Chương 25: Chẳng thấy gì cả

Căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng thở đều đều của người đang nằm bất động trên giường. Sắt mặt trắng bệch không huyết sắc, cánh tay được băng bó cẩn thận nhưng vẫn có vài vệt máu thấm qua lớp băng trắng.

Đột nhiên các đầu ngón tay đặt ở ngoài chăn khẽ động đậy. Đôi lông mi tinh xảo cũng khẽ khàng nhúc nhích rồi nặng nhọc nâng lên lộ ra đôi ruby đỏ huyết sắc.

Tobirama cảm thấy cơ thể này không còn là của mình nữa rồi, cả cơ thể không còn một chút sức lực, ngay cả nâng mi mắt cũng đã rất khó khăn. Tobirama chắc chắn bản thân đã ngủ một giấc lâu đến mức không còn nhận thức về thời gian.

Nhưng cứ ngỡ điều đầu tiên khi mở mắt là trần nhà quen thuộc thì bây giờ trước mắt cậu chỉ là một màu đen kịt. Hoảng loạn cậu đưa tay lên mắt để xem có gì đó chắn ngang đôi mắt hay không thì kết quả lại chẳng có gì cả. Tobirama cố gắng giữ bình tĩnh lại, chắc có lẽ hôn mê quá lâu nên mới có hiện tượng này. Cậu một lần nữa nhắm đôi mắt lại, hi vọng lần này hiện ra trước mắt cậu sẽ là căn phòng quen thuộc.

Đôi tay nắm chặt tấm ga giường, Tobirama từ từ mở đôi mắt.

Một màu đen tuyền chẳng có gì khác cả.

Lúc này Tobirama thật sự là sợ hãi đến mức hoảng loạn. Cậu cố dùng hết sức mình đang có rồi cố gắng ngồi dậy. Khó nhọc dựa lưng vào thành giường, cậu đưa tay quơ loạn xạ hi vọng nắm lấy được thứ gì đó. Bàn tay chạm vào cạnh bàn, cậu phất tấm chăn ra, vất vả đặt đôi chân xuống nền gạch lạnh lẽo.

Bàn tay bám chặt vào cạnh bàn, đôi chân run rẩy cố chống đỡ cơ thể, Tobirama cắn chặt môi tới mức bật máu. Cả người không chỗ nào là không đau đớn, cậu cảm giác mình vừa chết đi sống lại thì đúng hơn.

Rầm!!

Đôi chân của cậu căn bản không có sức nhanh chóng mất đà ngã xuống, kéo theo luôn cả cái bàn cùng đồ vật trên bàn tất cả đều rơi xuống đất, vỡ tan tành.

"TOBIRAMA"

Hashirama vừa mới mở cửa phòng lập tức đập vào mắt anh là cảnh đệ đệ nhỏ ngã sõng soài, đồ vật vương vãi bừa bọn dưới sàn nhà.

Vội chạy đến đỡ đệ đệ lên, khuôn mặt anh không khỏi biểu hiện sự lo lắng. Hashirama vừa mừng vì Tobirama cuối cùng cũng tỉnh lại vừa lo vì khi tỉnh lại rồi Tobirama có chịu được cú sốc này không.

"Tobi, đệ vừa mới tỉnh lại đừng vội xuống giường chứ"

Tobirama ngay lập tức bắt lấy cánh tay gia huynh, sự hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt xanh xao ấy. Từ trước tới nay Hashirama chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của đệ đệ, lòng anh đau như vỡ ra từng mảnh.

Bàn tay run rẩy nắm chặt tay áo gia huynh, cổ họng khô hóc nhưng cậu cũng cố gắng cất vài tiếng khàn khàn có đầy sự sợ hãi.

"Gia huynh, đệ...mắt đệ...không nhìn thấy gì hết"

Hashirama thật sự rất đau lòng, anh cố mím chặt môi không cho giọt nước mắt chực chờ chảy ra. Nhìn xuống bàn tay run rẩy của đệ đệ, anh lập tức hoảng hốt, mảnh vỡ thủy tinh ghim sâu vào lòng bàn tay, máu ướt đẫm một mảng tay áo của anh.

"Tobi à, đệ bình tĩnh một chút. Để ta xem vết thương cho đệ có được không?"

Tobirama ngay lập tức giật mạnh bàn tay mình ra khỏi Hashirama, cậu tức giận quát lên.

"HUYNH ĐỪNG ĐÁNH TRỐNG LẢNG VỚI ĐỆ"

"Tobi, đệ đừng như vậy"

"Đệ mù rồi có phải không? Đôi mắt này không thể nhìn thấy nữa?"

Tobirama như đứa trẻ vừa chịu một đả kích lớn, thu người lại lùi về phía sau cứ vậy kịch liệt run rẩy.

"Tobi"

"..."

"Đệ có tin huynh không? Nhất định huynh sẽ nghĩ cách giúp đệ lấy lại ánh sáng. Chuyện này chỉ là tạm thời thôi, đệ đệ của ta chịu khổ rồi"

Nói rồi Hashirama không kìm được ôm chật lấy cơ thể ốm yếu run rẩy của đệ đệ. Hashirama mô phỏng lại động tác của người mẹ đã khuất, nhẹ nhàng vuốt dọc tấm lưng rồi bên tai thì thầm câu hát khi xưa. Cứ thế hai người duy trì tư thế này một lúc thật lâu, cho đến khi cơ thể Tobirama không còn run nữa, cậu cất giọng nói nhỏ với gia huynh.

"Xin lỗi gia huynh"

"Sao đệ lại xin lỗi, người nên xin lỗi là ta mới đúng. Đệ đệ ngốc của ta, xin lỗi đệ"

Dành một lúc lâu mới dỗ được Tobirama đi vào giấc ngủ. Hashirama cẩn trọng ngồi gần mép giường. Tình trạng của cậu khi mới đưa về làng là vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là mạch chakra đứt đoạn gần hết, khó khăn lắm anh mới nối chúng lại được nhưng lại không có cách nào khôi phục hoàn toàn như lúc trước. Thời gian này chắc chắn Tobirama sẽ không thể sử dụng chakra, ngay cả năng lực cảm nhận của cậu cũng vì vậy bị hạn chế đi rất nhiều. Nhưng dạo gần đây, Hashirama mới phát hiện thêm đôi mắt của cậu có vấn đề. Anh cũng đoán được chuyện này là một đả kích không nhỏ đối với cậu.

Khi quay trở về làng Lá, Hashirama cùng Madara đã có một trận đánh kinh thiên động địa, long trời lở đất. Cả hai lết về với đầy rẫy vết thương trên người. Cũng từ đó không ai nhìn thấy hai vị tộc trưởng khoát tay nhau đi nhậu hay phá làng phá xóm nữa.

"Gia huynh"

Tiếng gọi nhỏ chất chứa đầy nỗi niềm, nhưng suy cho cùng vẫn là sự mệt mỏi như tiếng chuông lung lây bởi cơn gió lạnh thổi qua. Nhưng nhiêu đó cũng đủ làm Hashirama dứt khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình, anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của đệ đệ.

"Ta đây. Sao đệ không nghỉ ngơi thêm chút nữa"

Cái lắc đầu thay cho câu trả lời. Tobirama giương đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng về một điểm, đôi mắt vẫn rất đẹp nhưng lại thiếu đi cái hồn vốn có.

"Gia huynh, đệ muốn biết mọi chuyện"

Vốn đoán được suy nghĩ này của đệ đệ nên Hashirama chỉ đành thở dài rồi đều đều kể lại từng chi tiết.

"Được, ta kể cho đệ"

"Thật ra cách đây không lâu một đội do Izuna dẫn dắt bị tập kích, Izuna cũng vì thế bị thương nặng. Ta cùng Uchiha lục soát tìm kiếm đám người tự xưng là Anbu kia. Vài ngày sau đó, ta liền bắt được người, tên đó khai bản thân có mối thù giết gia tộc với Uchiha"

Nghe đến đây bỗng Tobirama khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại mang nét buồn.

"Thì ra là vậy"

"Đệ có ý gì vậy?"

"Huynh có biết Anbu dưới trướng của đệ không?"

Hashirama đương nhiên biết tại sao Tobirama lúc nãy lại cười, nhưng anh biết tính của cậu, chỉ sẽ giấu cảm xúc trong lòng không chịu nói ra.

"Có phải đệ muốn nói Izuna bị thương liên quan đến đệ? Ta sớm đã biết tên Anbu đó hoàn toàn không trung thành, hắn ta sau lưng đệ làm ra những chuyện này, ta đương nhiên có biện pháp xử lí thích đáng. Còn về phía Madara, ta cũng đã làm rõ với hắn. Nhưng có tha thứ cho hắn hay không thì phụ thuộc vào đệ rồi."

Tobirama rũ mi mắt, tâm tình cậu lúc này thật sự không nói nên lời.

"Huynh tiếp tục đi"

Cẩn thận quan sát đệ đệ, Hashirama lại thở dài rồi cất giọng tiếp tục nói.

"Tên đó còn khai có hợp tác với một người thuộc tổ chức Sutaffu, người đó tên là Haisu Daisuke. Thêm việc đệ viết thư cho ta, ta liền biết không phải làng Lá gặp nguy hiểm mà là Đảo Quốc. Tên Daisuke mục tiêu nhắm vào Uchiha mà đúng hơn là Uchiha Madara. 10 năm trước, Madara dẫn một đội theo lệnh tộc trưởng tiêu diệt toàn bộ gia tộc Haisu, cũng là gia tộc của tên Daisuke đó.

Sau khi giải quyết mọi chuyện, ta giao làng Lá lại cho Izuna rồi tức tốc dẫn theo vài người đến Đảo Quốc. Sao khi cứu được đệ, ta cho người ở lại tiếp tục điều tra tổ chức Sutaffu.

Sau đêm đó tổ chức liền giải tán, những người còn sống đã quay về với gia đình, chỉ duy người có tên Higo Chiko thì ôm tiền bỏ trốn. Ta ra lệnh đem số tiền còn sót lại, phân nửa chia cho người dân, phân nửa đem về làng Lá.

Thi thể của Toshiro cũng đã được chôn cất kĩ càng ngay bên cạnh phần mộ của em gái gã"

Cả quá trình Tobirama cực kì chăm chú lắng nghe. Khi Hashirama kết thúc câu chuyện, cậu liền nở nụ cười.

"Một thời gian không có đệ bên cạnh, gia huynh đúng là trưởng thành nhiều rồi. Sắp xếp mọi việc rất chu đáo"

Hashirama nghe đệ đệ nói vậy thì cười ngốc, dáng vẻ nghiêm túc lúc nãy đã thay bằng dáng vẻ thành tựu như mới vừa lập công lớn.

"Còn đệ, không có ta ở bên cạnh thì lập tức bị thương. Đệ nói xem, có phải sau này ta không cho phép đệ rời khỏi ta mới đúng phải không?"

"Tùy huynh, bây giờ đệ cũng chẳng làm gì được ngoài việc nằm trên giường bệnh"

"Tobi à, ta không có ý đó đâu mà"

Hashirama như con mèo to xác bám lấy một bên vai Tobirama làm nũng. Bây giờ cậu muốn rút lại lời nói lúc nãy còn kịp không? Nhờ Hashirama mà tâm trạng của cậu bây giờ khá hơn nhiều rồi. Rời khỏi Đảo Quốc mà chưa nói lời từ biệt bà Anzu, cậu cảm thấy rất có lỗi. Ngoài việc đó, cậu còn một chuyện bâng khuâng không biết có nên hỏi Hashirama hay không. Cậu ngập ngừng mở miệng rồi lại khép lại, mãi mà không nói ra được từ nào.

"Có phải đệ muốn hỏi Madara như thế nào có phải không?"

Cái bĩu môi đã bán đứng cậu, Hashirama nhìn một phát là biết tiểu đệ đang nghĩ gì.

"Madara, thật ra hắn..."

-------------Gia trạch Uchiha-----------

Izuna vừa mới mở cánh cửa đã nhận ngay một bình rượu bay vào mặt, hên là phản ứng nhanh nên gương mặt mỹ nam này vẫn còn nguyên vẹn.

"Đây là bình rượu thứ mấy rồi đại ca đáng kính của đệ?"

Thấy người kia không có ý gì trả lời câu hỏi này, Izuna nhẹ nhàng nhặt từng chai rượu đang nằm lăn lóc dưới sàn đặt lên bàn.

"Tobirama, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi. Hức, ta xin lỗi em, Tobirama"

Madara nói năng lộn xộn, tiếng được tiếng không, nhưng chung quy lại chỉ hướng đến một người. Bộ dạng hắn lúc này thảm hết chỗ nói, từ lúc từ Đảo Quốc quốc trở về cũng được 2 tuần rồi, nhưng không có ngày nào là hắn không uống rượu.

"Tobirama, hức, Tobirama"

"Huynh có thôi đi không?"

Izuna tức giận giật phắt chai rượu trong tay Madara. Y quay sang lấy ly nước lọc đổ lên cái đầu ổ rơm của hắn.

"Huynh có chịu tỉnh lại chưa? Cứ ngồi ở đây mà nốc một đống chất cồn này vào người thì có lợi ích gì?"

Không uống rượu nữa, hắn cứ ngồi đó như người mất hồn.

"Đệ nói xem, em ấy sẽ nghĩ ta như thế nào? Em ấy bị thương cũng là vì ta, ta phải làm gì mới phải đây?"

"Đại ca..."

Izuna chưa kịp nói hết câu, cánh cửa một lần nữa được mở ra. Một tộc nhân Uchiha hớt hải chạy vào.

"Tộc trưởng đại nhân, nhị đương gia Senju tỉnh lại rồi"

Trong hai tuần vừa qua, Madara cho người đến Senju do thám tin tức về Tobirama. Cũng vì vậy mà hắn biết được tình hình sức khỏe của cậu, Tobirama có mấy lần nguy kịch cũng làm hắn đứng ngồi không yên mà chạy qua đó mấy lần. Nhưng đều bị Hashirama tẩn cho vài trận rồi lủi thủi quay trở về. Cũng từ lúc đó bên cạnh hắn luôn gắn liền với chai rượu, cũng không thèm ăn uống hay ngủ nghỉ.

Vừa mới nghe thấy người hắn yêu tỉnh lại, Madara như tỉnh hẳn khỏi cơn men. Hắn không nói không rằng phóng nhanh ra khỏi phòng.

"Tộc trưởng đi đâu vậy ạ?"

"Còn phải hỏi, đương nhiên là đi Senju gia rồi"











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip