Đêm thanh trừng (1)

"Ngươi tốt nhất nên sớm rời khỏi Uchiha địa phận"

Thiếu niên lời nói năm nào giờ đây văng vẳng bên tai.

Lời này nàng khi đó thật sự không hiểu, nhưng cho đến ngày hôm nay, nàng thật sự đã hiểu rồi. Cái khoảnh khắc nàng bước chân vào Uchiah địa phận, ngay khi cánh cửa dinh thự mở ra, Keisha đã hiểu tất cả.

Keisha lại hơi ngoảnh người liếc mắt thằng nhóc nhỏ phía sau, lại hướng hắn ca ca trước mắt. Nàng đáy mắt thu được bóng dáng xa lạ, khiến nàng thật sự cảm thấy không thân thuộc. Thằng nhóc năm xưa luôn muốn mọi thứ tốt nhất cho nàng, luôn muốn nàng mỉm cười giờ đây băng lãnh nhìn nàng. Hắn ta cùng với tiểu thiếu niên năm đó thật sự là cùng một người.

"Itachi, ngươi đây chính là đang làm gì"

Môi mỏng hơi mấp máy, cuối cùng đành thốt ra một câu đến bản thân nghe còn muốn bật cười. Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao, tất cả đều hiện rõ trước mắt, chính là thằng nhóc này đã ra tay thanh trừng chính hắn gia tộc.

"Lão tổ tông, người đã hứa với ta sẽ không can thiệp vào chuyện của ta, người đã từng hứa như vậy, chẳng lẽ người quên rồi sao?"

Sao nàng lại có thể quên được chứ. Lời này khi đó chính nàng đã nói. Quả thật nàng từng hứa với đứa nhỏ này trước đây, hứa với nó rằng nàng sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của nó, sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì. Nàng đã hứa như vậy sau khi biết tên nhóc Uchiha thiên tài năm nào còn cùng nàng ăn ramen đã nhảy xuống vực tự vẫn. Nhìn thấy cảnh thằng nhóc nhỏ này ngồi lặng thinh nơi hiên nhà, nàng biết nó đã đau đến mức nào. Nàng cũng đã từng như vậy, nhìn người bên cạnh lần lượt ra đi trước mắt mình, cảm giác ấy thật sự rất đau.

"Lão tổ tông, hắn bảo ta bảo vệ cái gia tộc này, bảo vệ ngôi làng này... người nghĩ xem ta có hoàn thành được không?"

"Hắn trước khi chết đã mỉm cười mãn nguyện, chẳng lẽ hắn biết trước hắn kết cục chính là tử sao?"

Cả ngày hôm ấy, Keisha một bên hướng thiếu niên bên cạnh tự độc thoại từng lời tiếp thu. Itachi đứa nhóc này lần đầu tiên nói nhiều đến vậy. Nói nhiều đến mức khiến nàng cảm thấy đau lòng.

"Lão tổ tông, nếu có thể ta hi vọng người mau rời đi"

"Cảm ơn người đã chăm sóc ta, chăm sóc ta đệ đệ"

"Lão tổ tông, ta thật sự rất mến người"

Keisha đáy mắt đột nhiên dậy sóng, kinh hãi mà nhìn sang thằng nhóc thất thần ngồi bên cạnh. Nó không phải là đang nghĩ quẩn chứ. Nghĩ đên đây cơ thể lại bất giấc vươn tay ôm lấy nó vào lòng như thể đây là lần cuối cùng nàng và đứa nhỏ này gặp nhau. Itachi vì nàng cái hành động mà ngạc nhiên, sau đó lại khẽ cười.

"Người không phải đang nghĩ là ta sẽ nghĩ quẩn đấy chứ?"

"Nhóc con, ngươi lại trêu ta"

Nhận ra bản thân bị lừa, thiếu nữ nào đó vô cùng bất mãn buông tay, ý định muốn đánh thằng nhóc dám lừa nàng nhưng cuối cùng lại bị chính thằng nhóc này ôm chặt cứng, chẳng thể nhúc nhích. Đang lúc ngẩn người thì bên tai lại nghe được nhỏ bé thỉnh cầu giọng nói.

"Lão tổ tông, người sẽ ủng hộ ta chứ?"

"Sẽ"

"Nhưng nếu như ta chọn sai đường thì sao?"

"Ngươi chắc chắn sẽ không chọn sai đường, nếu có thì ta sẽ là người dắt ngươi ra"

"..."

"Ta sẽ không cản ngươi, ta sẽ đứng phía sau ủng hộ ngươi. Vậy cho nên, ngươi lời hứa năm xưa cũng phải giữ lời đấy"

Nàng mỉm cười, tay vươn lên ý định xoa đầu thiếu niên này, nhưng lại phát hiện ra thằng nhóc nhỏ năm nào đã cao hơn nàng rồi.

Keisha lời nói hôm ấy cứ nghĩ sẽ làm dịu đi đau thương của tên nhóc này, nào ngờ lời nói ấy hôm nay lại khiến nàng chẳng đáp được một lời, bản thân chính là tự đào hố chôn mình.

"Biểu cảm người như thế ắt hẳn nhớ ra rồi"

Lời nói cư nhiên kéo nàng trở về thực tại, nhìn từng bước chân càng tiên lại gần, nàng bước chân lại càng lùi về sau. Hắn tiến một bước, nàng lùi một bước. Cứ như vậy cho đến khi lạnh lẽo tường gỗ đập vào lưng.

Keisha tay có chút nắm chặt, sau đó lén lút vươn ra sau, viết vào thằng nhóc lòng bàn tay sau lưng mấy chữ. Sasuke ngẩn người ngước lên, lại nhận được từ nàng cái gật đầu. Băn khoăn đôi chút rồi cuối cùng cũng quyết định làm theo nàng ý muốn.

Keisha rút trong túi ra thanh kunai, lại liếc mắt sang ý bảo Sasuke mau rời khỏi đây. Thằng nhóc nhỏ ngoan ngoãn nghe theo, hướng phía cửa rồi khuất mất. Thanh kunai trong tay cũng thuận tay đánh bật lại thanh kiếm đâm xuống.

"Ta lúc ấy đã từng hứa với ngươi như vậy, ta tuyệt đối không nuốt lời. Nhưng chuyện này ngươi đi hơi xa rồi đấy"

"Lão tổ tông, thất lễ rồi"

Itachi trầm ngâm nhìn nàng. Hắn khẽ nhắm mắt, lần nữa mở ra lại chính là Mangekyo đồng thuật khiến nàng sững người. Trong một tích tắc, Keisha chính thức bị đưa vào ảo thuật mộng cảnh.

Nguyệt Độc mộng cảnh.

Từng thanh kiếm, từng thanh từng thanh cứ thế hướng nàng mà đâm. Cơn đau trên người truyền đến đại não khiến nàng như muốn chết đi sống lại. Cứ như vậy không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng bị chính những cơn đau làm cho bất tỉnh.

Thân thể bị cột chặt trên thanh gỗ, đen tuyền tóc dài xõa rũ rượi dính bết hai bên thái dương. Nơi mắt một trận đau nhói, huyết lệ theo khuôn mặt góc cạnh chảy dài.

Keisha hét lên một cách đau đớn, nằm vật xuống sàn gỗ, lồng ngực phập phồng thở dốc như vừa nổi lên từ mặt nước, cơ thể không ngừng run lên. Từng ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Thân thể yếu ớt lần nữa gượng dậy, lại lần nữa ngã sõng soài trên sàn.

Trên đoạn đường nhỏ dẫn vào Uchiaha địa phận được ánh trăng soi sáng. Khắp nơi một mùi huyết tanh cùng những thi thể khắp nơi. Phía trên cao, Itachi quan sát từng cử động phía dưới, đôi mắt khẽ híp lại, biến mất trong màn đêm.

Con đường nhỏ này đã đi đến thuộc từng ngóc ngách đêm nay thật u ám. Dưới ánh trăng, bóng dáng đứa nhỏ cố chạy thoát khỏi nơi địa ngục này. Thế nhưng, Itachi đẫ đuổi kịp. Hắn đứng đó, cao ngạo nhìn xuống hắn đệ đệ sợ hãi ngã ngồi trên nền đất, lần nữa kích hoạt Mangekyo đồng thuật.

"Phía sau lại phóng tới vài shuriken, thanh kiếm trên lưng rút ra nhanh chóng chặn được. Lại hướng mắt về thiếu nữ tay vị chặt góc tường run rẫy đứng không vững. Hắn có chút ngạc nhiên. Nàng ấy... cư nhiên thức tỉnh được Mangekyo?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip