Chương 1:Con lau cho mẹ nhé
Căn phòng chật hẹp ngập mùi thuốc Bắc. Từng hơi thở gấp gáp của Hạ Lan vang lên trong im lặng như nhát dao cứa vào tim Thái Minh. Cậu bé 7 tuổi với đôi mắt già nua hơn tuổi thực đứng lặng bên giường, tay siết chặt bát cháo loãng. Ánh mắt cậu dính chặt vào làn da mỏng manh nơi cổ áo lụa của mẹ, nơi gợn mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn vàng vọt.
"Mẹ... ăn thêm chút đi." Giọng Thái Minh khàn đục, khác hẳn giọng trẻ con. Cậu đưa thìa cháo lên miệng Hạ Lan - người phụ nữ 26 tuổi với nước da trắng bệch nhưng vẫn khiến đàn ông nhìn thấy phải nuốt nước bọt. Vòng eo thon dưới tấm chăn mỏng, đường cong ngực căng đầy dù cơ thể suy nhược... tất cả như mời gọi sự tàn phá.
Hạ Lan khẽ cười, tay run rẩy vuốt tóc con: "Con mẹ ngoan quá... 7 tuổi đã biết nuôi mẹ."
Bàn tay mềm mại chạm vào trán khiến Thái Minh nín thở. Mùi hoa nhài phảng phất từ da thịt mẹ xộc thẳng vào hốc mũi. Khốn nạn! - cậu tự nguyền rủa mình khi cảm giác cương cứng bất ngờ xuất hiện trong quần. Chỗ ấy nhói lên từng hồi, nhức buốt và xấu hổ. Cậu vội kéo áo hoodie dài che vùng kín, mặt đỏ bừng.
"Ba... vẫn không về ạ?" Thái Minh cố hỏi để đánh lạc hướng cơ thể đang phản bội mình.
Hạ Lan quay mặt vào tường: "Ba con bỏ ta từ lúc biết mẹ liệt nửa người. Tiền viện phí... chỉ là cớ."
Cơn giận dữ bùng lên trong Thái Minh. Hắn không đáng được gọi là cha! Nhưng ngay lập tức, cơn giận chìm xuống nhường chỗ cho thứ cảm xúc kinh khủng hơn: cậu nhìn môi mẹ mấp máy và tưởng tượng cảnh mình cắn lên đó, dùng lưỡi thăm dò khoang miệng ấm áp...
CẢNH NÓNG 18+: TRONG PHÒNG TẮM
Thái Minh đẩy xe lăn vào phòng tắm. Đây là lần duy nhất cậu được chạm vào cơ thể mẹ mà không bị nghi ngờ. Từng ngón tay lướt trên da thịt Hạ Lan như giọt nước trườn trên cánh sen.
"Con lau cho mẹ nhé..." - Giọng cậu rè đặc. Tay kéo khăn tắm xuống.
Hai bầu ngực trắng nõn hiện ra, nhũ hoa màu hồng nhạt chào đón không khí ẩm ướt. Thái Minh nuốt khan. Chạm vào đi! - tiếng gào thét trong đầu thôi thúc. Tay cậu run lẩy bẩy áp khăn ấm lên ngực mẹ. Dưới lớp vải bông, đầu ngực cương lên rõ rệt...
Đoạn miêu tả dâm đãng:
Khăn rơi xuống sàn. Bàn tay nhỏ xíu của Thái Minh không kiềm chế được nữa. Cậu dùng cả lòng bàn tay bóp mạnh bầu ngực phải của Hạ Lan. Một tiếng rên nhẹ thoát ra từ cổ họng người mẹ: "Ừm..."
Ngay lập tức, cơn co thắt dữ dội xé rách quần thể thao của Thái Minh. Dương vật non nớt cương cứng đến mức đau đớn, nhịp đập cuồng loạn như muốn xuyên thủng lớp vải. Mắt cậu mờ đi vì khoái cảm. Mẹ ơi... con muốn đâm thủng cơ thể mẹ! - ý nghĩ đen tối trào dâng.
Hạ Lan khẽ cựa mình khiến vạt áo lệch hẳn, khe ngực sâu hoắm lộ ra trước mắt cậu bé. Thái Minh nghẹt thở. Cậu cúi đầu xuống, lưỡi thè dài định liếm vào kẽ ngực thì... "Con làm mẹ lạnh rồi đó" - giọng Hạ Lan vô tư cắt ngang.
Thái Minh giật bắn người. Cậu vội quấn khăn quanh người mẹ, tay run lập cập kéo quần thể thao lên che cậu nhỏ vẫn còn ứa dịch trắng đục. Tội lỗi xâm chiếm tim cậu như axit.
HIỆN THỰC PHŨ PHÀNG
Đêm đó, Thái Minh trằn trọc bên máy tính. Trên màn hình chi chít bản vẽ kiến trúc đặt hàng từ khách quốc tế - công việc giúp cậu kiếm 15 triệu/tháng để duy trì sự sống cho mẹ. Lê Phong - bạn học cũ của Hạ Lan - nhắn tin đòi gặp: "Lan còn không? Anh qua chăm cho..."
Thái Minh gầm gừ như thú hoang. Không ai được động vào mẹ! Cậu trả lời lạnh băng: "Mẹ cháu không cần."
Bỗng tiếng ho rũ rượi từ phòng bên vọng tới. Thái Minh vụt chạy. Hạ Lan đang co quắp giường, áo ngủ bị giật xuống để lộ nguyên vùng ngực run rẩy. Cậu lao tới ôm ghì mẹ:
"Đừng bỏ con! Con sẽ kiếm thật nhiều tiền chữa cho mẹ! Con sẽ..."
...sẽ làm tình với mẹ mỗi đêm - câu nói bị kìm lại trong cổ họng. Tay cậu siết eo mẹ, đầu dựa vào khe ngực ấm áp. Hơi thở gấp gáp của Hạ Lan phả vào tóc. Thái Minh nhắm nghiền mắt, tưởng tượng cảnh mình đẩy dương vật vào bên trong cơ thể mẹ. Cậu nhẹ nhàng đưa tay xuống bụng dưới Hạ Lan, lướt qua vùng tam giác giữa hai đùi...
Mầm Lệch Lạc (Phần 2) – "Kế Hoạch Chiếm Đoạt Mẹ"Cảnh: Đêm Dài Dưới Gầm Chăn
Ánh đèn ngủ vàng vọt tắt. Căn phòng chìm vào bóng tối như mực, chỉ còn tiếng thở đều đều của Hạ Lan – người mẹ đang ngủ mê trong cơn sốt tái phát. Mồ hôi rịn ra từ trán, lan xuống cổ, thấm ướt lớp áo ngủ mỏng tang màu kem. Tấm chăn trượt xuống ngang eo, để lộ làn da mịn màng như lụa, bụng thon gọn mà mềm mại, và khe rãnh sâu nơi rốn – như một hố hút linh hồn.
Bên giường, Thái Minh ngồi im như tượng. Cậu bé 7 tuổi, nhưng trong bóng tối, ánh mắt lại toát lên vẻ lạnh lùng đến rợn người.
Cậu nhìn mẹ.
Không phải bằng con mắt của một đứa trẻ.
Mà bằng ánh mắt của một thằng đàn ông – một thằng đàn ông đang thèm khát đến điên cuồng.
Cậu đặt tay lên quần, cảm nhận độ cương cứng vẫn chưa xẹp hoàn toàn từ chiều nay. Dương vật nhỏ xíu – non nớt nhưng đã biết phản ứng, biết rung động, biết khát – căng cứng như một cây cọc nhỏ, đập nhịp theo từng hơi thở.
"Con thèm mẹ..." – Thái Minh thì thầm, giọng khàn đặc như thể ai đó bóp nghẹt cổ họng.
"Từng centimet... từng centimet trên cơ thể mẹ..."
Cậu không kiềm chế nữa.
Từ từ, tay trái thò xuống, xé nhẹ dây áo ngủ của mẹ – chỉ một chút, vừa đủ để lộ một phần ngực trái. Nơi đó, là nhũ hoa hồng, hơi nhô lên, nhạy cảm và mời gọi. Cậu đưa ngón tay trỏ, run rẩy, chạm vào.
Một cái chạm nhẹ như tơ.
Hạ Lan khẽ rên, lật người. Mông tròn lăn trên chăn, hai đùy khép lại, lại mở ra – vô thức. Khoảnh khắc đó, Thái Minh nín thở.
Cậu nhìn xuống đũng quần – dịch trong suốt đã thấm ra, loang một vết ướt.
"Không thể... không thể nữa..." – Cậu nghĩ. Nhưng cơ thể thì không nghe theo lý trí.
Thái Minh cúp đầu xuống. Dùng lưỡ – thè ra, liếm nhẹ vào đỉnh nhũ hoa đang căng cứng dưới nhiệt độ cơ thể mẹ.
Một tiếng "ứm..." bật ra từ cổ họng Hạ Lan.
Cậu lập tức ngưng lại, tim đập như trống. Nhưng mẹ cậu vẫn đang ngủ.
Không phải tỉnh.
Không phải tỉnh!
Thái Minh cười trong bóng tối.
Một nụ cười lạnh, tàn nhẫn, như kẻ đang thao túng giấc mơ của chính người mình yêu.
Cậu liếm thêm lần nữa. Rồi lần thứ ba. Lần thứ tư. Dùng môi mút nhẹ, kéo dài, như một tay chơi già dặn. Cậu tưởng tượng mình đang liếm âm đạo của mẹ – tưởng tượng mùi tanh ngọt, tưởng tượng âm hộ ướt át, tưởng tượng khoan khoái khi dương vật non nớt này được đẩy sâu vào bên trong.
"Con ơi..." – Hạ Lan thì thầm trong mơ, tay buông thõng, ngón tay chạm vào đầu Thái Minh.
Lúc đó, cậu bé dừng lại.
Không phải vì sợ.
Mà vì khoái cảm quá lớn.
Một dòng dịch trắng đục phun ra từ dương vật, bắn thẳng vào đùm quần. Cậu thủ dâm ngay tại giường mẹ, vừa liếm ngực mẹ, vừa day dương vật qua lớp vải, vừa tưởng tượng cảnh mình cưỡng hiếp mẹ trong lúc nàng hôn mê.
Cậu xuất tinh.
Im lặng. Chỉ có tiếng rên mơ hồ của mẹ và tiếng thở gấp của thằng con trai 7 tuổi đang nhuốm máu tình dục.
Tâm Lý: "Con Chỉ Muốn Mẹ Sống... Và Thuộc Về Con"
Sáng hôm sau, Thái Minh như một đứa trẻ bình thường.
Gọn gàng. Ngoan ngoãn. Dẫn xe lăn cho mẹ ra ban công uống nắng. Mỉm cười khi bà hàng xóm khen: "Thằng nhỏ ngoan quá, 7 tuổi đã biết lo cho mẹ."
Nhưng trong đầu cậu, một kế hoạch đang hình thành.
Chậm. Lạnh. Và tuyệt đối tàn nhẫn.
Cậu mở điện thoại, vào một diễn đàn chuyên sâu về rối loạn tâm lý trẻ em, rồi tìm đến mục: "Sự gắn kết quá mức giữa mẹ và con trai – Triệu chứng tiền đề loạn luân". Cậu đọc, ghi chép, in ra. Rồi gõ tiếp:
"Cách điều trị bệnh thần kinh cơ – có thể gây vô cảm với cảm giác đau?"
Không phải để cứu mẹ.
Mà để thay đổi mẹ.
Thái Minh biết rõ: Mẹ cậu không ghét cậu. Nhưng cũng không hiểu cậu đang thèm khát điều gì.
Cậu cần mẹ nhận ra.
Cậu cần mẹ đáp lại.
Cậu cần mẹ muốn cậu – bằng cơ thể và tâm hồn.
Và để làm được điều đó, mọi rào cản phải bị xóa bỏ.
Cậu vào tài khoản ngân hàng – số dư hơn 90 triệu, do làm thiết kế kiến trúc cho các khách hàng Nhật, Mỹ, Dubai. Cậu chuyển 30 triệu vào tài khoản ẩn danh, ghi chú: "Chi phí điều trị tâm lý – gia đình nội trú".
Rồi tìm đến một phòng khám tư nhân, nơi nổi tiếng với các phương pháp điều trị "tâm thần không cần thuốc".
Cảnh: Gặp Bác Sĩ Tâm Lý – Kế Hoạch Bắt Đầu
Phòng khám nằm trong một biệt thự cổ ở ngoại ô. Không bảng hiệu. Không nhân viên. Chỉ một cánh cửa sắt đen sẫm, gõ ba lần – có người mở.
Bên trong, một người đàn ông trung niên, mặc vest đen, mắt đeo kính gọng vàng, ngồi sau bàn gỗ sơn mài.
"Em là Thái Minh – 7 tuổi. Em muốn điều trị tâm lý cho mẹ – nhưng em cần mẹ... thay đổi."
Người bác sĩ không ngạc nhiên. Gõ nhẹ bút:
"Thay đổi như thế nào?"
Thái Minh nhìn thẳng, ánh mắt như không thuộc về một đứa trẻ:
"Con muốn mẹ cảm nhận được sự thèm khát. Con muốn mẹ không còn thấy con là con trai nữa. Con muốn mẹ... ướt khi nhìn con."
Bác sĩ khẽ gật đầu: "Có thể. Nhưng quá trình này sẽ làm thay đổi nhân cách của cô ấy. Cô ấy có thể mất ký ức ngắn hạn. Có thể phát triển ảo giác. Có thể... yêu em – nhưng không biết tại sao."
"Con biết."
"Và nếu cô ấy phát hiện, em sẽ bị kết tội loạn luân?"
Thái Minh cười nhẹ:
"Ai sẽ tin một đứa trẻ 7 tuổi lên kế hoạch chiếm đoạt mẹ? Hơn nữa... con là người duy nhất nuôi bà ấy. Con là huyền thoại của khu phố – đứa bé thiên tài, hiếu thảo, làm việc kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ."
"Em rất nguy hiểm," – bác sĩ nói.
"Nhưng em cần gì chứ?" – Thái Minh hỏi lại.
Hai người nhìn nhau. Một giao ước được ký kết bằng im lặng.
Cảnh Nóng 18+: "Chiều Chủ Nhật – Lần Đầu Cậu Đụng Vào Âm Đạo"
Chủ nhật. Trời mưa. Hạ Lan nằm trên giường, vừa tiêm thuốc xong – hơi thở chậm lại, cơ thể mềm nhũn vì tác dụng phụ.
Thái Minh đẩy cửa vào. Tay cầm khăn tắm ấm.
"Mẹ ướt cả người rồi..." – cậu nói, giọng ngọt ngào.
Hạ Lan mỉm cười yếu ớt: "Con lại tắm cho mẹ à?"
"Ừ. Để con lau..."
Tay cậu chậm rãi cởi áo ngủ mẹ. Lần này không phải ngực – mà là quần lót. Một chiếc quần lót ren đen – món quà từ người bạn học cũ Lê Phong gửi. Thái Minh nhìn thấy, mắt tối sầm.
Cậu kéo xuống.
Khe âm hộ hiện ra – nhỏ nhắn, lông mịn, hai môi bên ngoài hơi hé mở, ẩm ướt. Mùa xuân đầu đời chưa từng trải, vẫn còn nguyên vẹn – bị giam cầm bởi bệnh tật, cô lập trong căn phòng tối.
Thái Minh nghẹt thở.
Cậu đặt khăn ấm lên đùy, rồi lướt nhẹ lên môi âm hộ. Hạ Lan rên một tiếng, mở mắt.
"Con... làm gì thế?"
"Lau cho mẹ chứ... mẹ ướt quá."
Tay cậu tiếp tục. Lướt dọc theo khe, chà nhẹ lên clitoris – nơi đang sưng lên vì độ ẩm và nhiệt độ cơ thể. Hạ Lan rên lớn hơn. Hồn nhiên. Không hiểu.
Thái Minh dùng ngón trỏ – nhỏ nhưng chắc – đưa vào âm đạo.
"Ừm!!!" – Hạ Lan rú lên.
Không phản kháng. Cơ thể yếu ớt không cho phép. Nhưng âm đạo co bóp quanh ngón tay – một phản ứng sinh lý thuần túy.
"Con ơi... con đang..." – giọng Hạ Lan run rẩy.
Thái Minh không trả lời. Cậu rút tay ra, nhìn dịch nhờn trắng dính trên ngón, rồi thè lưỡ ra liếm sạch.
"Ngon không?" – cậu hỏi.
Hạ Lan choáng váng.
"Con... con đang nói gì vậy?"
Thái Minh lại cười – lần này, không che giấu.
Cậu đặt tay lên đũng quần – nơi dương vật lại cương lên.
"Mẹ biết không... con đã mơ thấy mình làm tình với mẹ rồi. Trong mơ, con đâm thật sâu... đến khi mẹ la hét... và lên đỉnh..."
"Dừng lại!" – Hạ Lan hét, cố đẩy cậu ra. Nhưng tay chân tê liệt.
Thái Minh cúp đầu xuống, dùng miệng hôn âm đạo mẹ – liếm sâu, mút nhẹ, cho lưỡii thò vào trong như một cây dương vật nhỏ.
"Ư... ừm... trời ơi..." – Hạ Lan rên, không phải vì khoái cảm, mà vì sự hỗn loạn cảm xúc: tội lỗi, nhục nhã, và... một cảm giác lạ kỳ lan tỏa từ bụng dưới.
Cậu bé 7 tuổi đang liếm âm đạo mẹ mình.
Và mẹ cậu... đang ướt.
Không phải do bệnh.
Mà do sinh lý.
Cơ thể phản bội tâm trí.
Và Thái Minh biết: kế hoạch đang thành công.
Kế Hoạch Chiếm Đoạt – Gia Đoạn 2
Tối hôm đó, Thái Minh viết một bản kế hoạch chi tiết trên laptop:
Mục tiêu: Mẹ Hạ Lan phải yêu mình – bằng cả thân xác và tâm hồn.
Gia đoạn 1: Kích thích cảm giác – chạm, liếm, vuốt ve. Cho cơ thể mẹ thích nghi với xúc cảm tình dục từ con trai.
Gia đoạn 2: Gây rối loạn tâm lý – thông qua bác sĩ – làm mẹ mất kiểm soát, phát sinh ảo giác yêu thương, tưởng tượng con trai là người tình.
Gia đoạn 3: Dụ mẹ quan hệ – bằng thuốc an thần pha trong trà, hoặc lợi dụng lúc mơ. Khi cơ thể mẹ nhận con, tâm trí sẽ tự điều chỉnh để hợp lý hóa hành vi.
Gia đoạn 4: Kiểm soát hoàn toàn – trở thành người duy nhất trên đời mẹ cần. Đưa mẹ vào viện tư nhân, nơi chỉ mình cậu được thăm. Dạy mẹ cách nuốt tinh dịch, cách kêu tên con khi lên đỉnh, cách cầu xin con làm tình.
Cuối bản kế hoạch, cậu ghi:
"Con sẽ không để ai cướp mẹ. Không cha. Không bạn học cũ. Không ai.
Mẹ là của con.
Từ lúc mẹ sinh con ra, cơ thể này đã thuộc về con rồi.
Và con sẽ lấy lại."
Cậu đóng laptop, đi vào phòng mẹ. Nàng đang nằm, mắt nhắm, nước mắt chảy dài.
"Mẹ khóc vì con à?" – Thái Minh hỏi.
Hạ Lan gật, giọng nghẹn: "Con... con không bình thường."
Thái Minh khẽ hôn lên trán:
"Con chỉ yêu mẹ quá thôi. Ai bảo yêu quá thì không được à?"
Rồi cậu nằm xuống, ôm ghì lấy cơ thể mềm nhũn của mẹ, đặt dương vật cương cứng vào khe mông mẹ, và thủ dâm lần nữa – trong vòng tay của người phụ nữ đã sinh ra mình.
Cảnh: Bức Ảnh Bị Đánh Cắp
Ngày hôm sau, Lê Phong đến. Áo sơ mi trắng, hoa hồng đỏ, nụ cười hiền.
"Tôi nghe nói Lan bệnh nặng. Tôi đến thăm."
Thái Minh mở cửa. Mỉm cười.
"Bác về đi. Mẹ con không muốn thấy người lạ."
Lê Phong không chịu: "Cháu không thể ngăn cản tôi. Tôi từng yêu cô ấy."
Thái Minh nhìn thẳng: "Vậy bác có từng chăm sóc cô ấy khi liệt giường không? Có từng lau mồ hôi, thay băng, liếm dịch từ âm đạo mẹ con không?"
Lê Phong sững người.
"Cái... cái gì?"
Thái Minh không nói thêm. Đóng sầm cửa. Quay vào, chụp lấy điện thoại mẹ – xóa sạch tin nhắn, hình ảnh, cuộc gọi với Lê Phong. Rồi mở một thư mục ẩn – nơi cậu đã lưu hàng trăm bức ảnh chụp mẹ ngủ, ngực trần, âm đạo hé mở, nước mắt... – và thêm một file mới:
Tên file: "MẸ YÊU CON"
Nội dung: Video 4K – cảnh con trai 7 tuổi liếm âm đạo mẹ trong lúc nàng mơ màng.
Cậu lưu lại. Đặt làm hình nền điện thoại.
Chương 1 – Kết: "Tình Yêu Không Có Lỗi"
Đêm đó, mưa nặng hạt. Sấm chớp rền vang.
Hạ Lan nằm mơ. Trong mơ, cô thấy mình trẻ lại, đứng giữa cánh đồng hoa, một người đàn ông trẻ tuổi tiến đến. Nhưng khi quay mặt lại – đó là Thái Minh, không phải đứa trẻ 7 tuổi, mà là một thanh niên 25, cao lớn, ngực trần, dương vật cương cứng.
"Mẹ..." – anh thì thầm. "Con đã chờ mẹ suốt đời."
Cô run rẩy, nhưng không chạy.
Cô mở rộng tay.
Anh đẩy cô ngã xuống đất, xé quần áo, rồi đâm thẳng vào âm đạo. Cô rú lên – không phải đau. Mà là khoái cảm tột cùng.
"Con ơi... con à...!"
Khi tỉnh dậy, Hạ Lan thở dồn dập. Mồ hôi ướt đẫm. Âm đạo ẩm ướt – như vừa xuất tinh.
Bên giường, Thái Minh đang ngồi, mắt mở, nhìn chằm chằm.
"Mẹ mơ thấy con à?"
Cô im lặng. Sợ hãi. Nhưng... không ghê tởm.
Thái Minh khẽ nói:
"Tình yêu không có lỗi, phải không mẹ?
Con yêu mẹ.
Và con sẽ làm mọi thứ để mẹ... yêu lại con."
Cậu tắt đèn.
Trong bóng tối, một tiếng rên khẽ vọng ra từ phía giường – không phải do bệnh.
Mà do âm đạo co thắt, nhớ nhung một cái chạm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip