Chương 2: Lần đầu gặp gỡ

Thời gian cũng trôi qua thật nhanh, thấm thoát cũng mấy tháng rồi. Trận chiến giữa tộc Uchiha và tộc Senju vẫn là đang diễn ra. Madara và Hashirama giờ đã là bằng hữu thân thiết. Hôm nay cũng không ngoại lệ, cả hai cùng hẹn nhau đến bờ sông Naka chơi lia đá.

Hai người vừa chơi vừa nói về tương lai hòa bình đến không thấy chán. Cho đến khi mệt lã người mới ngồi xuống mà nghỉ ngơi. Đang nằm lăn lóc trên bãi cỏ đột nhiên Hashirama la làng lên:

"Aa chết rồi, ta lại muộn giờ luyện tập rồi kì này lại bị cha giáo huấn một trận cho mà xem"
Hashirama giờ mới để ý mình chơi đến quên cả giờ về nên cuốn hết cả lên.

"Giờ cũng không còn sớm nữa chúng ta cũng mau quay về thôi"
Madara thấy vị bằng hữu của mình mặt mài tái mét cũng cảm thấy buồn cười mà lên tiếng.

"Được được, hẹn gặp lại cậu sau nhé" Hashirama vừa nói xong là xách chân chạy như bay về nhà.

Madara chỉ biết đứng đó mà bất lực về cái sự hậu đậu của thằng bạn thân. Chợt nụ cười bất lực đó bỗng chuyển sang cái cười nửa miệng đầy gian tà. Hắn ngay lập tức kích hoạt sharingan rồi nhìn chầm chầm vào một gốc cây cách đó khá xa. Thật ra từ sớm hắn đã cảm nhận được một nguồn chakra lạ, người đó tuy đã cố ý hạ thấp nguồn chakra để tránh bị phát hiện nhưng điều đó thôi vẫn chưa đủ để thoát khỏi sự nhạy bén của Madara. Sở dĩ hắn để yên cho người đó đến tận bây giờ là vì hắn không cảm nhận được ác ý của người đó, có lẽ người kia chỉ muốn từ xa quan sát hắn cùng Hashirama mà thôi.

Cách đó một khoảng là một cậu bé có mái tóc bạch kim đang đứng nấp sau một gốc cây. Cậu đến đây theo lệnh của cha quan sát gia huynh cậu. Tobirama đứng đó có chút buồn chán nhưng khi cậu nhìn thấy được cái người mà gia huynh thường qua lại kia, ngay lập tức cậu linh cảm được người đó không hề tầm thường một chút nào. Đôi lông mày thanh mãnh xinh đẹp của cậu có chút nhíu lại khi thấy gia huynh mình đã rời khỏi nhưng cái người tóc đen không rời đi mà còn quay mặt về phía cậu mà nhìn. Trong lòng Tobirama cảm thấy không ổn nhưng chưa kịp làm gì thì đã không còn thấy bóng dáng người kia đâu nữa. Cậu nghĩ chắc là do mình nghĩ nhiều thôi rồi tính xoay lưng rời đi thì trước mắt cậu là một gương mặt phóng đại của một thiếu niên. Hai người mặt đối mặt trong phút chốc không ai lên tiếng.

Madara vận chakra vào hai lòng bàn chân rồi treo ngược cơ thể lên cành cây. Hắn tính dọa cho người kia một phen sợ hãi rồi hả tính tới việc trừ khử sau. Nhưng mà điều hắn không ngờ nhất là hắn bất động rồi. Trước mắt hắn chính là khuôn mặt của một cậu bé nhỏ hơn hắn tầm vài tuổi, thân thể hơi gầy, khuôn mặt thanh tú với các đường nét nhẹ nhàng, làn da trắng nõn cùng mái tóc bạch kim bay phất phơ theo chiều gió, nhưng mà đập thẳng vào mắt hắn chính là đôi mắt phượng màu đỏ nâu tuyệt đẹp, ánh mắt ấy như muốn nhìn thấu tâm can hắn.

Thật xinh đẹp a

Madara cứ bất động như vậy vài giây rồi mới cố hết sức lấy lại bình tĩnh. Khi hắn hoàn hồn lại đã thấy người kia nhảy ra phía sau vài bước rồi đứng ở thế phòng thủ với tâm thế có thể bắt đầu trận chiến bắt cứ lúc nào. Hắn từ trên cành cây nhảy xuống dưới đất rồi vờ lấy hai tay phủi bụi trên quần áo để chữa cái tình huống xấu hổ lúc nãy. Phủi xong rồi Madara ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt người kia, cảm xúc lúc nãy vẫn y nguyên vậy, hắn có cảm giác trái tim trong lòng ngực đang đập nhanh hơn bao giờ hết. Mọi ý định lúc nãy bây giờ đã bay đi đâu mất rồi. Madara ấp a ấp úng nói không nên lời.

"Ngươi.. không cần phải sợ ta, ta không có ý định gây chiến"

"Làm sao ta tin ngươi"
Tobirama vẫn hết sức cảnh giác với người tóc đen này. Cậu lúc nãy cũng quá sơ ý rồi, vốn dĩ là một ninja cảm biến mà cậu lại không phát hiện hắn ở phía sau. Nếu lúc nãy hắn ra tay ngay thì cậu cũng đi chầu ông bà rồi.

"Ta.. ta chỉ tình cờ thấy ngươi ở đây một mình nên đến hỏi thăm thôi"
Madara tự cắn má mình, sao hắn cứ nói lấp thế này thật mất mặt mà. Chưa bao giờ hắn thấy hồi hợp khi nói chuyện với ai như bây giờ. Hắn bị làm sao thế này.

"Hỏi thăm? Vậy thì không cần thiết. Ta xin cáo từ trước"
Tobirama chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Cậu cảm thấy con người này cũng thật kì lạ đi. Rất đáng ngờ.

Madara đang vặn hết công suất bộ não để nghĩ ra nên nói gì tiếp theo thì thấy cậu nói muốn rời đi làm hắn cuốn hết cả lên. Hắn vẫn còn muốn nói chuyện với cậu lâu chút cơ.

"Chờ đã. Ta có thể hỏi tên ngươi không?

"Ta tên Tobirama"

"Ta tên Madara. Rất vui được làm quen"

"Ta với ngươi làm quen lúc nào" Tobirama khuôn mặt lạnh lùng mà nhìn hắn.

"Nhưng mà ta thật sự rất muốn làm quen với ngươi"

"Ta không có ý định kết giao bạn bè. Thật sự xin lỗi"

Nói xong Tobirama quay người muốn rời đi. Nhưng chưa đi được vài bước thì cậu cảm giác cổ tay mình bị nắm lấy rồi kéo mạnh về phía sau. Theo đà cậu ngã luôn về phía đó, chuẩn bị cái cảm giác mặt tiếp xúc thân mật với mặt đất. Nhưng mà cái cảm giác đó mãi vẫn không thấy tới mà cậu lại cảm giác mình đang nằm lên một cái gì đó vừa cứng cáp vừa rắn chắc cũng vô cùng dễ chịu. Khi ý thức lại được mọi chuyện Tobirama ngay lập tức muốn nhanh chóng ngồi dậy thì cái người cậu đang nằm lên kia lại đưa tay quàng qua lưng kéo cậu trở lại.

Madara thực sự không muốn Tobirama đi sớm như vậy. Hắn còn muốn tìm hiểu cậu một chút sẵn tiện nhìn ngắm cậu nên mới đưa tay ra kéo cậu lại. Khi vừa chạm vào làn da ấy cả người hắn như có một dòng điện chạy xẹt qua làm hắn tê dại đến tận tâm can. Nhưng mà điều hắn không ngờ là cậu lại ngã về phía hắn. Madara nhanh chóng lấy thân đỡ lấy thân thể nhỏ bé kia. Hắn thật sự không nỡ thấy cậu đau đâu a.
Cả cơ thể Tobirama đang nằm trong lòng hắn, cơ thể nhỏ bé nhưng thật mềm mại lại thoang thoảng mùi thơm của hoa ngọc lan, mùi hương dịu nhẹ lại ngọt ngào. Thời gian như ngừng trôi đối với hắn, trái tim của hắn đập nhanh như trống, từng hồi từng hồi một càng khiến Madara sinh ra suy nghĩ muốn giữ người này mãi bên mình. Cảm nhận được người trong lòng cựa quậy muốn ngồi dậy hắn không ngần ngại mà kéo người ta về ôm thêm chút nữa. Madara còn vô liêm sĩ nói:

"Không thích sao"

Tobirama nghe thấy thì mặt hắc tuyến mà trừng mắt với hắn. Nhưng mà vào cái nhìn của Madara vẻ mặt đó thật đáng yêu làm sao. Thật muốn chọc ghẹo mà.

"Ta mới là không thèm. Ngươi còn không mau buông ta ra"

"Được được, ngươi cũng đừng nổi giận mà. Ta chỉ muốn giúp thôi"
Madara tuy vẫn còn muốn ôm người ta một chút nữa nhưng mà hắn cũng không muốn lần đầu gặp mặt lại để lại cho cậu ấn tượng xấu về hắn.

"Cảm ơn"

Tobirama nói rất nhỏ nhưng Madara lại dễ dàng nghe thấy. Hắn thấy trong lòng một cõi ấm ấp. Hắn còn bắt gặp được vành tai nho nhỏ của cậu có chút đỏ, thật đáng yêu làm sao.

"Ta thật sự phải đi rồi"

"Chờ chút đã. Ta có cái này muốn tặng ngươi coi như quà gặp mặt được không?"

Không đợi cậu lên tiếng Madara đã nhanh chóng nhét vào tay Tobirama một vật gì đó. Khi cậu mở tay ra xem thấy đây là một mặt dây chuyền đã cũ còn khắc vài kí tự đặc biệt tinh xảo. Cậu do dự muốn trả lại thì Madara lên tiếng nói:

"Đem nó bên mình cũng có thể xem như bùa hộ mệnh. Thật sự rất công hiệu đấy"

"Sao ngươi lại đưa nó cho ta? Món đồ này cũng rất quan trọng với ngươi đi"

"Ha ha ta đây cũng không cần bùa hộ mệnh vì mạng ta rất lớn đấy"

"Nhưng mà..."

"Không được từ chối. Ngươi cứ giữ lấy bên mình coi như vì ta có được không?"

Madara đánh gãy lời từ chối của cậu, thật ra đây là mặt dây chuyền mà người mẹ quá cố của hắn để lại. Hắn rất coi trọng nó nhưng mà không biết điều gì lại hối thúc hắn hãy trao vật này cho cậu.

Tobirama thấy mình từ chối mãi cũng không phải phép nên cũng đồng ý nhận lấy món đồ. Cậu còn cẩn thận đặt nó vào tấm vải nhỏ gói gém lại rồi mới cho vào túi. Madara bị cái hành động nhỏ này làm cho tan chảy ( cái con người thiếu nghị lực kia:)).

"Ta thật sự phải quay về rồi"

"À phải rồi, đúng là không còn sớm nữa. Nhưng mà chúng ta còn có thể gặp nhau không?"

"Ta không nói trước được. Nhưng nếu có duyên thì sẽ gặp lại thôi"

"Ta nghĩ là chúng ta có duyên đấy"

Madara ra vẻ đắc ý rồi mỉm cười thân thiện với Tobirama. Hắn sớm đã nhận ra cậu là người đệ đệ tóc bạch kim mà Hashirama hay kể. Nhưng mà hắn sẽ xem như mình không biết hai người kia là huynh đệ vì chỉ có vậy Madara mới dễ dàng tiếp cận với Tobirama hơn.

"Tạm biệt"

Vừa nói xong Tobirama liền thuấn thân đi mất. Madara chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé biến mất trước tầm mắt. Hắn cứ đứng yên bất động mà nhìn vào nơi người kia vừa nãy đứng đây mà trò chuyện với hắn. Madara quyết tâm rồi hắn nhất định sẽ gặp lại cậu, muốn được nhìn ngấm khuôn mặt cậu, muốn được ngửi mùi hương hoa ngọc lan trên người cậu, hắn còn muốn thấy nụ cười của cậu- nó chắc chắn sẽ là nụ cười đẹp nhất thế gian. Nghĩ đến đây thôi cũng đủ làm hắn sướng rang cả người. Madara bất giác mà mỉm cười ' Tobirama, cảm giác của ta đối với ngươi rốt cuộc là gì đây?'.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip