Chap 41
Chapter 41
Hơn một tuần trôi qua rồi mà việc tìm kiếm Hải Ngọc vẫn trong vô vọng. Sự mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt từng người. Họ như muốn bỏ cuộc vì họ đã tìm khắp nơi nhưng vẫn tìm không ra. Gia đình ông Phong dần dần hiểu rằng mình đã mất đi Hải Ngọc. Chỉ có Hoài Thơ vẫn không bỏ cuộc. Cô một mực vẫn giữ hy vọng rằng Hải Ngọc còn sống và sẽ quay về với cô. Ông Hải nói mọi người thôi đừng tìm nữa. Nhưng vì thấy được sự cương quyết của Hoài Thơ nên ông Phong quyết định sẽ tìm thêm một tuần nữa, nếu không được thì họ sẽ bỏ cuộc.
Một tuần nối tiếp trôi qua. Ông Phong thở dài khi từ ngoài bước vô nhà. Bà Phong nhìn ông với ánh mắt hy vọng nhưng khi thấy ông lắc đầu, bà ôm mặt khóc. Ông Phong đi lại kéo vợ vào lòng. Chính ông cũng muốn khóc nhưng ông biết mình cần phải cứng rắn hơn. Phong Thiên và Mỹ Thuyên nhìn ba mẹ mình mà không khỏi đau lòng. Tháng sau là đám cưới của anh rồi. Anh nghĩ gia đình anh sẽ vui vẻ vậy mà Hải Ngọc lại có chuyện. Sau khi đưa Mỹ Thuyên về, Phong Thiên đi vào văn phòng ba mình, anh gõ cửa
-Vào đi!
Phong Thiên mở cửa đi vào, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông Phong
-Mẹ và ông ngủ rồi hả ba?
Ông Phong gật đầu. Dẹp giấy tờ qua một bên, ông nhìn Phong Thiên. Ông thấy trong hai tuần qua Phong Thiên thay đổi rất nhiều. Anh dường như đã trưởng thành hơn. Sự ra đi của Hải Ngọc đã để lại nổi đau quá lớn cho từng thành viên trong gia đình ông. Ông biết ba ông tuy im lặng nhưng cũng rất đau lòng. Ông tìm lời để nói với con mình
-Ba nghĩ chắc có lẽ út con đã gặp chuyện không may rồi. Tuy chúng ta nói không tìm nữa, nhưng ba vẫn cho người đi tìm. Vì ba muốn cho dù Hải Ngọc có ra đi, chúng ta cũng phải tìm cho được xác. Ba đang phân vân không biết có nên làm một đám tang cho út con không nữa?
Phong Thiên hiểu được nổi lòng của ba mình. Hai tuần qua trông ông như già hẳn đi. Anh biết trước giờ anh luôn làm ông phiền lòng. Nhưng từ phút này trở đi, Phong Thiên muốn làm một người con ngoan.
-Con nghĩ chúng ta cần phải hỏi ý kiến ông và cả ông ngoại út nữa. Con sẽ dời đám cưới của mình lại và từ nay con giúp ba coi sóc công ty.
Ông Phong biết Phong Thiên làm như vậy là nghĩ đến ông, vì đó không phải là việc yêu thích của Phong Thiên. Ông ra sức cho công ty vì muốn để lại cho đứa con trai của mình, nhưng nếu nó không làm Phong Thiên vui vẻ ông nghĩ ông không cần phải giữ nó lại
-Ba quyết định sẽ bán công ty của mình đi. Lúc trước ba định hợp nó với công ty Hải Ngọc lại, nhưng bây giờ không có Hải Ngọc thì ba sẽ bán nó đi.
Phong Thiên tròn mắt nhìn ba mình. Anh biết công ty này là tâm huyết của ông. Không thể nào ông bán nó đi được
-Ba định bán nó cho ai? Mà tại sao ba làm vậy? Con sẽ lo cho công ty của ba mà.
Ông Phong lắc đầu
-Không, con không cần phải lo lắng quá. Ba biết mình cần làm gì. Ba cũng hiểu con không thích kinh doanh mà chỉ thích làm họa sĩ. Ông con lập ra công ty này cũng chỉ để cho con cháu. Nếu con không thích thì không cần thiết phải giữ nó lại bên mình. Con hãy sống cuộc sống mà con thích là được rồi.
Phong Thiên cảm kích ba mình rất nhiều. Bây giờ ông đã biết anh cần gì và muốn gì. Nói chuyện với ông Phong xong, Phong Thiên đi vào phòng Hải Ngọc. Anh giở từng trang album ra và coi lại hình gia đình mình. Anh biết đối với người khác Hải Ngọc tỏ ra cứng rắn và mạnh mẻ, nhưng khi bên cạnh gia đình hoặc khi chụp hình chung với nhau, Hải Ngọc luôn nở nụ cười thật tươi. Từ nhỏ đến lớn, Phong Thiên luôn sống trong sự đùm bọc của gia đình. Anh chưa bao giờ thiêu thốn điều gì cả nên anh không ước mình có gì hết. Nhưng bây giờ anh lại muốn ước. Anh ước rằng anh có thể đổi những sự giàu có này bằng những bữa ăn đạm bạc chỉ cần có Hải Ngọc ngồi bên
*******
Thuận đến nhà tìm Lâm. Vừa thấy anh vợ Lâm mừng rỡ vì Thuận và Lâm là bạn thân của nhau
-Anh Thuận mới đến chơi. Mời anh vào nhà, em ra vườn gọi anh Lâm vào.
Thuận nói nhanh
-Không cần đâu Yến. Để anh ra đó tìm nó. Mà mấy đứa nhỏ đâu rồi, sao anh không thấy?
Yến cười hiền
-Em gởi mấy đứa nhỏ bên ngoại. Anh ở chơi với anh Lâm. Em đi chợ một chút. Hôm nay anh ở lai dùng cơm với vợ chồng em nhé.
Thuận gật đầu rồi đi ra sau vườn. Nơi đây quá quen thuộc với anh vì lúc trước khi anh từ Sài Gòn về đây, anh đã ở nhà Lâm hết mấy tháng.
Khi anh ra vườn thì thấy Lâm đang nằm trên võng ngủ anh không khỏi tức giận. Khi thấy Thuận, Lâm ngồi bật dậy, Thuận đi lại đấm vào mật Lâm một phát. Vì tránh không kịp nên Lâm ăn trọn nắm đấm. Thuận chụp cổ áo Lâm rít qua kẽ răng
-Mày có còn là con người không? Chị Hải Ngọc đối xử như thế nào với mày mà mày lại giết chết chị ấy như vậy??
Lâm hất tay Thuận ra
-Con mắt nào của mày thấy tao giết chị ấy. Nếu vậy sao mày không báo cảnh sát đi?
Thuận tức giận đấm Lâm một cái nữa nhưng anh tránh kịp. Thuận điên tiếc nhảy vào đánh Lâm
-Tao giết chết mày không cần nhờ đến cảnh sát.
Lâm cố đẩy Thuận ra nhưng không được. Cả hai đánh với nhau một hồi cho đến khi quá mệt mỏi mới dừng lại. Giờ nhìn mặt ai cũng xưng vù.
-Mày đúng là con người vô ơn bội nghĩa. Mày không nhớ lúc chúng ta còn là những đứa trẻ mồ côi đã bị đánh đập như thế nào. Khi trốn ra phải đi xin cơm ăn, nhưng không ai cho. Đã vậy bị người ta đánh lên đánh xuống. Nếu không nhờ chị Hải Ngọc đem cả hai về nuôi thì mày nghĩ mày còn ngồi như hôm nay được không? Đã vậy mày trả ơn chị ấy như vậy sao??
Thấy Lâm không nói gì, Thuận tiếp tục lên tiếng
-Tao quá thất vọng về mày Lầm à.
Lâm sửa cổ áo mình lại, anh nhìn Thuận
-Mày nghĩ tao không biết điều đó sao? Tao đâu phải là người không biết nghĩ. Nhưng bà ta dọa sẽ giết chết vợ con tao. Mày nghĩ tao phải làm sao?
Thuận đấm mạnh xuống đất
-Mày coi chị Hải Ngọc và tao chết rồi à? Sao mày không nói với tao và chị ấy? sớm hơn.
Lâm dùng tay quẹt máu nơi miệng mình
-Vì tao biết chị ấy sẽ giúp tao nên tao không muốn mình mang ơn chị ấy quá nhiều. Tao cũng chỉ định lấy quyển sổ thôi chứ không nghĩ mình sẽ hại đến chị ấy. Chỉ là một trong những đứa đi chung với tao đã bắn chị ấy rớt xuống núi. Mày không biết tao đau lòng thế nào khi thấy chị ấy rơi xuống trước mắt mình mà không cứu được.
Thuận đứng dậy, anh giơ tay của mình ra. Lâm chần chừ rồi bỏ tay anh vào đó. Thuận kéo anh đứng dậy
-Tao không nghĩ chị Hải Ngọc chết đâu. Khi mọi người tìm chị ấy tao cũng đi tìm xem có quyển sổ đó không nhưng tao không thấy gì cả. Nếu chị ấy có bị gì hoặc chết đi, tao không nghĩ cuốn sổ đó nó có chân có tay. Bà Minh cũng đâu có cho người xuống dưới tìm vì sợ người nhà chị ấy bắt gặp. Tao sẽ tiếp tục tìm kiếm chị ấy. Mày có còn nhớ viên đạn bắn vào đâu trên người chị ấy không?
Lâm cố nhớ lại nhưng anh không nhớ được gì hết
-Vì lúc đó trời cũng gần tối rồi và chị Hải Ngọc rơi xuống nhanh quá nên tao không nhìn kịp.
Thuận đăm chiêu một hồi rồi anh vỗ vai Lâm
-Không sao, tao nhất định sẽ tìm ra được chị Hải Ngọc. Mày cứ tiếp tục làm việc cho bà ấy nhưng phải cẩn thận. Tao nghĩ bà ta để mày yên đến giờ vì mày còn giá trị lợi dụng. Nhưng vì lúc trước mày làm việc cho chị Hải Ngọc nên bà ta không hoàn toàn tin vào mày đâu. Có động tĩnh gì thì cho tao biết liền.
Lâm gật đầu. Thuận nói tiếp
-Tao phải về trước khi bại lộ hết tất cả. Bà ta chắc sẽ cho người theo dõi mày. Mày đừng lo về vợ con mày, khi mày lên Sài Gòn làm việc, tao sẽ cho người bảo vệ họ.
Lâm xiết chặt bàn tay Thuận thay cho lời cảm ơn. Anh nhìn Thuận đi khuất và không khỏi mừng vì anh còn có thằng bạn thân này
********
Cả tháng nay Hoài Thơ không tập chung làm việc được. Cô cũng bỏ tất cả các cuộc họp và không bắt phone ai cả. Mỗi ngày đến công ty cũng chỉ để nhìn những bó hoa Hải Ngọc gởi cho cô. Lúc đầu Hoài Thơ còn tưởng Hải Ngọc đã quay về nhưng khi gọi ra chổ bán hoa thì họ cho cô biết rằng Hải Ngọc đã đặt trước một năm. Mỗi ngày cô đem những tờ giấy Hải Ngọc viết ra và ngồi đọc. Vừa đọc cô vừa khóc
"Hoài Thơ của chị. Chúc em một ngày làm việc vui vẻ. Nhớ phải ăn uống cho đầy đủ và không được làm quá sức mình. Nếu về mà chị thấy tình yêu của chị ốm là chị không vui đâu"
" My princess. Nhớ em nhớ em nhớ em. Nói cả trăm lần vẫn không bớt nhớ chút nào. Em có nhớ chị không? Yêu em"
"Hôm qua có phải Hoài Thơ làm việc nhiều quá không? Lại không nghe lời chị? Lần sau chị sẽ không bóp tay bóp chân cho em nữa mà sẽ phạt em đó. Hôm nay làm việc ít thôi nhé. Chiều chị sẽ đón em đi ăn nhà hàng em thích nhất. Yêu em"
"Tình yêu Hoài Thơ. Nếu nàng giải được câu đố này tôi sẽ thưởng cho nàng cùng nhân tình của nàng một chuyến đi chơi miễn phí. Đố nàng trên đời này cái gì đẹp hơn hoa? ......Có phải em suy nghĩ không ra không? Em làm mất chuyến đi chơi của chị và em rồi. Câu trả lời là.... "nụ cười của em". Đúng rồi , chỉ có nụ cười của em là đẹp nhất mà thôi. Chị yêu em"
"........"......."
Còn nhiều nữa, nhưng Hoài Thơ không đọc tiếp được vì nước mắt cô làm những tờ giấy như nhòa đi. Cô ôm chặt lấy hai đầu gối của mình. Cô cần Hải Ngọc. Cô cần hơi thở của cô quay về với cô. Vai Hoài Thơ run lên từng cơn. Nỗi đau này còn hơn nỗi đau khi Hải Ngọc chia tay cô vì dù sao cô cũng biết Hải Ngọc vẫn còn bên cạnh mình. Nhưng bây giờ nghĩ đến Hải Ngọc rời xa cô mãi mãi, Hoài Thơ dường như không còn muốn sống nữa. Ngã người xuống chiếc giường quen thuộc của cô và Hải Ngọc, Hoài Thơ đã thôi khóc. Cô nhìn lên trần nhà. Nằm đi nằm lại cô không ngủ được, Hải Ngọc đi lại tủ lạnh lấy chai rượu rồi ra xích đu ngồi. Mấy ngày nay cô nằm trên giương uống cho tới say rồi ngủ đi lúc nào không hay. Đêm nay cũng không ngoại lệ. Hải Ngọc nhìn lên bầu trời. Nó tối tăm y như lòng cô bây giờ vậy. Hoài Thơ uống một ngụm và nghe đắng ngắt trong miệng. Có phải do cô không quen uống rượu hay vì nổi đau của cô quá đắng?? Hoài Thơ uống cho đến khi mắt nhìn nhắm lại. Cô nằm luôn xuống chiếc xích đu. Một lúc sau cô cảm thấy dường như có hơi ấm xung quanh cô. Và dường như có ai đó đang vuốt tóc cô rồi dần xuống má. Người cô như được nhắc lên. Người đó đem cô thả nhẹ trên giường rồi lấy chăn đắp cho cô. Hoài Thơ còn cảm thấy môi mình như đang được ấm lên. Cô đưa lưỡi mình cho nụ hôn sâu hơn rồi cô bật khóc. Cô nói từng tiếng
-Hải ....Ngọc....hãy về với em. Em nhớ chị nhiều lắm. Sao lại bỏ em như vậy?
Tiếng người đó thì thầm vào tai cô
-Hoài Thơ ngoan đừng khóc nữa. Ngủ đi tình yêu của chị.
Nghe lời đó, Hoài Thơ cảm thấy bình an. Cả tháng qua, Hoài Thơ đã có lại giấc ngủ ngon
Sáng thức dậy, Hoài Thơ cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Cô nhớ mình ra xích đu ngồi và uống rượu. Sau đó cô cảm thấy có người hôn cô và đưa cô vào đây. Hoài Thơ bật thốt
-Hải Ngọc!!!
Cô chạy ra ngoài tìm Hải Ngọc nhưng không thấy đâu cả. Cô vấp té và ngã ngào xuống đất. Thuận từ bên ngoài chạy vào đỡ Hoài Thơ dậy
-Thơ không sao chứ?
Hoài Thơ lay vai Thuận
-Chị Hải Ngọc còn sống. Đêm hôm qua chị ấy đã ở đây.
Thuận buồn bả
-Chắc Thơ nằm mơ thôi. Chị Hải Ngọc đã ra đi rồi.
Hoài Thơ không tin, cô bật khóc
-Thuận nói dối. Chị Hải Ngọc vẫn còn sống mà. Chị ấy đã đem Thơ vào phòng.
Thuận nhìn Hoài Thơ và không khỏi xúc động
-Hoài Thơ à. Chính Thuận đã đưa Thơ vào phòng đó.
Hoài Thơ đứng dậy nhìn Thuận lạnh lùng
-Thơ không tin đâu. Thuận đừng nói nữa. Thơ tin cảm giác của mình. Giờ Thơ muốn nghỉ ngơi. Thuận đi về đi.
Thuận định nói gì đó nhưng Hoài Thơ đã đẩy Thuận ra ngoài. Cô đóng cửa lại rồi đi vào trong. Cô muốn đến công ty Hải Ngọc vì Hải Ngọc nói với cô rằng Hải Ngọc có vài món nữ trang ở đó muốn tặng cho cô. Hải Ngọc giờ không có ở đây nên Hoài Thơ muốn đến lấy nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip