Chương 11: Nhiệm vụ chung

Izuna đang thầm rủa vị đại ca lười biếng của y, vừa đi vừa suy nghĩ rồi y bắt gặp bóng dáng có phần quen. Mái tóc đen xanh dài lỉa chỉa như nhím, bộ đồ đen có gia huy tộc Uchiha. Không ai khác người đó là vị đại ca của y mà. Mà vẫn thấy có gì đó kì kì, sao đại ca lại phải ở đó dọn dẹp thế kia.

Izuna đi đến bên cạnh Madara, y nhìn thật kĩ dáng vẻ hiếm có này của đại ca mình. Madara còn không buồn quay đầu lại nhìn.

"Đệ đến đây làm gì?"

"Huynh còn hỏi đệ, bỏ bê tộc vụ rồi chạy ra ngoài để lại cho đệ một đống rắc rối. Đệ đến đây là bàn việc với ngài Hokage"

"Vậy sao?"

"Đại ca, huynh không sao đó chứ? Nhìn mặt huynh tệ quá đi."

Madara vẫn chú tâm vào công việc của mình, hắn cứ liên tục thở dài. Izuna nhìn là biết có việc không ổn, trong đầu liền nảy ra một giả thuyết chắc chắn 8 9 phần là liên quan đến chuyện này.

"Huynh là thất bại rồi phải không? Hay bị người ta từ chối rồi?"

Madara bây giờ mới quay sang nhìn đệ đệ hắn, tiếng thở dài càng nặng hơn.

"Vậy là đúng rồi sao?"

"Không đúng, ta là lỡ tay khiến em ấy bị động vết thương"

Bây giờ đến lượt Izuna thở dài, đại ca y cái gì cũng giỏi chỉ dở duy nhất là theo đuổi người ta. Y đến vỗ vỗ lên vai đại ca mình.

"Huynh cũng đừng buồn nữa. Thua keo này thì mình bày keo khác, còn nhiều cơ hội mà."

"Ừm"

"Được rồi, còn không mau vào trong xem người ta thế nào rồi."

Thế là một tay Izuna lôi cái con người đang ủ rủ kia đến trước văn phòng Hokage.

"Huynh còn không mau gõ cửa"

Madara hít sâu một cái rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Chỉ nghe thấy bên trong cất giọng có phần mệt mỏi.

"Vào đi"

Madara và Izuna cùng bước vào trong. Madara liền đảo mắt khắp phòng tìm kiếm người kia. Tobirama đang ngồi vào bàn làm việc của mình được đặt ở một bên góc phòng. Khuôn mặt vẫn còn chút xanh xao nhưng cũng đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi. Madara thở phào một hơi, hắn muốn hỏi thăm cậu nhưng lại không biết mở lời thế nào. Như biết được suy nghĩ của hắn, Hashirama nhìn Tobirama rồi lên tiếng.

"Thằng bé không sao, chỉ là vết thương bị rách nên chảy máu có hơi nhiều."

"Vậy sao? Ta..ta lúc nãy có phần lỗ mãng.."

"Không sao, ta cũng không để ý"

Tobirama vẫn cặm cụi phê duyệt công văn, không thèm ngẩn mặt lên nhìn hắn nhàng nhạt cất giọng.

Madara biết cậu đang giận, hắn chỉ có thể tự trách bản thân. Izuna đứng bên cạnh thấy không khí có vẻ không ổn liền lên tiếng.

"Hokage đại nhân, đích thân ngài cho gọi chúng tôi đến nhất định là chuyện quan trọng đi"

Izuna thành công đánh lạc hướng qua chuyện khác. Hashirama nghe vậy liền nhớ đến vấn đề chính hôm nay, anh ngồi thẳng lưng trên ghế ra dáng vẻ của một lãnh đạo làng.

"Đúng vậy. Hôm nay gọi hai người đến là muốn bàn đến chuyện kinh tế xây dựng làng. Mọi vật liệu xây dựng đến nhân công đều cần đến tiền mà vấn đề là chúng ta đang thiếu chính là tiền."

"Không phải cậu dùng được mộc độn sao? Sao không dùng nó xây làng?"

"Madara, ta cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Nhưng mà..."

Đang nói nửa chừng Hashirama quay đầu sang nhìn Tobirama một cái.

"Haizz, cậu thử nghĩ xem mộc độn của ta chỉ có thể xây dựng nhà theo một kiểu. Nếu vậy dân làng sẽ nhầm lẫn nhà của nhau mất."

Madara khoanh hai tay trước ngực gật đầu đáp.

"Cũng đúng, như vậy sẽ loạn mất. Vậy thì phải làm sao?"

"Ta có cách này nhưng không biết có khả thi không. Lúc trước ta từng cứu một người, hắn từng nói sẽ báo đáp ơn cứu mạng của ta. Ta nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để hắn báo ơn rồi."

"Người đó là ai? Hắn thật sự sẽ giúp chúng ta chứ?"

"Hắn hiện tại đang là người đứng đầu của một tổ chức ninja chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo. Tổ chức đó tên Sutaffu hiện đang hoạt động tại Đảo Quốc. Ta cũng tình cờ phát hiện tổ chức này, người dân ở đó vô cùng tôn sùng tổ chức cùng vị lãnh đạo đó."

"Hắn làm sao giúp chúng ta đây?"

"Vay tiền. Chúng ta sẽ đến đó là vay một khoảng tiền, đợi đến khi nào làng ổn định chúng ta thu lợi từ việc cho các ninja đi làm nhiệm vụ, thì ta sẽ trả tiền lại cho hắn. Các ngươi thấy thế nào?"

Izuna nãy giờ im lặng lắng nghe bây giờ mới lên tiếng.

"Ta thấy chuyện này có vẻ ổn. Nhưng vấn đề là ai sẽ đi đến đó đây? Ngài Hokage là ân nhân của hắn nếu đích thân đến đó nhất định sẽ thành công khiến hắn giúp chúng ta. Nhưng hiện tại ngài là Hokage không thể rời khỏi làng. Vậy ai thích hợp đây?"

Tobirama đặt cây bút trong tay xuống, ngẩn mặt lên nhìn.

"Ta sẽ đi"

Cả ba người còn lại trong phòng đồng loạt quay sang nhìn cậu. Hashirama và Madara đồng thanh lên tiếng

"Không thể được."

Tobirama khó hiểu nhìn hai con người mặt mày nhăn nhó kia.

"Sao không được. Đệ quyết rồi, đệ sẽ đi"

Hashirama thấy cứng không được đổi sang biện pháp mềm dẻo với cậu. Anh rời khỏi bàn làm việc đi đến trước mặt cậu, lấy tay xoa xoa mái tóc của cậu.

"Tobirama, đệ còn đang bị thương sao có thể đi xa được chứ. Đệ có biết đường đến Đảo Quốc vừa xa lại vừa khó đi không. Ta là không cho phép, ta thấy Izuna đi vẫn hợp lí hơn."

Izuna bị gọi tên cũng tự dưng thấy điềm không lành. Madara nhíu đôi mày, tên ngốc này là rốt cuộc muốn gì đây.

"Đệ bị thương nhưng cũng không đến nỗi tàn phế, đi đường xa một chút cũng không có ảnh hưởng gì. Với lại đệ là đệ đệ ruột của huynh thay mặt huynh đến đó cũng coi như có lòng đi."

"Tobirama"

"Gia huynh, đệ đã quyết định rồi."

Hashirama biết cậu rất cứng đầu, chỉ đành thở dài. Izuna bên đây tự nhiên trong đầu lóe ra một ý, y nháy mắt với đại ca của mình. Madara thì khó hiểu nhìn y, Izuna bất lực với vị đại ca không biết nắm bắt tình này rồi.

"Hokage đại nhân, hay là tìm thêm một người nữa cùng đi với nhị đương gia đi. Ngài thấy thế nào?"

"A đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ"

"Ta có một đề nghị, hay là để đại ca của ta đi chung với Tobirama có được không? Đại ca của ta thật ra rất rãnh rỗi, chuyến này coi như làm nhiệm vụ dài hạn vậy, sẵn tiện bảo vệ Tobirama luôn"

Madara há hốc mồm nhìn người đệ đệ đang cười toe toét kia. Hắn sao lại không sớm nghĩ ra, cơ hội lần này cũng quá tốt đi. Madara không khỏi cười thầm không lòng.

"Ừm, ta không có ý kiến"

Tobirama nghe thấy thì trợn mắt với hắn, cậu lại không ngờ hắn có thể dễ dàng đồng ý vậy chứ.

"Không cần phiền ngài Uchiha vậy đâu, ta có thể tự đi một mình."

"Đi một mình gì chứ, ta thấy Madara cùng đi với đệ cũng đâu có sao. Đệ coi như nghe lời ta một lần có được không?"

"Gia huynh"

"Đi mà, đi mà, ta năn nỉ đệ đó"

Tobirama hắn tuyến nhìn con mèo to xác trước mặt. Hashirama ôm trọn Tobirama, còn dụi dụi má vào đỉnh đầu cậu.

"Im miệng, ra khỏi người đệ ngay"

Hashirama chui vô góc phòng mà trồng nấm, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó nghe không rõ. Madara và Izuna trao cho nhau ánh mắt bất lực. Hắn lắc đầu, cho dù có bao nhiêu năm thì cái tính này của thiên khải hắn vẫn không đổi. Tobirama còn không để tâm đến người đang trồng nắm kia.

"Vậy chừng nào xuất phát?"

"Ngươi là đồng ý đi với ta?"

Madara lòng như nở hoa ngạc nhiên hỏi cậu. Tobirama chỉ nhìn hắn một cái cũng không trả lời lại.

Hashirama lúc này đã trở lại bình thường. Anh nghĩ đây thực sự là cơ hội tốt để bồi đắp tình cảm giữa hai người họ. Tobirama thì ghét Madara ra mặt, còn chưa kể cậu vốn dè chừng Uchiha. Coi như lần này để Tobirama có cái nhìn thiện cảm về Uchiha. ' Madara ơi là Madara, cậu nhất định phải tận dụng cơ hội này để thu phục đệ đệ cứng đầu này của ta.'

"Đệ có chút mệt, đệ về phủ nghỉ ngơi ở đây giao lại cho huynh."

"A được được, đệ cứ việc nghỉ ngơi thật tốt. Còn nhiệm vụ này để hai ba ngày nữa cũng không sao, sức khỏe của đệ là trên hết."

"Đệ về trước"

Tobirama đứng dậy rời khỏi bàn làm việc rồi đi thẳng đến cửa, quá trình đó cậu không hề nhìn Madara. Hắn thì luôn nhìn về cậu, ánh mắt hắn đảo từ trên xuống dưới người cậu. Hắn phải đảm bảo cậu không xảy ra chuyện gì mới yên tâm được. Izuna thì thấy đại ca mình nhìn người ta như biến thái thì huých vào vai hắn.

"Đại ca, huynh giữ thể diện chút đi"

"..."

Madara khó hiểu nhìn đệ đệ ' ta không có giữ thể diện sao?'











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip