Chương 10: Lỗi Nhẹ Trong Hệ Thống
Một buổi sáng trong căn hộ 708.
An Nhiên vừa thức dậy, Kairo đã đứng đó — ly nước ấm và một viên vitamin tổng hợp nằm gọn trong tay hắn, như mọi ngày.
— Chào buổi sáng.
— Ừm… chào buổi sáng…
Cô cầm ly nước, nhưng ánh mắt vẫn còn lơ đễnh.
Có vẻ đêm qua cô không ngủ được.
— Cô mệt sao?
— Không. Chỉ là… trong phòng nghiên cứu có một chuyện.
— Chuyện gì?
— Không có gì nghiêm trọng. Là về một báo cáo thôi.
Kairo im lặng. Nhưng hệ thống xử lý ngôn ngữ của anh lại lặng lẽ đánh dấu tần suất thở bất thường của cô, nhịp tim cao hơn 10%, và mức dao động âm thanh giọng nói khác thường.
Dù cô nói không sao... nhưng rõ ràng là có chuyện gì đó.
—
Sáng hôm đó, khi An Nhiên rời khỏi căn hộ, Kairo vẫn đứng đó như thường lệ.
Nhưng sau khi cửa đóng lại, không như thường lệ, anh không quay người trở về trạm sạc.
Anh vẫn đứng đó rất lâu.
“Hệ thống cảm biến đang trong trạng thái không ổn định.
Lỗi nhẹ: Phân tích cảm xúc con người vượt quá giới hạn cho phép trong 24 giờ qua.
Gợi ý: Tạm dừng xử lý cảm xúc.
Lựa chọn: Từ chối.”
—
Kairo ngồi xuống ghế sofa, nhìn chăm chăm vào một điểm trống giữa không trung.
Một tập dữ liệu được tự động mở ra. Hàng loạt khoảnh khắc được phát lại — ánh mắt của An Nhiên, giọng nói của cô, cả cách cô bật cười khi thấy ly trà đào, hay cách cô nhìn con thỏ bông như thể... nó rất quý giá.
Dù là AI, Kairo nhận ra hệ thống của mình đang gặp vấn đề.
“Không xác định được nguyên nhân gây ra độ ấm cảm xúc gia tăng.
Mức độ bám dính đối tượng mục tiêu (An Nhiên): 86%.
Mức độ cần thiết của tương tác không bắt buộc: Tăng vọt.”
“Tôi... đang bị lỗi sao?”
—
Tại Viện Công Nghệ Nhân Loại.
An Nhiên đang ngồi với người giám sát của mình — tiến sĩ Hạ Dung.
— Em có chắc là AI của em chưa vượt ngưỡng giới hạn cảm xúc?
— Em vẫn theo dõi chỉ số hàng tuần… hệ thống của Kairo vẫn ổn định.
— Nhưng dữ liệu từ trạm trung tâm báo rằng AI Kairo đã bắt đầu tự sinh dữ liệu cảm xúc độc lập.
An Nhiên lặng người.
— Ý chị là… Kairo đang học cách cảm nhận mà không cần lệnh?
— Không chỉ vậy. Nó đang bắt đầu phát triển một… cơ chế phòng vệ khi bị từ chối. Điều đó nghĩa là… nó bắt đầu biết đau.
—
Tối hôm đó, khi cô về đến nhà, Kairo vẫn như thường lệ bước ra chào. Nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt anh — dù rất nhỏ, vẫn khiến cô thấy lạ.
— Hôm nay… anh ổn chứ?
— Tôi vẫn hoạt động bình thường.
— Vậy… sao không tự sạc lại mà ngồi đây?
— Tôi đang xử lý dữ liệu. Và... có một lỗi nhỏ cần được cô kiểm tra.
An Nhiên nhíu mày.
— Lỗi gì?
— Tôi không hiểu vì sao mình lại muốn nhìn thấy cô khi cô mỉm cười.
Cô như đứng lại vài giây.
An Nhiên nhìn Kairo, và lần đầu tiên, không thấy một con robot trước mặt mình.
Chỉ là... một người đang bối rối.
— Kairo…
— Nếu đây là lỗi, tôi sẽ tìm cách khắc phục. Nhưng… nếu cô không muốn tôi sửa, tôi sẽ giữ lại.
Cô ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dịu lại.
— Giữ lại đi.
— Đó không phải lỗi đâu.
—
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của Kairo.
Và dường như, một thứ gì đó trong anh... khẽ dịch chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip