn."
Cứ thế, hắn ngồi chọc cô mà cô không thể phản ứng được gì. Nhìn hắn cứ rãnh rỗi sanh nông nổi thắt những bím tóc cho cô, đôi tay từng vụng về giờ đây đã thuần thục hơn trước, làm cô nhớ đến một người.
Hắn lại tiếp tục phụ, cô đi theo hắn.
Căn phòng ăn ngập trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, phủ lên mọi thứ một lớp sáng ấm áp, như đang gói ghém cả không gian trong sự thân thuộc và an yên. Mùi thức ăn lan tỏa, quyện với hơi ấm từ bếp lò, tạo ra cảm giác dễ chịu đến lạ. Chiếc bàn gỗ sồi được dọn sẵn, những món ăn nóng hổi được bày biện tinh tươm, tỏa khói nghi ngút. Ngoài trời, gió đêm khe khẽ luồn qua khe cửa, nhưng bên trong, không khí vẫn ấm cúng đến mức khiến người ta chẳng muốn rời đi.
Mị Nguyệt cúi đầu, lặng lẽ giúp hắn sắp xếp bát đũa, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía đôi vợ chồng đang vui vẻ trò chuyện. Người phụ nữ nọ vừa xắn tay áo cho chồng, vừa cười dịu dàng, trong khi người đàn ông thì thấp giọng trêu chọc, khiến bà đỏ mặt đánh nhẹ vào tay ông. Họ không cần phô trương, chỉ một ánh mắt trao nhau cũng đủ thể hiện sự gắn kết sâu sắc.
Cô lặng người.
Bầu không khí này quá ấm áp, quá xa lạ.
Cô không quen với sự yêu thương rõ ràng đến vậy, không quen với một gia đình có thể thoải mái bày tỏ tình cảm mà không cần che giấu.
Nhưng khi cô còn đang chìm trong suy nghĩ, một bàn tay thản nhiên đặt xuống bát cơm của cô, chất đầy bông cải xanh cao như núi. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Chấn Bảo đầy ý cười nhưng mang theo chút áp đặt không cho phép phản kháng.
"Ráng ăn đi, không phải em thích sao?"
Cô kén ăn, nên hầu như mọi món mà hắn ta đụng vào đều là món cô hứng thú hoặc ít nhất hắn ta có thể ép cô ăn được.
"Anh ba cứ khó tính như thế này thì chả có cô gái nào để ý đến cả"
"Đúng là thích nhưng nhiều ..."
"Thích thì ăn đi"
Ai lại cần cô gái khác để ý chứ?
Từ khi Nguyệt Nguyệt xuất hiện, hắn đã nhận ra...
Bắt buộc cô là của hắn.
Cô bất lực thở dài, hắn ta còn không cho cô thời gian để phản bác lại. Thật đúng là một tên gia trưởng.
Cô vừa ăn, vừa ngắm nhìn đôi vợ chồng đó vui vẻ thể hiện tình cảm với nhau. Cô vừa ăn cơm, còn được hưởng màn "cơm tró" mỗi ngày như vầy thật là...
Hạnh phúc
Nhưng thật buồn cười.
Lâm Ấm vốn là nạn nhân bắt cóc, tra tấn, cưỡng hiếp của một Yandere. Vậy là giờ lại hạnh phúc, sống hoà nhập đến mức hoà tan, còn yêu Trạch Thành một cách sâu đậm.
Đây có gọi là hội chứng stockholm không nhỉ?
'Chắc chắn rồi.
Vì đơn giản, hắn là kẻ duy nhất yêu cô ta.
Gia đình cô ta lại chết hết, nhưng tới 02 năm sau mới nhận ra mà.'
Giọng Mị Nguyệt đầy mỉa mai, len lén cười khinh bỉ, cũng vừa tội cho số phận của Lâm Ấn.
Buổi tối kết thúc, không khí trong nhà dần lắng xuống. Những tiếng cười nói rôm rả của cả gia đình cũng nhường chỗ cho sự yên tĩnh của đêm khuya. Cô đứng dậy, dọn dẹp chút đĩa bát còn sót lại trên bàn, còn Chấn Bảo thì bắt tay vào công việc rửa chén.
"Anh ba, em vào phòng trước." Cô nói khẽ, cố gắng tránh ánh mắt của hắn.
Hắn gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn đầy vẻ tinh nghịch như dư âm cuộc trò chuyện lúc nãy: "Ừ."
Cô bước lên cầu thang, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng vội vã. Cánh cửa phòng ngủ mở, không gian quen thuộc hiện trước mắt. Ánh đèn ngủ dịu nhẹ chiếu xuống chiếc giường lớn, tạo cảm giác ấm cúng. Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài dần tan biến.
Vừa đặt lưng xuống giường, cô đã nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau. Chấn Bảo xuất hiện ở cửa phòng, tay cầm theo một ly nước ấm.
"Em uống thuốc đi, rồi nghỉ ngơi." Hắn đặt ly nước lên bàn nhỏ cạnh giường, ánh mắt dịu dàng khác hẳn với vẻ nghiêm khắc ban nãy.
Cô nhận lấy, nhấp một ngụm nước ấm, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người. Chấn Bảo ngồi xuống cạnh giường, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Ngủ ngon nhé, Mị Nguyệt." Hắn nói khẽ, giọng trầm ấm vang lên trong không gian yên tĩnh.
Cô nhắm mắt, cảm giác an toàn và ấm áp bao trùm lấy cô. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn dần xa đi, cánh cửa phòng khép lại nhẹ nhàng.
Cô nhanh chóng bước ra khỏi giường, lấy chiếc điện thoại dự phòng và sắp tài liệu mật ra, ghi chú mọi thứ cần thiết trong chiếc điện thoại.
Người phụ nữ bất ngờ trúng thưởng vào 5 năm trước. Bất ngờ giàu có sau một đêm, đầu tư vào một công ty vô danh bất ngờ nổi danh mang lại giá trị khổng lồ cho hắn. Nhưng lại trượt chân ngã mà chết.
Tư thế rất kì lạ
Kết quả điều tra:
Họ và tên: ****** **** Kathleen
Năm sinh: 16/8/ 2xxx Giới tính: Nữ
....
Nguyên nhân tử vong: sốc mất máu
"Nguyên nhân tử vong: sốc mất máu sao?"
Cô in đậm vào ghi chú trên điện thoại vào chỗ "Nguyên nhân tử vong". Vừa nhìn đã biết vô lý, họ còn giấu bản kiểm tra.
"Rõ ràng là cơ thể nhìn như bị lấy toàn bộ Nội tạng. Có thể mất tích trước đó cả tháng, hoặc hơn nửa năm nhưng hầu như không ai thông báo mất tích."
"Có thể là nhận tiền. Dù sao thương trường cũng quá nhiều kẻ thù nhưng không có cách nào ghi nguyên nhân tử vong hợp lý hơn được không?"
Cô lấy tài liệu, hình ảnh mà cô đã thu thập được, sắp xếp một cách cẩn thận. Cô còn cẩn thận ghi chú lại. Dù sao cũng là những vụ án của người liên quan đến trong "Hệ thống trùng sinh" mà cách nhà nghiên cứu được tổ chức, chính phủ ủng hộ ngầm.
***
"Hôm nay trời trong, mây trắng. Thật thích hợp để trốn học."
Trong lớp, ai ai cũng chăm chú nghe giảng bài, chỉ riêng mình cô vươn vai, chán nãn sau một khoảng thời gian nằm trườm trên bàn. Cô liếc nhìn đồng hồ trong lớp học, rồi nhìn kẻ đã kéo cô dậy ra khỏi chiếc giường yêu quý của mình vào 5 giờ sáng.
Mặc dù cô không dậy ngay lập tức nhưng rõ ràng cô có thể ngủ thêm một tý. Dù có lẽ sẽ trễ học.
"Mị Nguyệt, em mệt trong người sao?"
Chấn Bảo nhẹ nhàng đưa tay sờ vào trán cô. Ánh mắt của hắn lại nhìn cô trong đổi dịu dàng. Sẽ không ai nghĩ đây là một tên tâm thần. Nhất là nhìn vào khuôn mặt ngây thơ của hắn.
Nếu hắn có giết người, người ta cũng sẽ ít nghi hắn nhất.
"Không."
Cô lạnh nhạt trả lời, nhanh chống gạt tay hắn ra, rồi quay hướng ánh mắt ra phía cửa sổ, chả buồn liếc hắn thêm một chút.
"Em không nên nghỉ học quá nhiều, Nguyệt Nguyệt à"
"Kệ em đi. Dù sao thấy học ngành này cũng chả khả quan gì mấy. "
"Em chọn ngành này cơ mà... hay là... do có anh. "
Ánh mắt Chấn Bảo nặng trĩu như một tù nhân bị kết án.
"Không...? Có anh ba cũng vui, chỉ là, học nửa đường thấy chọn sai ngành thôi. "
"À... thì ra là vậy."
Hắn ta chớp chớp mắt rồi tiếp tục ghi bài. Còn cô tự do tự tại nằm dài trên bài, dáng vẻ chán đời mà rõ là coi thường giáo viên, nhắm mắt tiếp tục phân tích về vụ án từ thời 2xxx mà cô vừa vô tình nhớ ra.
"Không mới, cũng chả cũ, lâu lâu đọc rồi nhớ lại biết đâu học hỏi những điều thú vị."
Cô quá nhập tâm đến suy nghĩ của mình đến mức cô vẫn không hay biết lời nói của mình vừa thốt ra . Hắn ta nhìn cô một lúc lâu như có điều muốn nói nhưng hắn chỉ thở dài, ngậm đắng mà nuốt xuống.
Rốt cuộc, hắn chỉ muốn quan tâm cô nhiều hơn. Nhưng có lẽ, cô quá đổi vô tâm, gần như vô cảm, như chỉ có chính bản thân hắn tự đáp lại vai diễn của mình. Như một kẻ hề.
Hắn đưa tay ra xoa đầu cô.
Hắn nhớ lại cái ngày mà cô nhận được thư trúng tuyển ở đại học Harvard. Hắn đã không ngần ngại mà xé nó đi. Đáng lẽ lúc đó cô nên tức giận, nên mắng chửi hắn nhưng hắn lại ...
...Quá sợ mất cô.
Nhưng cô lại không phản ứng như hắn nghĩ.
Cô bình tĩnh, không một chút dao động.
Không trách hắn, không mắng hắn.
Chỉ nhẹ nhàng hỏi "Anh thấy nơi đó không an toàn sao?"
"Ừm"
Tới hắn còn không biết giải thích như thế nào. Càng không tìm được lý do để biện minh. Hắn biết, cô đã bỏ bao nhiêu công sức để thi vào đấy, gần như khoảng thời gian ấy, cô như đánh cược mọi thứ để vào Harvard, nhưng hắn lại nhẫn tâm mà phá tan mọi thứ.
Hắn quá đỗi sợ hãi.
Có lẽ, chính là lúc đó, hắn đã thể hiện quá rõ tình cảm méo mó của bản thân dành cho cô. Dù cô không đáp lại, nhưng chắc cũng ngầm phát hiện ra.
Chắc chắn là thế.
Tình cảm hắn dành cho cô từ nhỏ lộ liễu như thế, làm sao cô không nhận ra được?
Hắn tin là như vậy.
Một kẻ ngốc như hắn, như một kẻ mù đang cố tìm cây gậy của mình, bám víu những niềm tin mà hắn ảo mộng
Hắn một lần nữa, lại tự tay can thiệp vào tương lai của chính cô, và thế, hắn chọn cho cô học ngành Luật ở Đại học Thanh Hoa, hắn rõ ràng cũng không thích nhưng vẫn chọn học ngành này để ở bên cô. Hắn biết cô muốn gì, nhưng hắn lại không nhẫn tâm nhìn người mình yêu gặp nguy hiểm, lại quá khao khát ở bên cô, hắn không muốn ai khác chạm vào ảo tưởng nhỏ nhoi mà hắn gây dựng nên. Sợ sẽ có một ngày, sự ảo tưởng này của hắn sẽ biến mất, cô cũng chả bao giờ đáp lại, cũng chả bao giờ để ý đến hắn nữa.
"Em cứ nghỉ ngơi đi. Chiều nay anh sẽ mua thuốc nhẹ liều lại."
Hắn vuốt tóc cô, cái chạm của hắn nhẹ đến mức sợ sẽ làm cô đau.
"Chắc em khó chịu lắm"
Cô không đáp, tựa như đã ngủ.
Hoặc cô cố ý không trả lời hắn, vì hắn biết, cô bị chứng mất ngủ.
***
Tiết học dài đằng đẳng, cuối cùng cũng kết thúc. Cô lười biếng mà ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt của mình mà nhìn Chấn Bảo. Giọng nói chắc nịt như buộc tội:
"Ngươi là Alice phải không?"
Chấn Bảo sững người, điều lo sợ cuối cùng cũng tới. Hắn nuốt nước bọt, trong phút chốc lại trở lại bình tĩnh.
"Em đang nói gì vậy?"
Mị Nguyệt quay lại nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ như một chú cún:
"Hả?"
"Em có nói gì đâu?"
Chấn Bảo nhăn mặt, có lẽ hắn sống trong lo sợ nhiều đến mức sinh ra ảo ảnh.
Nhưng hắn ta biết.
Ít nhiều gì Mị Nguyệt cũng đang nghi ngờ. Dù sao, cô ấy cũng sống lâu như vậy mà?
Hành lang chật kính những sinh viên đang vội vã chuyển lớp, bước chân cô vội vã chen chúc qua những đám đông, hắn càng sảy chân nhanh hơn, người ngoài nhìn vào không khác nào anh em họ đang bị ẻ chảy mà tìm nhà vệ sinh.
"Nè! Anh định đi theo em đến chừng nào vậy?"
Cô đứng lại, nhướng một bên mày khó hiểu nhìn hắn.
Hắn như bị rút mất wifi mà bị lag, nhìn ngu ngơ như trẻ con đi lạc, bối rối tìm ra câu trả lời phù hợp. Cô thừa cơ nhanh chân chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh. Mặc kệ tên điên đang vẫn loading 99% xong phải tải lại. Chắc cô có coi xong, thì hắn vẫn bị lag mà đứng đó chờ cô.
Mị Nguyệt ngồi trên nắp bồn cầu, lấy điện thoại ra mà đọc tiếp vụ án:
Vụ án xảy ra tại một ngôi biệt thự tại thành phố Durham, bang North Carolina. Chủ nhân ngôi biệt thự là đôi vợ chồng, nhà văn Micheal và phó chủ tịch một công ty viễn thông đa quốc gia lớn, Kathleen. 02 người có 05 đứa con trong đó 04 người con là của Micheal, 01 đứa con là của Kathleen và người chồng cũ.
Rất nhiều bạn bè Micheal và Kathleen khẳng định họ chưa từng thấy cặp đôi nào hợp nhau hơn 02 người họ, tình yêu của họ là ước mơ của bao người.
Toàn cảnh vụ án:
Thời điểm xảy ra vụ án là vào ngày 9 tháng 12 năm 2xxx, 5 người con đều đang học đại học và không có ở nhà.
Lúc 2 giờ 40 phút, 911 nhận được cuộc gọi của Micheal với một giọng điệu kinh hoàng và hoảng loạn : "Vợ tôi bị tai nạn rồi! Bà ấy... bà ây vẫn còn thở. Bà ấy ngã từ trên cầu than xuống!!!"
Khi 911 hỏi Kathleen ngã từ cầu thang cao như thế nào, ông ta ấp úng rồi chạy nhanh đến cầu thang để đếm bậc thang, lát sau ông ta trả lời : "Mười lăm, hoặc mười hai bậc!"
Sau khi gác điện thoại được 01 phút thì ông lại gọi nữa. Ngoài việc gọi xe cứu thương, ông ta nói vợ mình hiện giờ không còn thở nữa. Điện thoại toàn tiếng khóc nức nở của Micheal.
Sau 7 phút, cảnh sát đã có mặt cùng nhân viên y tế đến hiện trường. Đến cùng lúc với họ là Todal, con lớn nhất của Michael đi cùng 04 người bạn, họ vừa trở về từ bữa tiệc. Khi nhận được điện thoại của bố, Todd liền trở về.
Khi vừa tới, cảnh sát thấy hiện trường có vẻ như không phù hợp với cảnh nạn nhân ngã từ trên cầu thang xuống.
Thi thể:
Thi thể nằm ngửa mặt lên trên, gáy gác lên bậc cầu thang đầu tiên. Tường, sàn nhà, và thi thể, khắp nơi đều có máu. Một số vết máu đã khô.
Giày của Micheal bị cởi ra và đặt cạnh, gần đó còn có nhiều khăn mặt dính máu. Trong bồn rửa bát có mùi rượu nồng nặc, trên bàn đặt 01 vỏ chai và 02 ly rượu.
Vì cảnh sát thấy dây không phải là 01 vụ ngã cầu thang nên họ tiến hành khám nghiệm tử thi kết quả như sau:
+ Hàm lượng còn trong cơ thể Kathleen không cao, chỉ tương đương với 01 cốc bia nhỏ.
+Toàn thân của thi thể có 38 vết thương, da đầu có 07 chỗ bị rách, xương sụn giáp trạng ở cổ bị gãy, viền mắt và huyệt thái dương bầm tím, cổ tay và cánh ta có vết thương. Kathleen tử vong vì mất máu quá nhiều.
+ Trên tay của Kathleen cầm 01 nắm tóc của chính mình. 01 vài sợi bị nhổ tận gốc.
Lời khai Của Micheal:
Vào khoảng 12 giờ đêm, ông ta và vợ ra bể bơi ngồi tán gẫu, sau đó, uống rượu. Một lát sau, họ đi vào trong. Micheal thấy đèn ở bể bơi chưa tắt nên quay ra tắt đèn.
Bể bơi rất rộng, từ nhà đến bể bơi phải đi qua 01 lối nhỏ. Sau khi đèn tắt, ông ta đi vào nhà, Micheal phát hiện Kathleen đã chết, ông ta nghĩa Kathleen đã ngã cầu thang.
-> Đó là lời khai thứ nhất.
Lần tiếp theo là lời khai của ông ta trong phiên toà , ông ta khai rằng đêm đó 02 người đang ngồi ở bể bơi uống rượu, trò chuyện trong suốt mấy tiếng. Kathleen bảo sáng mai có cuộc họp nên đã vào nhà trước. Còn Micheal vẫn ở lại hút thuốc. Khoảng 45 phút sau, 2:30 a.m mới đi vào và phát hiện thi thể.
Theo kết quả khám nghiệm đã chứng thực, nếu người ở trong nhà xảy ra chuyện gì thì người ở bể bơi sẽ không nghe thấy được.
Xác của Kathleen.
Tư thế xác rất lạ. Trông không giống như 01 vụ ngã cầu thang. Nhìn như Kathleen bị dí dồn vào góc tường rồi bị đập, máu văng tứ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip