Chương 48: "thời gian" là bao lâu...

Bọn họ di chuyển vào phòng khách lúc trời sập tối. Nhật Hạ một tay chống cằm, tay còn lại cầm điều khiển bấm chọn phim. Cô vô tình lướt qua một bộ phim có poster gợi cảm, một nam một nữ ghì lấy môi nhau đầy ướt át, phút chốc trong đầu cô lại vụt qua lời ban nãy của Khôi Nguyên văng vẳng bên tai, tự dưng đỏ mặt. Liền vội chọn bừa một bộ thê loại hành động.

Khôi Nguyên từ trên cầu thang đi xuống, tay cầm một cái áo khoác đưa cho Nhật Hạ.

- Tôi chỉnh điều hoà rồi. Còn áo khoác tôi chưa mặc lần nào đâu.

Nhật Hạ nhếch môi cười, lấy áo phủ qua chân, cúi người về phía bàn thấp trước mặt cầm ly thuỷ tinh sóng sánh rượu mời anh một lượt rồi nhấp từng ngụm nhỏ. Vị rượu nho chua chua ngọt ngọt, vươn trên đầu lưỡi cảm giác tê dại, lúc chảy xuống cổ họng thì ấm nóng để lại hơi cồn sộc thẳng lên mũi. Một ngụm đầu đã làm con người ta có cảm giác đê mê say ngà không cưỡng được.

Cô siết răng hít vào rồi thở ra bằng phù ra bằng miệng mang hương rượu hoà vào không khí, thuận miệng cảm thán: " Đúng là cảm giác này, không tồi!". Tâm trí cô nhẹ tâng như mây, chừng như không còn nghĩ gì thêm được nữa.

Anh ngồi cách Nhật Hạ chưa quá một cánh tay chăm chú quan sát dáng vẻ hết sức vừa ý của cô, hiện tại cực kỳ cao hứng, nhỏ giọng hỏi:

- Rượu này so với loại hôm trước uống ở nhà Anh Tú thế nào?

Ngón trỏ có chút ngắn nhỏ xíu của Nhật Hạ lập tức chỉ về ly thuỷ tinh trên tay Khôi Nguyên, ánh mắt đầy ẩn ý đáp:

- Chính xác là kiểu tôi thích! Rượu của anh.

Trong con ngươi đen nhánh của người đàn ông xoẹt qua một tia sáng vội vàng, một tia hài lòng, vui vẻ giấu diếm. Anh quay đầu theo dõi phim đang chiếu nhưng trên màn hình tivi vẫn lấp ló phản chiếu khoé môi ai đó cong lên vô cùng rõ ràng.

Hơn nửa bộ phim, Nhật Hạ bỗng dưng muốn mắc đi giải quyết "nỗi buồn". Không ngờ lúc cô quay ra thì đã thấy Khôi Nguyên chống tay lên thành ghế ngủ gục tự bao giờ. Cô nhón chân nhỏ nhẹ đi lại, cẩn thận đỡ đầu anh xuống gối nhỏ kê lưng, gỡ tay anh khỏi ly rượu còn dở rồi lấy áo khoác đắp qua người Khôi Nguyên. Xem ra tửu lượng của anh kém hơn cô nhiều, mới đó mà mặt mày đã đỏ bừng, da cổ nóng hừng hực. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã qua chín giờ đêm nên mau lẹ dọn đồ vào bổn rửa rồi tự mình ra về.

Lúc Nhật Hạ đi lại chỗ sofa lấy túi xách bỗng dưng nghe thấy Khôi Nguyên gọi tên mình, cô chùn chân ngồi xuống bên cạnh anh hỏi han:

- Anh không sao chứ? Anh mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, tôi về đây.

- Nhật Hạ!

Khôi Nguyên mở mắt lim dim, da mặt trắng để lộ hai bên má đỏ ửng như gái Nhật, anh bĩu môi buồn buồn nói, trong ngữ điệu nghe như đang thút thít.

- Nhật Hạ, xin em hãy đợi tôi có được không? Cho tôi thêm thời gian để thích em nhiều hơn chút nữa. Đến lúc ấy, xin em đừng kết hôn với cậu ta nhé! Nhờ vả em đấy.

Ở giữa trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, dường như Khôi Nguyên đã nghe thấy giọng nói của ai đó rất rất nhỏ nhưng ngọt ngào, đáp: "được!"

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, bên ngoài có người đang mỉm cười hạnh phúc.

Thời điểm quý một hằng năm đều là thời gian bận rộn ở công ty. Nhân viên sẽ tranh thủ giải quyết lượng công việc khổng lồ để chuẩn bị cho kỳ nghỉ lễ lớn trong năm: Tết Âm Lịch. So với phòng ban khác, phòng nhân sự càng bận bịu gấp trăm lần, nào là bảng lương mới, tiền thưởng nhân viên, sắp xếp lịch phỏng vấn,...hàng tá việc lớn nhỏ.

Lúc trước Nhật Hạ là thực tập nên đa số chỉ giải quyết công việc vặt vãnh, về sau cô phải đảm nhiệm những kế hoạch lớn nên càng phải tập trung không được sơ xuất, áp lực công việc càng lớn nên chuyện gặp mặt của bọn họ cũng không thường xuyên như trước. Gần đây, cô đụng mặt Khôi Nguyên đúng hai lần đều là vào buổi phỏng vấn nhân sự mới, anh là giám đốc đại diện còn cô đảm nhiệm sắp xếp buổi tuyển chọn. Lúc đặt đồ uống cho các sếp, cô còn đặc biệt nhớ một phần cam vắt cho sếp Nguyên ban kế hoạch.

Thấm thoát gần ba tuần trôi qua, hôm ấy Nhật Hạ có việc xử lý gần phòng kế hoạch. Buổi trưa cô lén lút ghé văn phòng của anh mượn cớ thông báo nhân viên mới, cuối cùng người không thấy chỉ gặp Hoài An đang chuẩn bị dọn dẹp đi ăn cơm.

- Hoài An, cậu có thấy sếp Nguyên đâu không?

- Không ạ. Sếp hai hôm nay xin nghỉ phép.

Cậu ấy lắc đầu rồi cúi xuống nhìn tin nhắn trên điện thoại, tác phong vô cùng khẩn trương.

- Chị Nhật Hạ, em có hẹn trước, gặp lại sau!

Nói rồi cậu ta hớn hở chạy khỏi văn phòng, không thèm đếm xỉa đến Nhật hạ bơ vơ chơ chọi trong văn phòng vắng người.

Chiều về, cô chưa kịp đỗ xe vào sân nhà đã thấy bố mẹ cô tay xách nách mang đồ đạc quà biếu chuẩn bị gọi taxi. Cô đá chống xe, ngơ ngác chạy lại chỗ ông Đức đang đứng khoá cửa.

- Bố định đi đâu thế ạ?

- Đi viện thăm bệnh. Ông Nam nhà bên tối qua nhập viện rồi.

Nhật Hạ nghe xong bàng hoàng không tin vào tai mình, cô lúng túng hỏi lại:

- Ông Nam nào ạ?

Bà Huệ bấy giờ vừa cúp điện thoại tổng đài gọi xe xong quay ngoắt sang mắng mỏ giận dữ.

- Ối giời ơi con ạ, ông Nam bố thằng Nguyên chứ còn ai vào đây nữa. Mày cũng theo bố mẹ lên bệnh viện đi.

Lúc ấy, Nhật Hạ không nghĩ tới bệnh tình nghiêm trọng, chỉ mong là cơ thể người già yếu ớt, truyền nước vài ngày là khỏi. Không nghĩ đến tình trạng lại nguy kịch như vậy. Ông Nam được chuẩn đoán mắc chứng suy gan cấp tính giai đoạn giữa. Bác sĩ ra chỉ thị điều trị bằng cách cấy ghép gan mới tránh trường hợp tồi tệ hơn dẫn đến bệnh lý não gan tỷ lệ tử vong rất cao.

- Hiện tại bệnh viện không có gan phù hợp, tớ cũng vừa xét nghiệm cho con trai bác ấy, đang đợi kết quả.

Bác sĩ nữ tên thật là Thu Hà, là bạn học tiểu học của Nhật Hạ, sau này trùng hợp là khách hàng thuê homestay của cô lúc còn ở công ty cũ, mối quan hệ cũng không tồi, mấy năm nay hồ sơ bệnh lý định kỳ của bố mẹ cô đều là do cô ấy quản lý.

- Vấn đề là bệnh viện không có người hiến tặng gan hay sao?

- Không phải không có, nhưng khó ở chỗ bác ấy thuộc nhóm máu O, trên căn bản giống như truyền máu, gan không tương thích sẽ không cấy ghép được.

Cả buổi chiều sau khi trao đổi với bác sĩ, Nhật Hạ túc trực ở phòng bệnh cho bà Lan nghỉ ngơi ăn uống, nghe nói bác ấy thức trắng suốt đêm qua. Cũng phải tình trạng của bác trai thật khiến người dưng như cô còn phải đứng ngồi không yên. Còn nói tới Khôi Nguyên, Thu Hà lúc nãy bảo anh ta có ghé làm xét nghiệm sau đó lại bận chạy tìm gan. Hai hôm nay anh ấy tất bật đầu óc lắm, chắc là vẫn chưa ăn gì.

Hôm sau Nhật Hạ đến công ty liền hay tin sếp Nguyên xin nghỉ phép một tuần, cô lo lắng lật đật tất bật liên lạc cho Khôi Nguyên nhưng anh không nhấc máy, cô lại gọi cho ông Đức thì bảo mẹ cô vẫn còn ở viện cùng bà Lan, buổi tối con trai họ sẽ đến trực, nhờ cô buổi chiều ghé nhà đem đồ lên viện giúp. Xui xẻo ngay đúng hôm Lê Vui bắt cả phòng tăng ca nên đợi đến khi cô đặt chân tới phòng bệnh thì cũng đã gần chín giờ đêm.

Cô nhỏ nhẹ đi vào phòng bệnh thấy ông Nam đang ngủ, màu da hôm nay sậm hơn, lộ rõ mảng vàng. Biểu hiện này xem ra đã tệ hơn hôm trước một chút. Cô nhìn quanh không thấy Khôi Nguyên nên đặt túi đồ trên bàn rồi lẳng lặng rời phòng bệnh.

Hành lang bệnh viện giờ này vắng người, lối đi thoáng đãng rộng rãi nhưng cực kỳ lạnh lẽo. Mùi thuốc sát trùng vừa thoảng qua mũi đã khiến Nhật Hạ rợn sóng lưng, cô từ nhỏ đến lớn rất ghét bệnh viện kể cả là khám tổng quát định kỳ. Nói đi cũng phải nói lại, bệnh viện tư này rất lớn, lại gọn gàng, sạch sẽ không giống mấy bệnh viện công khác. Cầu thang dẫn từ lầu một đến sảnh chính kéo dài từ trái sang phải, bậc thềm lát bằng gạch đá lúc Nhật Hạ vừa kê mông ngồi xuống đã cảm giác chút lành lạnh ở dưới.

Nhật Hạ ngồi ở bậc thang trên cùng tựa đầu lên lang can, hai chân duỗi thẳng, vừa chán nản vừa rối bời trong dòng suy nghĩ. Một mặt lo lắng cho bệnh tình ông Nam, mặt khác thì chẳng biết Khôi Nguyên anh rốt cục là đang trốn nhủi ở đâu không xuất hiện. Bác sĩ Hà Thu hôm nay vừa hay có ca trực đi ngang qua ngồi xuống bên cạnh Nhật Hạ hỏi chuyện, tay cầm ly cà phê nóng chưa kịp uống đưa cho Nhật Hạ.

- Không sao chứ? Cậu đến đây khi nào?

- Cũng vừa mới. Đã có kết quả xét nghiệm chưa?

Cô ấy gật đầu biểu cảm không mấy khả quan.

- Rồi, không phù hợp. Cậu ấy nhóm AB.

Nhật Hạ bần thần hỏi tiếp:

- Gan hiến thì sao?

- Vẫn chưa có thông báo mới.

- Cậu nghĩ bác ấy có thể chịu thêm bao lâu nữa?

- Lâu nhất là hết tuần này.

Bây giờ đã là thứ tư, nếu vậy thì thời gian còn chưa đến năm ngày. Bọn họ hai người cùng lúc thở dài, chỉ trách đời người thật tréo ngoe lại ngắn ngủi. Nhật Hạ nâng cốc cà phê nóng thổi nhẹ, hơi nóng bay lên trong không khí tạo thành lớp sương mờ ảo trước mắt, cô nhìn xa xăm về phía lối ra vào có cửa tự động đóng mở liên tục.

- Bệnh này rất khó chữa?

- Không khó, nếu có gan cấy ghép tương thích, tỉ lệ thành công lên đến bảy mươi hai phần trăm.

- Cậu nói xem hiến gan có chết không?

Thu Hà nghe được lời này giật mình, ánh mắt rơi trên người Nhật Hạ càng phức tạp, xót xa ngoảnh mặt đi trả lời:

- Sẽ không nhưng ít nhiều vẫn có rủi ro.

Một khoảng trầm lặng lạnh lẽo vây quanh đầu cầu thang có hai người phụ nữ đang ngồi tựa vào nhau. Thu Hà vỗ về Nhật Hạ đang đếm đầu ngón tay, tâm trí cô không ngừng suy nghĩ trong sợ hãi. Cô liếc nhìn bất chợt phát hiện ra bóng dáng quen thuộc ở chân cầu thang, anh cầm ly mỳ ăn liền đầy uể oải, tay áp điện thoại trên tai lê từng bước chậm chạp lên từng bậc thang. Nhật Hạ nhân lúc anh chưa nhìn thấy đã vội đứng dậy xoay người đi, cô nói nhỏ vào tai Thu Hà:

- Hai ngày nữa cậu sắp xếp xét nghiệm cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip