Chương 20
Làm thế nào để Phong chủ giao lại chức vị cho thủ đồ mình?
Đối với Bách Chiến Phong thì chỉ cần đánh một trận với phong chủ hiện tại, thắng liền được làm
Nhưng, ở các phong khác thì thế nào?
Nói một chút về Thiên Thảo Phong
Thiên Thảo Phong quanh năm yên bình không có phút nào là không yên bình, chỉ trừ một khoảnh khắc
Phong chủ đương thời của Thiên Thảo Phong, tính tình hắn cũng không có cổ quái như người ta đồn, hắn chỉ là có chút chậm
Chậm?
Phải, là chậm, ai đời đến lúc gần quy ẩn mới kêu thủ đồ của mình đi kiếm danh hiệu
Lão nói với hai tên đệ tử là Mộc Thanh Phương cùng sư huynh hắn :"Hai người các ngươi xuống núi tìm cái danh hiệu đi"
Mộc Thanh Phương không chậm nhưng hắn phiền, rất ngại mấy việc phải đi lung tung "Đời nào cũng vậy à?"
Sư huynh hắn không phiền nhưng là lười, quả nhiên là một cặp bài trùng
Phong chủ Thiên Thảo Phong :"Phải, không có danh hiệu, không ai phục ngươi, làm sao cho các ngươi lên làm phong chủ, qua An Định Phong tìm một người làm hậu cần rồi xuống núi đi"
Câu chuyện này được bọn họ đến An Định Phong kể lại cho Thượng Thanh Hoa rất ngắn gọn xúc tích.
À tại sao là Thượng Thanh Hoa thì chỉ có một nguyên do, đương nhiên bọn họ là thủ đồ, việc thủ đồ đi cùng với thủ đồ chẳng phải là gia tăng tình cảm sao? Sư tổ sẽ rất thích điều này, các phong chủ tương lai yêu thương lẫn nhau chính là mong muốn của sư tổ.
Sau khi nghe xong, Thượng Thanh Hoa rất biết nắm bắt trọng điểm :"Cho nên nói, các ngươi chọn thủ đồ của An Định Phong để đi chạy vặt cho thủ đồ của phong khác à?"
Mộc Thanh Phương nói :"Đạo của Thương Khung Sơn không phải là giúp đỡ lẫn nhau à"
Nào có nghĩa như vậy, bọn họ chỉ là chọn con chó tốt nhất trong tất cả các con chó ở đây
Thượng Thanh Hoa không trách bọn họ, sở dĩ tư tưởng lệch lạc thế này cũng không phải mới hình thành mà là nó đã có từ lâu rồi, mạnh hiếp yếu, kẻ yếu sẽ bị lợi dụng, phục tùng hoặc bị khai trừ.
Chỉ tiếc hiện tại thủ đồ của An Định Phong là Thượng Thanh Hoa, là một con cáo độc ác ti tiện, mồm miệng dẻo quẹo, ngoại trừ bạch nhãn lang Mạc Bắc Quân hình như hắn chưa từng sợ ai
Thượng Thanh Hoa xoay lưng đi, cũng không quên chốt hạ một câu :"Người ở đây nhiều như vậy, tóm đại một tên rồi cút đi"
Mộc Thanh Phương nói nhỏ vào tai sư huynh hắn :"Sư huynh, hắn giận à?"
"Đương nhiên giận"
Mộc Thanh Phương bĩu môi :"Ta chỉ là mới biết mặt mỗi hắn, nên rủ hắn cùng đi thôi mà"
Tình huống không như dự tính của bọn họ, cũng may trong hai người, sư huynh hắn rất biết cách ăn nói
"Thượng sư huynh, bọn ta là mời huynh đi cùng, nghe nói huynh ra ngoài làm sự vụ nhiều, kinh nghiệm xuống núi không ít"
"Huống chi... Huynh từng giúp Liễu Thanh Ca có được danh hiệu, kinh nghiệm về mảng này khẳng định không ít "
Trước lời mời đi chung cho vui này, Thượng Thanh Hoa không hứng thú, nhưng y bỗng nhớ ra một chuyện, liền đổi ý một chút
Thượng Thanh Hoa :"Vậy tiền công các ngươi trả ta tính thế nào?"
Vị sư huynh kia nghĩ ngợi một chút :"Vậy nhé, nếu như một trong hai bọn ta có danh hiệu, bọn ta sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu trong khả năng, không phải bây giờ, có thể là tương lai, ngươi có thể từ từ nghĩ"
Vậy là ba người bọn họ xuống núi
Mộc Thanh Phương :"Không phải nên dùng xe ngựa à?"
Thượng Thanh Hoa :"Ngự kiếm cho có tiên khí, dễ kiếm danh hiệu"
Đương nhiên ta phải rút kinh nghiệm từ chỗ Liễu Thanh Ca chứ, đâu phải sư tôn ai cũng biến thái như sư tôn Liễu Thanh Ca, không cho đồ đệ ngự kiếm đâu
Mộc Thanh Phương :"Bây giờ chúng ta nên làm gì? "
Thượng Thanh Hoa :"Còn làm gì nữa, đi cứu người"
Mộc Thanh Phương :"Phải cứu bao nhiêu người"
Thượng Thanh Hoa :"Một"
Mộc Thanh Phương thỏ thẻ vào tai sư huynh hắn :"Sư huynh, có phải chúng ta đang bị lừa không?"
Sư huynh hắn gật đầu :"Ta cũng cảm thấy thế"
Cả ba tới một tòa thành sầm uất, đột nhiên Thượng Thanh Hoa quay người lại hỏi
"Các ngươi ai biết dùng độc?"
Sư huynh hắn :"Ta"
Thượng Thanh Hoa :"Vậy ai biết chữa?"
Mộc Thanh Phương :"Ta"
Quả nhiên là một đôi
Thượng Thanh Hoa dẫn bọn họ tới đây, bởi vì hắn biết nơi này có một gã phú hộ rất giàu, giàu tới mức cả tu chân cũng biết, hắn làm bên vận chuyển hàng hóa, vật liệu cung cấp cho đám tu chân còn không phải từ gã cung cấp ra?
Thượng Thanh Hoa nói với sư huynh Mộc Thanh Phương :"Đó là phủ đại phú hộ, ngươi đột nhập vào đó hạ độc gia chủ, khẳng định hắn sẽ rêu rao khắp nơi tìm lương y"
Sau đó quay sang nói với Mộc Thanh Phương :"Ngươi lúc đó lấy cớ xuất hiện chữa khỏi cho hắn, như vậy danh hiệu liền về tay"
Mộc Thanh Phương :"Như vậy có chút bất nhân, không phù hợp với lý tưởng lắm"
Thượng Thanh Hoa :"Chúng ta tu tiên mà, đương nhiên không phải người"
"...."
Hình như rất có lý
Tuy nhiên để đề phòng bất trắc, nên làm thêm một phương án thứ hai
Thượng Thanh Hoa rất thẳng tay vung tiền thuê hẳn một sạp hàng làm nơi chữa bệnh. Đương nhiên tiền không phải của hắn. Còn treo biển, bắt bệnh miễn phí, bách bệnh đều khỏi cực kì to
Nhưng phong cách chữa bệnh của Mộc Thanh Phương rất kì lạ, ai tới báo bệnh, hắn chỉ cho người ta một viên đan rồi đuổi về
Thượng Thanh Hoa có chút hiếu kỳ :" Không phải thần y đều là bắt bệnh rồi bốc thuốc sao, tại sao chỉ có ngươi là đưa đan dược vậy?"
Mộc Thanh Phương :"Bốc thuốc là người không có tiền mới làm, đan dược bổ khí huyết ta luyện dư nhiều như vậy cho bọn họ vài viên còn tốt hơn bốc thuốc uống, huống chi bệnh của bọn họ đều là do sức khoẻ yếu, hiếm lắm mới gặp vài người bị bệnh khác, lúc đó cho vài viên loại khác là được"
Chung quy trong mắt Mộc Thanh Phương chỉ chia thế này, ngươi bệnh, uống thuốc bổ, ngươi hư nhược, uống thuốc bổ, ngươi bệnh nan y, uống hai lần thuốc bổ, không khỏi nhưng sẽ không đau nữa. Tóm lại người đến người đi, từ bệnh nặng đến bệnh nhẹ cũng đều là một loại đan dược không thay đổi
Ai bảo Thiên Thảo Phong dân dã bình dị? Thiên Thảo Phong giàu tới mức ăn đan dược trừ cơm
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip