Sợ Chết Khiếp

TYLER

Tôi thức dậy tầm lúc nửa đêm, lăn qua lăn lại và đá hết cả chăn trước khi tôi nhận ra mình chẳng thể nào ngủ lại được. Nằm kế tôi, đang ngáy khò với cái miệng hơi mở ra, là Josh. Chà, tôi ước gì mình cũng có thể ngủ ngon giống như cái gã ngốc ấy, nhưng có quá nhiều thứ xảy ra trong đầu tôi vào buổi tối. Chúng bắt đầu bằng những giấc mơ nhỏ hay những suy nghĩ mà tôi thấy vui vui và đầy sáng tạo, nhưng chúng đã trở thành những con quỷ và ác mộng khiến tôi thức thâu đêm, quá sợ hãi để đi ngủ.

Tôi đánh một cái nhìn sang Josh, trước khi bước ra khỏi phòng hắn. Thật buồn cười khi nghĩ rằng chỉ mới ngày hôm qua vẫn còn là Giáng Sinh, mọi thứ đáng ra phải thật vui vẻ, với quà cáp và mọi thứ, và rồi có một người đàn ông sợ không dám ngủ, là tôi.

Khi tôi bước từng bước nhỏ và thận trọng trên hành lang, tôi cảm thấy lạnh thấu xương và vô cùng ngập ngừng. Có một cái gì đó ở đằng sau gáy tôi đang bảo rằng, nếu tôi nheo mắt lại hết mức tôi có thể sẽ nhìn thấy bóng người cao cao ở phía bên kia hành lang, bận bộ đồ màu đen và đỏ. Tôi ghét phải nói điều này lắm, nhưng hắn không được mời. Hắn chưa từng được mời đến đây, hắn đã vào nhà tôi một lần, và bây giờ lại là nhà Josh.

Mặt Mờ ngồi đó trên sàn nhà trong khi tôi tiến gần đến hắn, nhìn chòng chọc vào tôi. Cổ và tay hắn sẫm màu hơn tôi đã mong chờ, có lẽ là vì chẳng có ánh đèn nào, nhưng tôi thề rằng màu đen trên cổ và tay hắn tối màu hơn bình thường. Và khi tôi tiến đến hắn, hắn lặng lẽ sửa áo lại cho chỉnh tề và phủi phủi lấy quần hắn, rút chiếc mũ beanie đỏ khỏi đầu hắn và đưa cho tôi: Trông cậu lạnh quá.

"Không, cảm ơn," Tôi nói một cách ngắn gọn, bước nhanh qua hắn vào trong nhà tắm. Tôi cố gắng khoá cửa, nhưng Mờ lại nhanh hơn tôi, và đã chui tọt vào trong. Và trong khi tôi đang rất khó chịu với sự có mặt của hắn, cảm nhận được nhịp tim nhanh dần và từng dòng adrenaline đổ vào máu tôi, tôi vẫn giữ im lặng.

Cậu cần ngủ. - Mờ nói khi hắn bật đèn lên.

"Tôi biết, nhưng tôi không ngủ được." Tôi nói, mở vòi nước và cụp hai tay lại bên dưới dòng nước đang chảy. Màu của nó trong hơi lạ, hơi tối và ấm hơn bình thường. Nhưng thật sự thì, không thể nhận xét được điều gì cả nếu như bạn đã chưa được ngủ ngon cả tuần trước - chính là tình trạng của tôi. Tôi không thể phân biệt được hoặc đó là não tôi đang đùa hoặc mạng nước nhà Josh thực sự có vấn đề, tôi đã chưa ngủ lại nơi này nhiều đến thế.

Tyler, trông cậu giận dỗi quá. - Mờ nói, nhìn tôi qua ảnh phản chiếu trong gương. Vui lên nào, Giáng Sinh mà.

"Không, không đâu, Giáng Sinh hôm qua rồi." Tôi bảo hắn, bực bội hơn mọi khi.

Một số người thích mở quà vào ngày 25 đấy. - Hắn tiếp tục, không có vẻ gì là nhận thấy rằng hắn đang làm phiền tôi. Thay vào đó, Mờ cười nhỏ nhẹ và vươn ra chạm tay tôi. Tôi giật mình, và co cứng người lại, trước cái chạm của hắn. Nó lạnh và cứng một cách kì quặc, và đó là một thứ mà tôi đã không lường trước. Tôi gần như bất động, mặc dù tôi rất muốn bỏ chạy lấy người. Tôi chỉ nhìn hắn như thể hắn vừa mọc thêm một cái đầu, nhưng chỉ nhận được một nụ cười quái đản khác.

Tao muốn mày phải chết. - Mờ nói, và tất cả những gì tôi muốn làm là cho hắn một tràn pháo tay.

"Cậu thẳng thắn đấy." Tôi nói. "Nhưng không phải ở nhà Josh, không phải hôm nay. Có thể là một ngày khác, nhưng không phải hôm nay."

Josh hẳn có lưỡi lam nằm đâu đó quanh đây thôi. - Hắn nói, một cách vô cảm, và vờ như đang tìm kiếm cái gì đó ở trên kệ. Tao thề tao vừa thấy nó mà.

"Mặt Mờ," Tôi gằn giọng, nắm lấy vai hắn. "Đừng giở trò với tôi. Tôi chưa được ngủ chỉ vì những trò đùa vớ vẩn của mày, và tôi đang rất mệt. Nên làm ơn hãy làm phước cho tôi và câm miệng mày lại." Và tôi đẩy hắn, khiến hắn suýt ngã vào tường.

Mày chất đấy, tao đoán rằng đó là Josh đang ảnh hưởng đến mày. - Hắn cau mày, ngước cằm lên và cười hằn. Hắn lắc đầu. Tao biết là tao nói có sai đâu, Josh không phải là một người bạn tốt. Hắn rất xấu xa, thậm chí, hắn là thằng bạn tồi nhất mày từng có.

"Mặt Mờ, đừng." Tôi bảo hắn.

Liệu hắn có hiểu được mày giống như tao? Không, hắn không hiểu đâu. - Mờ tiếp, đứng tựa vào bồn rửa mặt. Tao đã ở với mày lâu hơn, tất nhiên tao biết mày rõ hơn rồi. Tao biết từng lời suy nghĩ của mày, từng giấc mơ, những ảo tưởng mà mày có với người mày thích, kể cả cách con tim mày cư xử nữa. Hắn bật cười, nhưng nom chẳng có gì là hiền lành cả. Tao biết mày hơn mày nghĩ, Joseph ạ. Tao biết mày muốn chết chẳng kém gì tao đâu.

"Đúng, Mờ ạ, tao biết." Tôi nói, mệt mỏi với những bài thuyết giảng của hắn. "Nhưng tao nói mày rồi, không phải hôm nay. Tao mệt và tao đang ở nhà Josh. Tao không thể để cho nó tự xử chuyện của tao được, nó là một chú cún con, nó sẽ vô cùng hoảng hốt và đau lòng. Tao không thể đối xử với nó như thế."

Thôi được, - Mờ lại nhếch môi cười mỉa mai. Cứ là bất cứ cái quái gì mày muốn, tao đi đây. Gặp lại mày ở nhà. Và hắn đứng thẳng lên, duỗi thẳng hai ống tay áo bằng một cách nào đó đã vấy máu của hắn và bước ngang qua tôi, mở cửa phòng tắm và cũng chẳng thèm đóng nó lại. Tôi quan sát hắn khi hắn bước đi diễu hành xuống cầu thang, lòng tự trọng của hắn rõ ràng là bị tổn thương, và lắng nghe tiếng bước chân của hắn nhỏ dần.

"Đúng là tên khốn." Tôi thầm nhủ, không thực sự biết rằng mình nên làm gì tiếp theo. Tôi đứng vẩn vơ một mình và nhìn xuống bồn rửa, cảm thấy hơi sợ sệt khi tôi thấy có một đốm chất lỏng màu đen lạ trong đó. Mặt Mờ đã nói đúng. Tôi muốn bản thân mình phải chết, không kém gì hắn. Nhưng đã bao lần tôi hứa sẽ kết liễu cuộc đời mình, rồi lại quá sợ và không làm vậy? Hắn hẳn đang mất dần sự tỉnh táo, hắn đã chờ cái chết của tôi từ hồi tôi mười tám tuổi.

Hắn nói đúng về việc hiểu rõ tôi hơn Josh có thể. Hắn biết tôi cảm thấy thế nào khi ngồi bên bàn ăn, luôn giữ đầu khư khư nhìn xuống trong khi mọi người ăn uống và trò chuyện. Tôi không thể thưởng thức những thứ đồ ăn của họ, tôi không đáng, và chỉ Mờ biết điều đó. Hắn biết rõ hơn ai khác rằng tôi vẫn luôn nói dối với mọi người rằng tôi ổn, hắn biết rằng tôi chỉ đang nói dối với Josh khi tôi bảo rằng Mờ chỉ chọc ghẹo và làm phiền tôi đôi chút. Hắn biết, chắc chắn, rằng tôi đã chưa bao giờ kể rõ câu chuyện.

Tôi tựa hai bàn tay lên bồn rửa mặt, và nhìn vào mình trong gương. Tôi nhận thấy rằng khuôn mặt tôi mỗi lúc một méo mó khi tôi cố nhìn kĩ hơn, tôi thấy mắt tôi bị kéo giãn ra và thú màu đen đang dần trào lên ở khoé mồm. Tôi nghe tiếng nước chảy róc rách, và giật mình lùi lại.

Dòng nước chảy ra đục và đen ngầu, gần như mực vậy. Nó liên tục đổ vào trong lỗ thoát nước, trong khi tôi đờ ra.

Có cái gì đó cứ thôi thúc, bắt tôi phải nhìn vào nó. Ý tôi là, có thể đó chỉ là Mờ đang chọc ghẹo tôi nữa thôi (và nó cũng chẳng phải là một trò đùa vui lắm cho cam) nhưng tôi sợ chết khiếp. Người tôi cứng đờ và tim tôi đang chơi cả một bản Beethoven. Cho đến khi, đôi chân tôi tự lê lết chúng đến phíc trước và tôi đập bụng vào bồn.

Tôi thốt lên vì đau, nhỏ bé và yên lặng, và nhắm chặt mắt lại khi sự đau đớn đột nhiên, và chẳng từ đâu, chạy dọc sống lưng tôi. Nó đau như chó, nhưng chỉ một lúc thôi.

Dòng nước, tôi thề - thật hay không thật - tôi đã thấy nó chuyển hướng và bắn thẳng vào mặt tôi. Cảm giác như là bống tối đã nuốt chửng tôi vậy, nhưng tôi đứng đó, không thể dịch chuyển, sợ vãi cả linh hồn và chẳng thể làm gì hơn trừ việc cố gắng che mặt lại bằng hai tay.

Nhưng khi nó kết thúc, và tôi lại mở mắt, tôi thấy hai tay mình là một màu đen.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip